Chương 101 : Đi bệnh viện (4)
Đường Tư Hoàng và cậu phối hợp với nhau rất tốt, nghe thấy tiếng cậu thì liền chạy vội qua. Nhưng tang thi trong đại sảnh rất nhiều. Bởi vì quầy phục vụ và quầy đăng ký đều nằm ở lầu 1, hơn nữa trong đại sảnh có đặt rất nhiều ghế để người bệnh có thể nghỉ ngơi hoặc xếp hàng, cho nên tang thi cũng rất nhiều. Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng cơ hồ phải giết ba bốn tang thi mới có thể nhích lên trước một bước. Không ít tang thi bên trong đều là phụ nữ và trẻ em, tâm tình Đường Miểu cũng từ cảm thán đến chết lặng, vung một đao chính là một người chết. Mùi hôi thối bốc lên trong không gian càng ngày càng đậm, khiến cho cậu vô cùng buồn nôn. “Rống…” Một tang thi phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, đột nhiên va mạnh vào bả vai Đường Miểu. Cánh tay Đường Miểu tê rần, đao trong tay thoáng cái bay ra ngoài, ‘keng’ một tiếng nện trên mặt đất. “A!” Cả người Đường Miểu mất đi trọng tâm, không khỏi thấp giọng hô một tiếng, cả người như muốn ngã xuống đất, hoảng sợ mở to mắt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Phản ứng đầu tiên của cậu đương nhiên là tiến vào không gian, nhưng nếu cậu vào, thì mục tiêu của tang thi sẽ chỉ còn lại một mình Đường Tư Hoàng, vậy thì y sẽ càng gặp nguy hiểm. Còn chưa nghĩ ra biện pháp, cậu đã té mạnh xuống đất, sau lưng vừa chạm đất, vài con tang thi lập tức há miệng, nhào đầu về phía cậu. “Nhanh đi vào!” Đường Tư Hoàng quay đầu, nhìn mà kinh hãi. Đường Miểu té dưới đất căn bản không kịp đứng dậy, nhanh chóng rút súng bên hông ra, bắn liền mấy phát. Nhưng vì thời gian cấp bách, cậu không kịp nhắm trúng đầu mà trúng các bộ phận khác của tang thi, hành động của tang thi chỉ đình trệ trong chốc lát rồi lại tiếp tục tấn công tới. Đường Miểu cảm thấy tim mình dường như sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, lăn một vòng tại chỗ tránh đi cú nhào tới của tang thi, trong nội tâm âm thầm nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, lúc này, Đường Tư Hoàng cũng đến cứu viện kịp, một đao đảo qua liền chém đứt ba đầu tang thi, đồng thời cánh tay phải rắn chắc cũng quơ một cái kéo Đường Miểu ra sau lưng. Đường Miểu thở dồn dập lấy hơi, lưng tựa lưng với y, lại lấy từ trong không gian một thanh trường đao. Lúc này, Đường Tư Hoàng chợt thấy một tên tang thi lao tới từ trong một cánh cửa cạnh đó, hung ác đánh về phía Đường Miểu. “Miểu Miểu coi chừng!” Đồng tử Đường Miểu co rụt lại, chật vật lùi lại vài bước, chợt nghe tiếng ‘hà..hà..’, móng tay sắc nhọn của tang thi đã cắt rách áo lông của cậu. Trong lòng giật mình kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Đường Tư Hoàng đã bước vài bước tiến lên chém mất đầu tang thi kia. ‘Bẹp’ một tiếng, máu loãng phun ra, vách tường tuyết trắng lập tức biến thành một bức tranh trừu tượng xấu xí. “Thất thần cái gì? Đi mau!” Tim Đường Miểu còn đang bịch bịch nhảy, mờ mịt nháy mắt mấy cái. Vừa rồi hình như cha gọi cậu ‘Miểu Miểu’? Cha chưa bao giờ gọi cậu như vậy a. Chắc nghe nhầm rồi. Đường Tư Hoàng nhướng mày, kéo cậu vọt vào hành lang, chạy nhanh lên lầu. Cơ bắp tang thi cứng ngắc, sẽ không leo lên cầu thang được. Trong hành lang chỉ có vài tang thi, có lẽ là vừa lên lầu thì gặp phải thi biến. Đường Tư Hoàng một bên chạy, một bên trực tiếp đạp tang thi xuống lầu, ngã chết vài con. Đường Miểu bị y kéo đến thở hổn hển, lúc này mới hoàn hồn, vội nói : “Cha, con có thể tự chạy.” Lúc này, cậu đã hoàn toàn trấn định lại. Đường Tư Hoàng không nói gì, buông tay cậu ra, cảnh giác chú ý động tĩnh phía trước. Khẩu trang màu trắng đã biến thành màu nâu. Vì tiết trời âm u, trong lầu lại không có điện nên cầu thang có chút u ám. May mà hai người đã uống nước giếng nên thị lực ban đêm cũng không tệ, lại chém thêm vài tang thi, cuối cùng thuận lợi lên được lầu 3. Trong hành lang một mảnh hôn ám, có hai tang thi một trước một sau vồ tới. Đường Miểu trở mình một cước giơ lên, cổ tay trái xoay ngược lại, lưu loát bổ một đao xuống, mũi đao cắm vào đầu tang thi, tang thi lập tức không còn nhúc nhích. Ngay sau đó cậu phóng lên, đùi phải nâng cao rồi đạp mạnh xuống, tang thi còn lại cũng bị nện ngã trên đất, ‘đông’ một tiếng trầm đục. Đường Miểu lại một đao đi xuống, rồi lập tức nhanh chóng đứng lên. Chính cậu thấy mấy động tác này rất gọn gàng, rất soái nên theo bản năng mà cười cười nhìn về phía Đường Tư Hoàng.