Chương 123 : Động tâm chỉ cần một cái chớp mắt

Một giấc này ngủ vô cùng sâu, vô cùng thoải mái, Đường Miểu ngáp một cái, mở mắt ra, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu mới phát hiện đã xuống xe lửa, nhưng sao cậu có cảm giác như mình đang treo giữa không trung ta?

“Tỉnh?”

Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên từ phía trên, Đường Miểu ngẩng đầu, không hề được báo trước mà giao phải một đôi mắt thâm thúy. Đôi mắt này, tựa như vực sâu không thấy đáy, trong nháy mắt, linh hồn dường như cũng thất thần vài giây, giống như chỉ hơi không cẩn thận thôi, cậu sẽ bị hút hết vào đó. Nhiệt độ truyền đến từ l*ng ngực áp sát người xuyên qua cả mấy lớp quần áo, Đường Miểu thấy mình như phát sốt, toàn thân chỗ nào cũng nóng, tim ngừng đập vài giây, đột ngột lệch khỏi tần suất thường ngày, thình thịch thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi l*ng ngực.

Móa! Cảm giác này không phải chỉ khi đối mặt với người trong lòng mới có sao?

Không thấy cậu đáp lại, gương mặt nam nhân đang ôm Đường Miểu hiện lên một tia nghi hoặc, đuôi lông mày khẽ nhướn, ánh mắt đánh giá kỹ mặt cậu.

“Không thoải mái?”

Đường Miểu trong lòng vừa sợ vừa rối, vô ý thức nhìn y cười cười, cánh tay vô cùng tự nhiên quàng lên cổ cha, định giải thích mình thật sự không sao, bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt. Cậu không phải một thằng nhóc mười sáu tuổi chân chính, hiểu rất rõ việc tim đập nhanh như vậy khi đối mặt với một người, còn muốn chạm vào người đó là xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, chuyện này có thể sao? Người này không chỉ là một người đàn ông, mà còn có quan hệ huyết thống với cậu. (tốc độ nhận ra tình cảm thần tốc quá =]]]]])

Khóe mắt liếc qua thấy chung quanh đầy người, giờ mới nhớ mình hiện tại đang trong tình huống nào, mau chóng nhảy xuống : “Cha, đến rồi hả? A…!”

Bàn chân đau như bị kim đâm khiến cậu suýt nữa quỳ luôn xuống đất, may mà Đường Tư Hoàng kịp thời ôm lấy cậu, rồi lần nữa ôm lên.

Đường Miểu tâm tình vừa bình tĩnh nhất thời lại loạn lên.

Đường Hâm bĩu môi khinh bỉ nhìn Đường Miểu, Đường Miểu lại làm như không thấy, lúc này mới ý thức được chân mình để trần, còn bị ôm ngang, vừa xấu hổ lại buồn bực không thôi : “Cha, chân con sao đau như vậy?”

Đường Tư Hoàng nhìn chân của cậu, ôm cậu đi về phía trước : “Mụn nước trên chân con đều bị bể rồi, đã bôi dược.”

“Ai bôi?” Đường Miểu thuận miệng hỏi.

“Ta bôi.” Đường Tư Hoàng nhìn cậu một cái.

“Cám ơn cha.” Mặt Đường Miểu nóng lên. ‘Ta bôi’, sao cậu lại nghĩ tới phương diện không hài hòa nha? Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh : chính mình ngủ say nằm trên giường, Đường Tư Hoàng nâng bàn chân để trần của cậu lên, bôi thuốc khử trùng lên chỗ mấy bong bóng nước bị vỡ…

Ngừng!

(giải thích một chút : chỗ bôi dược, nếu dịch sát thì là thượng dược, thượng có nghĩ là bôi, quét, anh nhà nói vô cùng trong sáng, nhưng em nó lại nghĩ sang khía cạnh khác, là “thượng” trong “tôi thượng anh” đó, nghĩa là on top, XXX ấy =]]])

Đường Miểu âm thầm ngắt đùi mình một cái, lại nhìn Đường Tư Hoàng cười cười, chỉ có thể để mặc cho y ôm, thấy không ít người xung quanh nhìn về phía này, mà mấy người Đường Văn đều là bộ dáng nhịn cười, làm cậu xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, mặt lại không lộ ra vẻ gì, dù sao hiện tại tuổi cậu vẫn còn nhỏ, dứt khoát thả lỏng nhìn nhìn bốn phía.

Đường Tư Hoàng không tiếng động lẳng lặng cười.

“Cơ thể thế nào?”

Đường Miểu hiểu y đang hỏi việc di chuyển xe lửa có tạo thành di chứng gì với cậu không, vung vẩy tay nói : “Không sao cả.”

“Đây là WH thị, bây giờ đang đi tìm chỗ ở.” Đường Tư Hoàng thả người xuống ghế phụ lái.

“Ở lâu dài hay chỉ tạm thời?” Đường Miểu từng nghe Phương Cổ đề cập tới căn cứ WH thị, không cảm thấy ngoài ý muốn lắm.

“Có thể phải ở lâu.”

Đường Miểu gật gật đầu rồi không nói gì nữa, bây giờ không thích hợp hỏi tình hình cụ thể ở đây. Charles cùng Hắc Uy tự giác nhảy vào. Tiểu lão đầu kia thì thản nhiên ngồi xuống chỗ băng ghế thứ hai.

Sau khi Đường Tư Hoàng khởi động xe, ánh mắt Đường Miểu không khỏi lại rơi lên mặt y. Cậu vẫn không muốn tin mình thật sự động lòng với Đường Tư Hoàng, nhưng khi ánh mắt cậu vừa chạm lên người y, tim lại thình thịch khẽ động. Đều nói nam nhân khi nghiêm túc đẹp trai nhất, Đường Tư Hoàng lúc này đang nhìn thẳng phía trước, đường nét một bên mặt càng hiện rõ, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, càng lộ ra vẻ mê người.

Đường Miểu vội vàng thu tầm mắt lại, còn chưa kịp tỉ mỉ hiểu rõ ngọt ngào khi yêu một người, đáy lòng đã cảm thấy khổ sở. Người này, là cha của cậu a.

Đường Tư Hoàng dựa theo chỉ dẫn của tiểu lão đầu, một đường đi thẳng về trước. Năm chiếc khác nhanh như chớp theo sát phía sau. Sáu chiếc xe được tân trang hệt nhau hấp dẫn không ít ánh mắt của người ven đường, tất cả đều nhao nhao suy đoán địa vị những người này, đã tận thế rồi mà sao vẫn giữ được địa vị như thế.

Đảo mắt qua, đập vào mắt cơ hồ đều là những gương mặt xanh xao vàng vọt không đủ dinh dưỡng. Trong một trăm người chỉ có tối đa sáu bảy người sắc mặt hồng hào. Còn một điều khiến Đường Miểu chú ý, trong những cư dân này nữ giới chiếm một phần rất nhỏ.

“Ông chủ Đường, không biết các anh muốn tìm dạng phòng ở gì? Thuê hay mua luôn? Ngoài ra, điểm đóng góp nếu vượt quá 10000 vạn điểm thì mua cái gì trong căn cứ cũng được giảm giá 20%.” Tiểu lão đầu nói ra. Mặc kệ người này trước kia làm cái gì, hiện tại chính là ông chủ của lão.

Đường Miểu thầm tán thưởng người của căn cứ rất biết suy nghĩ, cho người sống trong căn cứ chút ưu đãi, sẽ giữ lại được càng nhiều nhân tài. Dù sao, cả nước khẳng định không chỉ có mỗi một căn cứ WH thị này.

“Cha, tốt nhất là có sân nhỏ.”

“Có sân trước, biệt thự có garage riêng, ít nhất phải 6 phòng, giá mua với thuê có gì khác nhau?” Đường Tư Hoàng hỏi.

Sáu phòng? Chẳng lẽ hai người ở một phòng sao? Đường Miểu sờ sờ mặt mình, nóng quá. Đều tại cái cơ thể hiện tại này, sức thừa nhận quá kém.

Tiểu lão đầu thầm than đúng là người có tiền, miệng lại giới thiệu kỹ càng : “Nếu mua thì chừng 80000 điểm, còn thuê thì một trăm vạn một tháng tương đương 1600 điểm.”

WH thị không thiếu nhà ở. Nguy cơ tang thi kia vừa bộc phát hai ngày đã có không ít người chết. Nếu trong nhà không còn người nào sống, trong vòng một tuần không có ai tới nhận thì sẽ sung công, do chính quyền thống nhất quản lý, bị trưng dụng, bán đi hoặc cho thuê.

Đường Tư Hoàng trầm ngâm một hồi, nói : “Tìm trong phạm vi cách cửa vào hai dặm, vị trí dễ đi lại và liên lạc.”

Tiểu lão đầu niềm nở nói : “Vừa khéo, lão quen thuộc chỗ đó nhất. Ông chủ Đường, tới phía trước rẽ trái.”

Tiểu lão đầu dẫn bọn họ đi vòng vèo mấy con đường, Đường Miểu cũng muốn tham gia đi chọn phòng, nhưng thật sự không có mặt mũi cứ để Đường Tư Hoàng ôm lên ôm xuống, chỉ đành ngồi lại trong xe với Hắc Uy, Charles. Lúc này cậu mới rảnh rỗi kiểm tra chân mình, không khác lắm so với cậu tưởng tượng, chân trái có bốn mụn nước, chân phải năm cái, đều đã vỡ, hơi hồng hồng, ấn nhẹ một cái thôi đã vô cùng đau đớn. Bỗng nhiên nghĩ tới linh thủy trong không gian, Đường Miểu nhanh trí khẽ động một cái, ôm tâm lý may mắn dùng băng gạc đã thấm nước lau lên, thật không ngờ, nhìn bên ngoài thì không có gì khác, nhưng lại thoải mái hơn rất nhiều. Đường Miểu mừng rỡ, vội vàng lau thêm mấy lần nữa mới bôi dược.

Lại đợi thêm chừng nửa tiếng, Đường Tư Hoàng mới xuất hiện lại, lái xe tới trước một căn biệt thự số 8 gần hồ. So sánh tới lui một hồi, căn này y vừa lòng nhất.

Thủ tục giấy tờ xong xuôi, tiểu lão đầu ôm hai cân bột mì cùng hai cây xúc xích, cười đến không ngậm miệng lại được bước đi.

Đường Tư Hoàng muốn ôm Đường Miểu xuống xe, Đường Miểu vội ngăn lại : “Con tốt hơn nhiều rồi, tự đi được.” Lời còn chưa dứt, cậu thử bước xuống, suýt nữa thì ngã nhào, lại được Đường Tư Hoàng đón được.

Đường Tư Hoàng cười như không cười nhìn cậu, ôm vào phòng khách. Đường Văn cùng Đường Võ ở một bên trộm cười.

Đường Miểu ngược lại khá bình tĩnh thản nhiên, dù sao đây cũng chả phải lần đầu.

“Cha, hay là cõng con đi.”

Đường Tư Hoàng đặt cậu xuống sofa, đổi ôm thành cõng, đưa cậu đi tham quan trên lầu dưới lầu. Đường Miểu tựa trên lưng y, cánh tay ôm y thật chặt.

Biệt thự tổng cộng có 2 tầng, trước sau đều có sân, bên trái tầng một có một garage, dưới mặt đất còn có nhà kho. Lầu dưới gồm phòng bếp, nhà vệ sinh, một phòng cho người hầu, phòng khách và phòng ăn trên lầu có một thư phòng, hai phòng cho chủ nhà, ba phòng ngủ nhỏ, hai phòng của chủ đều có phòng tắm riêng. Vì an toàn, hai người sẽ ở chung một phòng, vừa khớp số lượng phòng. Trên tầng hai còn có một căn gác nhỏ, có thể dùng làm nhà kho trữ đồ.

Xuân thẩm sau khi xem hết thì vô cùng yêu thích, phấn chấn bừng bừng tỏ vẻ muốn trồng rau ở sân sau. Đáng giá nhất chính là, lúc trước khi phải rời khỏi G thị, Xuân thẩm cũng mang theo mấy bao rau trồng đã mua trước đó. Bọn Đường Văn đều tán thưởng bà sáng suốt.

“Về việc chia phòng, ta và Đường Miểu một phòng…”

Đường Miểu thấy mình hẳn là nên phản đối, nhưng rồi lại thôi.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng ở trong một trong hai phòng chính, Đường Hâm và Đường Văn thì chiếm phòng còn lại, Đường Võ và Đường Thất một phòng, Đường Xuân ở cùng Xuân thẩm, Đường Nhất ở cùng Đường Tam, Trương Vọng thì với Phùng Dã. Toàn bộ sách trong thư phòng đều được chuyển lên gác, sửa lại thành phòng ngủ. Mọi người đều ở trên lầu, phòng người hầu ở lầu dưới làm thành phòng trực, mỗi tối có thể đều phải sắp xếp người trực đêm.

Đường Tư Hoàng nhìn bộ dáng vô cùng hứng thú với nhà mới của mọi người, phân phó : “Đường Văn, cậu cùng Trương Vọng, Phùng Dã tới nhà ga mang đồ của chúng ta về đây. Nếu Trần Lập và thuộc hạ của anh ta rảnh thì mời bọn họ 6 giờ 30 tới ăn cơm chiều.”

“Vâng, chúng tôi đi đây.”

Sau khi dọn dẹp, Đường Xuân cùng Đường Võ bớt chút thời gian ra ngoài một chuyến, mua vài bộ chén đĩa cùng ly tách các loại. Tối sẽ đãi khách nên cần dùng tới. Đã tính ở lâu, thì những thứ này ắt hẳn không thể thiếu.

Đường Miểu lại để Đường Tư Hoàng cõng mình lên lầu, bố trí phòng của bọn họ.

Đường Miểu đứng ở cửa phòng cả buổi không nhúc nhích. Kế đến, cậu thật sự phải ở chung ở cha? Có khi nào cậu sẽ chịu không được mà ra tay với cha không? Đường Miểu ôm mặt, không quá tin tưởng vào lực tự chủ của mình. Vừa rồi lúc Đường Tư Hoàng cõng cậu, trong lòng cậu cứ luôn có một loại xúc động, muốn cọ cọ hoặc đưa lưỡi ra l**m vành tai y, phải cố lắm cậu mới khống chế được mình đó. T.T (gahhhh!! Em làm tỷ mất mặt quá tiểu Miểu! đập đầu vào tường)

Đường Miểu biết rõ tính hướng của mình, cậu đã từng xem AV, Âu, Á có đủ, từng thẩm du tinh thần về nữ minh tinh mình thích, thậm chí còn DIY với mỹ nữ trên tạp chí, nhưng bây giờ cậu lại thích một người đàn ông, nghiêm trọng hơn chính là — người này là cha cậu ! Đường Miểu nhịn không được gào thét trong lòng một tiếng. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Hình như từ khi cậu bắt đầu trọng sinh, mọi thứ cũng đã đổi khác. Nếu so với những may mắn trong tiểu thuyết, bàn tay vàng nhân vật chính mở rộng, cậu không nghi ngờ gì chính là tên bi thúc nhất. Đương nhiên, có thể trọng sinh, còn có được một cái không gian không gì sánh được, cậu thật sự rất cao hứng. Nhưng tại sao lại gặp tận thế? Gặp tận thế còn chưa tính, cớ sao lại đi yêu một người? Yêu một người chưa nói, tại sao người nọ lại là đàn ông? Yêu đàn ông thì thôi đi, vì sao con mẹ nó lại là đơn phương thầm mến? Đơn phương thầm mến cũng được đi, nhưng tại sao người đó lại là cha cậu!!!!

—————————

Carly : tiểu Miểu số nhọ =))))))) em nó bấn loạn trong lòng nhìn vui vồn =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play