Chương 102 : Chạy trốn

Đường Tư Hoàng cười như không cười nhìn cậu, không nói gì.

Hai người nhẹ nhàng chạy về phía trước, rất nhanh đã tìm được cửa kho máu. Cánh cửa mở toang, Đường Tư Hoàng cho Đường Miểu một ánh mắt “Cẩn thận” mới đi vào. Hai tang thi y tá nhào tới, Đường Tư Hoàng huơ đao giết một con, đồng thời giơ chân trở mình đạp con còn lại, tiến lên bổ một đao.

Bên trong rất tối, Đường Miểu nhanh nhẹn lấy đèn pin ra, quét bên trong hai lần, thấy không còn tang thi nào thì gật nhẹ đầu với Đường Tư Hoàng.

Hai người lách mình vào cửa, Đường Tư Hoàng đóng cửa kho máu lại.

Đường Miểu không cần y phân phó, nhanh chóng thu mấy chục thùng máu đông lạnh vào không gian. Bởi vì bị cắt điện từ sớm nên máu trong túi đã không còn tươi mới, nhưng đối với tang thi mà nói, vẫn có lực hấp dẫn rất lớn. Đường Miểu cố ý mở ra nhìn nhìn, mỗi thùng có ít nhất 200 túi máu. Cậu lấy tổng cộng tám thùng.

Cửa kho máu bị tang thi đập ầm ầm.

“Cha, bên ngoài càng lúc càng nhiều tang thi, chúng ta mau rút thôi.”

“Đi.” Đường Tư Hoàng đột nhiên mở cửa, hai người chia ra chém giết tang thi, chạy như bay ra ngoài.

Đường Miểu một bên chạy tới cuối hành lang, một bên la lớn : “Cha, cha trước tiên yểm trợ con, chúng ta xuống lầu qua cửa sổ bên kia.”

Đường Tư Hoàng cũng không biết cậu có kế hoạch gì, nhưng khẳng định cậu đã sớm có chuẩn bị nên không nhiều lời, vung đao chặn đường tang thi đuổi theo sau lưng.

Đường Miểu vừa chạy, vừa móc ra một đoạn dây thừng dài từ trong không gian, vọt tới cửa sổ cuối hành lang, nhanh chóng cột một đầu dây thừng vào cây cột trong hành lang rồi ném đầu kia xuống, nhanh nhẹn leo ra cửa sổ, đầu không cẩn thận va vào tường, vang lên một tiếng ‘BANG—’, dù đã đội mũ bảo hiểm nhưng cũng đầu cậu chấn động.

Đường Tư Hoàng vô tình nhìn thấy, thầm buồn cười, đã thấy con út của y không chút ý thức y như nhóc khỉ leo xuống, ló đầu kêu lên : “Cha, mau tới đây!”

Đường Tư Hoàng ba bước thành hai nhảy lên bệ cửa sổ, đem một tang thi nhào tới đá bay tận 2, 3 mét, tay trái bắt lấy dây thừng, tay phải mượn lực chống lên bệ cửa, nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, nắm dây thừng đi xuống, bỗng cười khẽ một tiếng.

“Cha, cha cười cái gì?” Đường Miểu đứng bên dưới, khó hiểu ngẩng đầu. Cách một tầng mũ bảo hiểm, cậu không nhìn rõ biểu tình Đường Tư Hoàng.

“Chuẩn bị rất đầy đủ.” Đường Tư Hoàng đáy mắt hiện lên ý cười.

Đường Miểu lập tức nở một nụ cười sáng lạn : “Dĩ nhiên!”

Đường Tư Hoàng lại nói : “Tí nữa sau khi nhảy xuống thì vào lại lầu 1.”

“Tại sao?” Đường Miểu khó hiểu hỏi. Trên dưới đều có tang thi, hai người chỉ có thể treo người trên dây thừng nói chuyện với nhau. Bên trên có một tang thi duỗi tay ra muốn bắt lấy Đường Tư Hoàng, đáng tiếc nó không biết leo ra, chỉ có thể cứng ngắc huơ huơ tay.

Vẻ mặt Đường Tư Hoàng có chút ngưng trọng : “Lầu 1 có hiệu thuốc. Lượng thuốc men của chúng ta quá ít, nếu như không thừa cơ vơ vét một ít thì khá đáng tiếc.” Nếu không phải trên người Đường Miểu có một không gian có thể cho người vào, thì y cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

“Ý kiến hay, để một mình con vào cho. Cha, cha cũng nên thấy thân thủ của con đi, thật sự một mình con không sao mà.” Đường Miểu thầm nghĩ đây đúng là một cơ hội tốt để chứng minh năng lực của mình, lập tức đề nghị. Tang thi trong đại sảnh chưa giết hết, cậu thật sự không muốn Đường Tư Hoàng mạo hiểm vào đó lần nữa. Nếu chỉ một mình cậu vào, sẽ dễ hành sự hơn, có thể tùy thời lùi lại.

Không biết sao Đường Tư Hoàng lại căn bản không thèm để ý tới, dường như không nghe được lời cậu, nói : “Đếm ‘1..2..3’ thì cùng xông vào, con trái ta phải.”

————————————————————

Carly : Chương sau lại đi quét đồ =)))))))))))))))))))) có hường phấn nữa :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play