Phó Vô Thiên về nhà trước lúc dùng bữa.

Nghe nói Vương phi nhà mình đã trở lại, y quay về phòng tắm rửa một chút liền tới đại sảnh, còn chưa tới nơi đã gặp Thiệu Phi đang đứng trước cửa đá đá chân.

“Ngươi mắc bệnh gì sao?”

Người hỏi là Cát Khiêm An, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng bồn chồn không yên này của cậu.

Thiệu Phi vừa thấy Vương gia đã trở lại, vốn định đáp trả vài câu nhưng lại thôi:”Ta không bị bệnh gì cả.” Dứt lời liền hướng Phó Vô Thiên:”Gia, Vương phi đang chờ người trở về cùng dùng bữa.”

Phó Vô Thiên nhìn cậu một cái rồi mới đi vào.

Mà nói là chờ cùng dùng bữa, trên bàn ăn vẫn trống trơn, nếu như ngày thường thì lúc này ít ra hạ nhân đã dọn lên vài món chay, còn có cơm trắng thơm ngon.

Phó Vô Thiên ngồi xuống bên cạnh An Tử Nhiên, thuận miệng hỏi:”Vương phi, hôm nay có gì đặc biệt sao?”

An Tử Nhiên rót cho y một tách trà, vốn là muốn giải thích một chút, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng biến thành:”Chờ một chút ngươi sẽ biết.”

Vương phi vậy mà lại cùng y thừa nước đục thả câu?

Phó Vô Thiên ngày càng chờ mong, phối hợp mà không hỏi gì nữa, chuyển sang một đề tài khác:”Hôm nay ra ngoài có thu hoạch được gì không?”

Lời vừa dứt, Thiệu Phi đã nhìn qua.

Gia tật sự rất thần thánh a, thuận miệng hỏi là trúng ngay hồng tâm.

Phản ứng của cậu tự nhiên rơi vào mắt Phó Vô Thiên, y nhìn về phía An Tử Nhiên, chờ đợi câu trả lời.

An Tử Nhiên không có phản ứng gì, hắn không như Thiệu Phi có tâm tư gì đều viết hết lên mặt, Phó Vô Thiên chỉ mới vô ý hỏi một câu, cứ thế liền lộ tẩy, mà câu hỏi của y cùng Cát Khiêm An vừa nãy cũng tương tự, khôn khéo như Phó Vô Thiên sao lại không nhận ra cơ chứ.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm của Vương đầu bếp.

Không lâu sau, thân ảnh Vương đầu bếp xuất hiện ngoài cửa, theo sau là hai nha hoàn, một người bê mấy bộ chén đũa, một người khác bưng canh, mùi thơm đặc biệt, món chính thì do Vương đầu bếp bưng lên, vì được che đậy rất kĩ nên cũng không nhìn ra là cái gì.

“Đại thiếu gia, cô gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

Vương đầu bếp lập tức đem đồ vật đặt lên bàn, cẩn thận mở nắp, một cỗ hương khí nồng đậm chậm rãi phiêu tán…

Cháo mà vợ của Chu lão hán đưa cho An Tử Nhiên.

Trải qua tay nghề Vương đầu bếp, chỉ nhìn qua cũng đủ gợi lên tham trùng trong bụng mỗi người, Thiệu Phi đứng một bên đã không kìm nổi nước miếng.

Khi còn chưa chế biến lại cậu chỉ biết cháo này ăn thật ngon, bây giờ chỉ mới ngửi mùi thôi mà đã khiến nước miếng ứa ra.

“Đây chính là kinh hỉ mà Vương phi cấp cho bổn Vương ư? Là gì vậy?” Phó Vô Thiên nhìn cháo trong bát, quả thực là ngoài dự liệu của y, từ trước đến nay y chưa từng ăn qua thứ này.

An Tử Nhiên cầm lấy đũa:”Là do tức phụ(vợ) của Chu lão hán đưa tặng, các ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”

Nửa câu sau là nói với Thiệu Phi và Cát Khiêm An, bình thường có gì ngon hắn cũng sẽ để Tô quản gia cùng ăn, bất quá hiện giờ ông không có ở đây.

Thiệu Phi do dự một lát.

Cát Khiêm An bất động.

Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn hai người:”Vương phi cho phép các ngươi ngồi xuống.”

Thiệu Phi lập tức nghe lời ngồi xuống, động tác lưu loát như đã chuẩn bị từ trước, lại bị Cát Khiêm An khinh bỉ liếc một cái, rõ ràng muốn ăn lại còn giả bộ, làm bộ làm tịch cho ai xem chứ?

An Tử Nhiên để Vương đầu bếp làm rất nhiều, bốn nam nhân ăn một nồi lớn cũng không quá ít, bản thân hắn đã đem cả hai người tính toán vào, tức phụ Chu lão hán đưa một túi lớn, kết quả cũng chỉ vừa đủ.

Thiệu Phi tự lấy thêm một chén nữa, vừa ăn vào miệng đã oa oa kêu lớn:”Cái này ăn thật ngon, vừa mềm lại vừa mịn, co dãn nữa, đây thật sự là cháo sao?” (thật sự là cháo không co dãn đâu ==, không hiểu sao lại có co dãn nữa)

“Câm miệng, không biết là khi ăn thì không nói sao?”Cát Khiêm An cảnh cáo nhìn về phía cậu.

Thiệu Phi quay ngoắt đi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói thêm gì nữa.

An Tử Nhiên nêm nếm cháo trong bát, quả thực ăn rất ngon, thơm mịn đậm đà, khiến người ta rất khó tin được đồ ăn này làm ra từ gạo, tuy nói tay nghề tuyệt hảo của Vương đầu bếp là một nguyên nhân, nhưng nếu không có nguyên liệu tốt, thì cho dù tay nghề cao siêu đến đâu cũng không thể làm ra đồ ăn ngon đến vậy.

“Thế nào?” An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên ăn tương đối nhanh, tam khẩu chén của y đã thấy đáy, nghe được câu hỏi cũng không trực tiếp trả lời mà nói:”Thêm một chén nữa.”

An Tử Nhiên tự tay lấy cho y.

Lúc này, Thiệu Phi nhịn không được hỏi:”Vương phi, ta thấy tay nghề của tức phụ nhà Chu lão hán kia quả thực quá lợi hại, hình dung một chút, nếu họ mở một quán nhỏ bán cháo, tuyệt đối sẽ nổi tiếng khắp Đại Á, ân, nổi tiếng ra khỏi Đại Á cũng không khó a.”

Động tác của An Tử Nhiên khựng lại chút, bình tĩnh mở miệng:”Họ không có bạc.”

Thiệu Phi lập tức bị nghẹn trụ.

Một đáp quá trực tiếp, nhưng lại là sự thực!

“Bất quá suy nghĩ của ngươi vẫn là có thể thực hiện được.”

An Tử Nhiên chậm rì rì bồi thêm một câu, hai mắt Thiệu Phi nhất thời tỏa sáng, cậu từ nhỏ áo cơm vô ưu, không biết được sinh hoạt bần cùng rốt cuộc là thế nào, nhưng kể từ sau khi tới An Viễn Huyền, cơ hồ là nơi nơi đều nhìn đến, về sau được nhận giúp đỡ từ An gia, trên mặt của dân chúng lộ rõ tươi cười thỏa mãn, tâm tình Thiệu Phi cũng theo đó mà vui vẻ.

Bất quá cậu vẫn không biết, thời điểm An Tử Nhiên ăn cháo của tức phụ nhà Chu lão hán, trong đầu đã hình thành một kế hoạch.

Bốn nam nhân trầm mặc ăn xong cháo và canh.

An Tử Nhiên ăn được ít nhất, hắn vốn vẫn đang giảm béo, lần này lại ăn đến ba bát cháo cùng một chén canh, bụng lập tức no căng.

Thời điểm rời đi, Phó Vô Thiên nhìn bụng hắn hàm ý trêu chọc nói:”Vương phi, xem ra cháo nhà Chu lão hán mị lực thực lớn, nếu không mỗi ngày đều ăn?”

An Tử Nhiên liếc nhìn y:”Ngươi nếu không ngán thì mỗi ngày đều có thể ăn, bất quá thứ ta không thể phụng bồi.”Đồ ăn dù ngon đến đâu, mỗi ngày đều ăn thì sẽ chán ngấy, đến lúc đó thì phải một thời gian dài sau cũng chẳng muốn nhìn đến thứ đó nữa.

Hai người tách ra trên hành lang.

Phó Vô Thiên chuẩn bị trở về phòng tẩy trừ, nhân tiện ngỏ ý muốn cùng Vương phi nhà mình đồng thời, lại bị lườm một cái.

An Tử Nhiên tới thư phòng, hắn quyết tâm rèn sắt nhân lúc còn nóng, đem kế hoạch mở cửa hàng bán cháo viết ra, bởi vì việc này vốn không nằm trong kế hoạch, hắn tính toán để tức phụ Chu lão hán triển khai tay nghề, tựa như hiện đại hợp tác làm ăn, mở cửa hàng cháo không tốn bao nhiêu ngân lượng, đến lúc đó chỉ cần để họ tự quản lý là được.

Lên kế hoạch cũng không mất nhiều thời gian, hắn chỉ mất chưa đến hai khắc chung đã hoàn thành.(30ph)

“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa vang lên.

AN Tử Nhiên mới đầu còn tưởng là Phó Vô Thiên, giây tiếp theo mới kịp phản ứng, Phó Vô Thiên từ trước đến nay sẽ không gõ cửa, hiển nhiên sẽ chẳng lễ phép như vậy, không lẽ Tô quản gia đã trở về?

“Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, phát ra tiếng vang ‘Y nha’, người tới cũng không lên tiếng, không khí có chút quỷ dị, An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, thấy người tới là ai không khỏi nhíu mày.

“Bà tới đây làm gì?”

Trịnh Bích đứng ngoài cửa không tiến vào, thấy hắn nhìn qua lập tức lộ ra vẻ mặt lấy lòng, nhưng chính là không có chút hiệu quả nào:”Ta có thể vào không?”

An tử Nhiên nhìn Trịnh Bích, tựa hồ đang suy xét xem người đàn bà này đang toan tính gì.

Trịnh Bích nói:”Ta biết trước đây đã làm không ít chuyện có lỗi với An gia, thực xin lỗi ngươi, ta hiện giờ rất hối hận, Tử Nhiên ngươi đại nhân đại lượng không cần cùng Tam di nương so đo, ta cam đoan, về sau sẽ không tái phạm nữa, Tam di nương không dám xin ngươi tha thứ, chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội hối cải.”

“Nói mục đích thực sự.” An Tử Nhiên không tính toán nghe mấy lời vô nghĩa của người đàn bà này.

Trịch Bích nghe hắn hỏi như vậy, trực tiếp nói:”Ngươi tính toán khi nào trở lại Quân Tử thành?”

An Tử Nhiên nói:”Sợ ta mang bà theo ư?”

Trịnh Bích bị hắn nghẹn trụ:”Không phải… Tam di nương chính là lo lắng muội muội ngươi, ngươi cũng biết nàng tính tình ngang bướng, cũng không phải là rất thích Lâm gia công tử, ta sợ nàng lại làm ra việc gì ngốc nghếch (không ai hiểu con bằng mẹ, không những làm mà còn làm không ít cơ), cho nên ta muốn ở lại An Viễn Huyền, nếu có chuyện gì thì cũng có thể chiếu cố nàng.”

Chiêu lấy lui làm tiến này quả thực không tồi, trừ bỏ mục đích thực sự thì tất cả đều nói ra.

“Ta có thể cho bà ở lại An Viễn Huyền, nhưng có một chuyện bà tốt nhất nên thành thực với ta, chỉ cần ta phát hiện có nửa lời dối trá, ta cam đoan những tính toán của bà sẽ thất bại.” An Tử Nhiên trầm ngâm nói.

“Chuyện gì cơ?” Trịnh Bích không nghĩ là hắn lại đồng ý dễ dàng như thế, vội vàng hỏi.

An Tử Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Bích, chậm rãi lên tiếng:”Buổi chiều ngày hai bảy tháng Giêng năm nay, bà cùng nữ nhi ở đâu, có từng đi qua chủ viện không?”

Trịnh Bích ngẩn người, có chút không kịp phản ứng, dù sao cũng qua nhiều tháng như vậy, bất quá vẫn rất nhanh phản ứng lại, ngày hai bảy tháng Giêng, không phải là ngày tin tức lão gia cùng Đại phòng qua đời truyền tới An gia sao, ngày hôm đó An gia trên dưới loạn thành một đoàn.

“Ngươi hỏi chuyện ngày hôm đó để làm gì?”

“Bà chỉ cần trả lời ta là được rồi.”

Trịnh Bích nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ nghĩ một hồi vẫn là lên tiếng trả lời:”Ngày đó nghe tin lão gia cùng Đại phu nhân ngoài ý muốn qua đời, ta liền gọi Khả Tâm vào phòng, thẳng đến giờ Dậu(17-19h) mới đi ra, chủ viện thì đi qua một lần, nhưng mà là khi nghe nói ngươi ngất xỉu trong tuyết…”

Nói đến đây, Trịnh Bích liền im bặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play