“Ngươi hỏi chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ ta hãm hại ngươi?”
Trịnh Bích lập tức phản ứng, lúc này mới hiểu được hắn là đang hoài nghi chuyện ngất xỉu trong tuyết, xém chút thì toi mạng hồi tháng Giêng, thanh âm bén nhọn hẳn lên.
Tuy vẫn luôn ước An Tử Nhiên sớm ngày biết mất, nhưng đến cùng cũng chỉ là thầm nghĩ trong lòng thôi, nàng chưa từng có suy nghĩ sẽ động thủ với hắn. Ngày An tử Nhiên gặp chuyện không may, mọi người đều cho rằng hắn vì phụ mẫu qua đời đột ngột, thương tâm quá độ mà làm ra hành vi quá khích, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của hạ nhân mà thôi.
Trịch Bích ban đầu cũng cho là thế, nhưng sau khi nghe hai nha hoàn hầu hạ An Tử Nhiên nói chuyện, An Tử Nhiên buổi sáng vẫn thực bình thường, trừ bỏ lúc đầu có gào khóc qua, sau đó lại y hệt lúc bình thường, nên ăn vẫn ăn, nên ngủ vẫn ngủ, hoàn toàn là một bộ dáng vô tư vô tâm.
Thời điểm buổi chiều xảy ra chuyện, hai nha hoàn là người phát hiện đầu tiên.
Chờ các nàng nhận ra An Tử Nhiên không ở trong phòng, hắn đã hấp hối vùi thân trong tuyết.
Trịnh Bích cũng là tình cờ nghe được hai nha hoàn bàn tán mới biết An Tử Nhiên thực chất là bị hãm hại, cũng chẳng phải do thương tâm quá độ mà chạy đi tự tử, vốn là có kẻ ác tâm cố ý dụ hai nha hoàn rời đi, sau đó đem An Tử Nhiên gọi ra.
Rốt cuộc là kẻ nào dám làm như vậy Trịnh Bích căn bản đoán không ra.
An Tử Nhiên vẫn luôn để ý biểu tình của nàng, thấy Trịnh Bích ánh mắt chợt lóe là biết ắt có miêu nị.
Trịnh Bích tự biết bản thân không làm chuyện hãm hại An Tử Nhiên, cũng không sợ hắn truy cứu, lần đầu tiên ưỡn ngực ngẩng đầu, nàng không làm gì để thẹn với lương tâm cả.
An tử Nhiên nói:”Ta có nói qua bà là người hại ta sao? Mọi người đều nghĩ ta hôm đó gặp chuyện không may là do thương tâm quá độ, vì cớ gì bà cho rằng ta là nghi ngờ bà? Vẫn là bà đã biết được chuyện gì?”
Trịnh Bích đến đây nhận ra bản thân đã lỡ lời, vội vàng che miệng lại, trốn tránh tầm mắt của hắn, mắt lại càng lóe ra lợi hại hơn.
“Trả lời ta!” An Tử Nhiên nhấn mạnh từng từ từng chữ.
Trịnh Bích chần chờ giây lát, nghĩ thầm dù sao cũng không phải nàng, cũng không cần chột dạ, liền đem cuộc đối thoại của hai nha hoàn kể lại rành mạch.
“Ta sở dĩ biết chuyện là vì vậy, ta thật sự không có hại ngươi.”
An Tử Nhiên rũ mắt.
Những điều Trịnh Bích nói ra hắn đã sớm biết.
Hắn cũng đã từng điều tra qua hai nha hoàn kia, thực tế hai nha hoàn rời đi hoàn toàn là trùng hợp, hung thủ đại khái là phát hiện điều này nên mới lâm thời nảy sinh sát tâm đi.
Phu thê An Thường Phú đột ngột qua đời, An Tử Nhiên lại chết vào xế chiều hôm đó, hoàn toàn có thể loại trừ khả năng đối phương hành động có kế hoạch từ trước.
Mà cũng chính do có sự trùng hợp này, hắn mãi vẫn không tìm được hung thủ.(Ai đoán ra hung thủ rồi? Hung thủ này ngu ngu nhưng được cái số đỏ, mà không chỉ đỏ lúc này thôi đâu)
Hắn quan sát biếu tình của Trịnh Bích, bà ta không nói dối, một người khi nói dối đều làm ra vài hành động khác thường hoặc quen che dấu, trừ phi là chuyên gia hoặc thiên tài trong phương diện này, hiển nhiên Trịnh Bích không phải, nếu bà ta lợi hại như vậy thì đã không phải là thiếp thất của An Thường Phú.
Loại trừ Trịnh Bích, cũng có thể tạm thời loại trừ An Khả Tâm.
Sự thật cùng Trịnh Bích nói không sai biệt lắm, ngày đó mẫu tử hai người vẫn luôn ở trong phòng không hề ra ngoài, bởi vì không có nha hoàn nào ở cạnh hai người lúc đó, nên hắn mới hoài nghi mẫu tử Trịnh Bích.
“Nếu muốn lưu lại An Viễn Huyền, vậy thì tùy bà, ta đã để người mua một tòa nhà khác, An gia đại trạch từng có người chết, không may mắn, đến lúc đó An Khả Tâm ở nhà mới xuất giá là được, nếu không còn vấn đề gì khác, bà có thể đi rồi.” An Tử Nhiên bâng quơ nói về vấn đề này, sau liền đuổi người.
Trịnh Bích không quá vừa lòng với kết quả này, không xuất giá từ đại trạch An gia, nàng sao có thể vừa ý chứ! Người không biết chuyện sẽ cho rằng mẫu tử nàng không được An gia coi trọng mất, nhưng những gì An Tử Nhiên nói cũng không sai.
Trịnh Bích đi khỏi.
An Tử Nhiên tựa lưng vào ghế trầm tư.
Một thân ảnh cao lớn không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa, ánh trăng hắt lên phía sau, từ hướng ngược sáng nhìn lại trông âm trầm hệt một bóng ma.
An Tử Nhiên cũng không ngẩng đầu.
Phó Vô Thiên sau khi tẩy trừ sạch sẽ khoác áo choàng gấm xanh ngọc, đi tới trước thư án, hai tay chống mặt bàn nhìn hắn:”Vương phi, xem ra ngươi vẫn chưa rõ ràng a.”
An Tử Nhiên sớm biết là y, cũng không nghĩ còn có thể là ai khác nữa, đến khi y lên tiếng mới ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Phó Vô Thiên, đôi mắt trong bóng đêm tỏa ra quang mang sáng ngời:”Đây là chuyện của ta, ngươi không cần nhúng tay vào.”
Phó Vô Thiên ung dung:”Bổn Vương chỉ là có một nghi vấn.”
An Tử Nhiên nhướng mày:”Nghi vấn?”
Phó Vô Thiên nói:”Người bị hại không phải là Vương phi sao? Nói người nào biết rõ mọi chuyện đã xảy ra nhất, thì chính là ngươi. Mà phản ứng của ngươi hiện giờ lại giống như hoàn toàn không còn chút ấn tượng gì về ngày hôm đó vậy?”
An Tử Nhiên mặt không đổi sắc:”Bởi vì ta quả thực không nhớ gì.”
“Đây là lý do gì vậy???”
“Có lẽ do lúc ấy bị kích thích quá lớn đi.”
“Cứ như vậy?”
“Nếu không thì sao?”
Phó Vô Thiên quả nhiên lảng sang chuyện khác:”Vương phi, vất vả bận bịu xong rồi, không nên về phòng nghỉ ngơi sao? Ta đã cho hạ nhân chuẩn bị nước ấm, không đi ngay thì sẽ nguội mất.”
An Tử Nhiên thu hồi đồ vật trên bàn, nhìn y một cái nhưng không lên tiếng, rõ ràng đã chuẩn bị xong hết tất cả lại còn giả bộ hỏi ý kiến hắn; hơn nữa mấy hôm trước khi chém Giết Giang Trung Đình cùng thủ hạ của lão, dáng vẻ hung thần ác sát khiến người người kinh sợ, vậy mà ở chung với y mấy hôm nay ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Hai người trở về phòng.
An Tử Nhiên đi đến sau bình phong quả nhiên nhìn thấy mộc dũng chứa đầy nước, độ ấm vừa phải, y phục để thay cũng đã được vắt trên bình phong.
An Tử Nhiên kiên quyết cự tuyệt, hắn không phải con nít ba tuổi.
Âm thanh quần áo ma sát truyền từ sau bình phong tới, thân ảnh thiếu niên tinh tế ẩn hiện, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người rung động, đây tuyệt đối là dụ dỗ người phạm tội mà.
“Vương phi, thật sự không cần ư?” Phó Vô Thiên vẫn không chịu từ bỏ ý định.
Thanh âm An Tử Nhiên truyền ra:”Không cần! Ngươi có thể đi ngủ trước.”
Phó Vô Thiên hiển nhiên sẽ không làm như vậy, chờ An Tử Nhiên tắm rửa xong xuôi, y vẫn duy trì tư thế ban đầu, chưa từng đổi quá.
Trên người An Tử Nhiên chỉ mặc tiết y, tóc dại ướt đẫm rủ sau lưng, làm một người hiện đại hai mươi mấy năm, hắn đến tận giờ vẫn không thể quen với mái tóc dài này, mỗi lần tẩy rửa xong đều hệt như lăng trì.
Khăn trên tay đột nhiên bị lấy đi.
An Tử Nhiên liếc Phó Vô Thiên một cái, phi thường tự nhiên nói:”Giúp ta lau tóc.”
Phó Vô Thiên vốn là có ý này, nhưng nghe được lời của An Tử Nhiên thì lại giống như một mệnh lệnh, trên mặt y vẫn là tươi cười thản nhiên, vươn tay kéo hắn đến trước mặt, khăn đặt trên đỉnh đầu, từng giọt nước đều bị hấp thu triệt để.
Lực đạo của y không lớn, vừa phải, nhưng thủ pháp lại không ổn cho lắm.
An Tử Nhiên không cần nhìn cũng biết tóc bản thân hiện giống hệt như vừa trải qua một vụ nổ lớn, sau lại tự hỏi liệu quyết định nhờ vả Phó Vô Thiên phải chăng là một sai lầm.
Đúng lúc này, Phó Vô Thiên đột nhiên ôm lấy thắt lưng An Tử Nhiên, tỳ cằm vào hõm vai hắn, thanh tuyến trầm thấp kề sát bên tai:”Vương phi, chúng ta làm đi.”
Đề tài đột ngột chuyển hướng…
An Tử Nhiên bình tĩnh cầm lại khăn mặt trên tay y, lau đến khi tóc không còn tích nước nữa mới dừng lại, sau mới nói:”Hảo a…”
Phó Vô Thiên hơi ngẩn ra.
Lại nghe hắn nói tiếp:”Chỉ cần ngươi đồng ý để ta thượng, ta không phản đối.”
Người phía sau nhất thời im bặt.
An Tử Nhiên đem khăn mặt ném tới bàn gương cách đó không xa, xoay người nhìn Phó Vô Thiên, khóe miệng câu lên:”Thế nào?”
Ánh mắt Phó Vô Thiên so với sao đêm còn sáng hơn, rồi lại âm trầm như đáy vực thẳm, hấp dẫn người đối diện.
Dưới ánh nến, An Tử Nhiên trông thấy khóe miệng y nứt ra tươi cười càng lớn, tựa như hưng phấn đến tột cùng, hỗn hợp không khí như một thứ thuốc kích thích, cảm giác run sợ bắt đầu lan tràn lên tay hắn, An Tử Nhiên không nhịn được mà nhíu mi.
Đang lúc hắn muốn chủ động đánh vỡ bầu không khí kì quái này, một bàn tay to lớn đột nhiên kéo trụ cổ áo hắn, lực đạo mạnh mẽ kéo hắn qua, vị trí hai người nháy mắt thay đổi, An Tử Nhiên ngã lên đệm giường mềm mại, vừa mới chống nửa thân thể lên, miệng lập tức bị chặn lại, thân thể lại ngã trở về giường.
Nụ hôn của Phó Vô Thiên hôm nay mang theo sự bá đạo, trong miệng hắn công thành chiếm đất, hô hấp của hai người như hòa làm một.
An Tử Nhiên phản ứng lại rất nhanh, nhưng hai tay đã bị chế trụ, thân thể lại không bằng người, vũ lực càng không thể so được, chống cự tựa hồ là dư thừa, nhưng muốn hắn mãi bị động như vậy là không có khả năng.
Ánh mắt Phó Vô Thiên hiện lên ý cười trêu tức.
An Tử Nhiên trừng y, đột nhiên làm ra một hành động ngoài dự đoán, hắn ngẩng đầu dùng sức hôn trả, môi răng chi gian va chạm, nghiến qua da thịt non mịn, vị rỉ sắt thản nhiên tràn ngập khoang miệng hai người.(kĩ thuật kém là đổ máu ngay)
Không biết là ai, hai người mày cũng không buồn nhăn lại, tiếp tục nụ hôn hệt như đang đánh trận, tranh đoạt tới lui, nước miếng ướt chăn, thân thể ma sát dẫn ra tình cảm mãnh liệt, không biết đã qua bao lâu, An Tử Nhiên vẫn là không chịu nổi.
Phó Vô Thiên buông tha cho môi của hắn, tiếp tục chiến đấu trên các chiến trường khác, lưu lại dấu ấn của y trên làn da bạch bạch nộn nộn.
An Tử Nhiên khó khăn thở dốc, mi gian nhăn lại, thân thể hiện tại quá yếu ớt, tuy đã rèn luyện qua vài tháng, nhưng do bình thường quá bận bịu, cơ hội rèn luyện không nhiều, cánh tay cùng đùi cơ hồ không có lấy chút cơ bắp nào, đều là nộn thịt mềm mềm, chỉ cần vận động kịch liệt một chút, sức lực sẽ xói mòn nhanh chóng.
Hiên tại mới chỉ là một cái hôn, hắn đều đã thở không ra hơi.
“Tránh ra!”
An Tử Nhiên nắm lấy vai y, nhưng đẩy mãi không ra.
Phó Vô Thiên tự nhiên sẽ không thuận theo, thật vất vả mới trông thấy phản ứng của hắn, mặc kệ là lý do gì, y sẽ không buông tha hắn.
An Tử Nhiên phát hiện y phục bị bới xuống ngực, lộ đến da thịt trần trụi, đôi tay mang theo vết chai ma sát làn da nhẵn nhịu mang đến từng đợt run rẩy, vốn dĩ đã động tình, theo lần vuốt ve này, phía dưới liền ngạnh, hắn ý thức được rõ ràng nếu còn tiếp tục đi xuống bản thân chắc chắn sẽ bị Phó Vô Thiên ăn tươi.
“Phó Vô Thiên…”
Âm thanh An Tử Nhiên mang theo chút khàn khàn vang lên.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên Phó Vô Thiên, dĩ vãng đều gọi Vương gia, thành công khiến y phản ứng lại, nhưng là hiệu quả trái mong đợi.
Phó Vô Thiên đột nhiên ngậm lấy hồng quả trước ngực hắn, dùng sức hút mạnh.
“Tê!”
An Tử Nhiên hít sâu một hơi, hắn chưa từng biết điểm này trên cơ thể lại mẫn cảm đến vậy, kích thích đột ngột khiến hắn thiếu chút nữa thì kêu lên, giãy dụa càng thêm mạnh.
“Phó Vô Thiên, có bản lĩnh thì chờ đến khi ta mười tám tuổi.”
Thân thể mười sáu tuổi hắn thiệt đủ, căn bản chỉ có thể để mặc người chiếm tiện nghi, giờ phút này hắn đã quên mất mục đích ban đầu khi gả cho Phó Vô Thiên, ở trên giường, chỉ cần đánh giá khả năng của nam nhân là đủ, hắn muốn áp đảo Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên buông tha hồng quả bị hút đến sưng đỏ, ngón tay khẽ chạm liền nghe được thanh âm hút khí, từ yết hầu phát ra tiếng cười trầm thấp:”Bổn vương thân không bản lĩnh, cho nên không muốn chờ.”
Chưa từng gặp qua vô lại như vậy!
Ngay lúc An Tử Nhiên đang hối hận vì đã không phản kháng mạnh hơn, Phó Vô Thiên đột nhiên chen vào giữa hai đùi hắn, thân thể bị ép buộc mở rộng, hai người y phục bất chỉnh, hạ thân sưng lên, loại tình huống này tái phát triển thêm nữa cũng là thuận lý thành chương.
“Ngươi không thể phủ nhận trong chuyện này chúng ta thực phù hợp.”
“Trung thành với dục vọng của bản thân không khó đi.”
Thanh âm dụ dỗ vang lên bên tai, thân thể nam nhân tựa một ngọn núi lớn, đẩy cũng không động, nhưng mang lại cảm giác an toàn, đời trước phiêu bạt lâu như vậy, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ở trên thân thể một nam nhân khác tìm được cảm giác an toàn.
Đây là lần đầu tiên!
Phó Vô Thiên quả thực rất có mị lực.
Giờ phút này, hắn thừa nhận bản thân có chút tâm động.
(Tâm động thì nên hành động thui)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT