Ra khỏi đại sảnh, bản tính của An Khả Tâm lập tức bại lộ.

Không thèm cố kỵ ánh mắt hạ nhân, nàng vội vội vàng vàng lôi kéo Trịnh Bích trở lại Bích Thủy viện.

Tô quản gia vừa bước vào vừa vặn trông thấy cảnh này, quay đầu nói với An Tử Nhiên:”Đại thiếu gia, Tam phòng trước đây không phải còn sống chết không chịu để Nhị tiểu thư gả tới Lâm gia sao? Như thế nào lại đột ngột thay đổi?”

An Tử Nhiên nhìn theo bóng dáng mẫu tử Trịnh Bích biến mất trên hành lang, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô quản gia, hỏi lại:”Bà ta từ khi nào thì thay đổi thái độ?”

Tô quản gia ngẫm lại một hồi:”Hình như là sau khi Lâm gia đưa sính lễ tới.”

“Đó chính là đáp án.”

An Tử Nhiên xoay người chuẩn bị trở lại thư phòng, hắn đã nghĩ ra danh sách hồi môn của An Khả Tâm nên sắp xếp thế nào.

Tô quản gia bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Tam phòng đối với sính lễ của Lâm gia nảy sinh chủ ý, cũng không biết là tốt hay xấu, bất quá chỉ cần không phải đối mặt với mẫu tử Trịnh Bích, ông đã rất cao hứng rồi, về phần Lâm gia, Nhị tiểu thư gả qua đó thì chính là chuyện nhà của họ.

Lại nói về An KHả Tâm sau khi lôi kéo Trịnh Bích trở về Bích Thủy viện.

Vào trong sân, Trịnh Bích lập tức vùng khỏi tay nữ nhi:”Ngươi tự nhiên lại nổi xung gì a, tay nương đều bị ngươi làm gãy.”

Dứt lời xoa xoa cổ tay.

An Khả Tâm cố gắng giữ bình tĩnh, đầy ám ách nói:”Nương, không phải người vẫn luôn phản đối việc ta gả vào Lâm gia sao? Vừa rồi ở đại sảnh vì cớ gì người lại đồng ý a?”

Nghe nữ nhi oán trách, Trịnh Bích thoáng sửng sốt, sau lại bật cười.

“Nương còn tưởng ngươi muốn nói gì nữa chứ, nguyên lại là chuyện này, mà có vấn đề gì sao?”

An Khả Tâm không dám tin nhìn Trịnh Bích:”Chẳng lẽ người không thấy dáng vẻ Lâm Hâm kia có bao nhiêu ghê tởm sao? Người không phải vẫn luôn muốn ta có thể gả cho một người có địa vị sao? Vì cớ gì sẽ thành ra như vậy?” Những lời muốn chất vấn cứ thay nhau xuất hiện, hiện tại nàng đầy óc đều là ‘Vì cái gì’.

Trịnh Bích tươi cười phong tình vạn chủng (đủ loại phong tình, mị sắc), phấn trên mặt thiếu chút rơi xuống:”Không sai, nương trước kia luôn hy vọng ngươi có thể gả cho một nam nhân giống như cô gia của An gia vậy, liền tính không thể làm thê thì thiếp cũng được, nhưng tình huống hiện giờ ngươi đều rõ ràng, trừ phi gả cho Hoàng Đế, nếu không mẫu tử chúng ta vĩnh viễn không thể cùng An Tử Nhiên so sánh, đã vậy không bằng lấy lui làm tiến (Xem thêm: http://me.zing.vn/zb/dt/lenhatyen01/18570411?from=sortfull), nương xem Lâm gia công tử kia đối với ngươi thực si mê, cớ sao lại không tận dụng cơ hội này?”

“Chỉ vì vậy mà người muốn ta gả cho Lâm Hâm kia sao?”

An Khả Tâm cũng không bị lời nói của Trịnh Bích đả động, dù thật sự lấy lui làm tiến là một kế hay, nhưng nàng nếu gả thì vẫn là phải gả cho một nam nhân anh tuấn suất khí chứ không phải đầu heo Lâm Hâm kia.

Trịnh Bích biết nữ nhi là nhất thời luẩn quẩn suy nghĩ chưa thông suốt, cũng không tức giận, kéo tay nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ:”Nương hiểu, nương biết như vậy thực ủy khuất ngươi, nhưng nương cam đoan với ngươi, đây chỉ là kế sách tạm thời…”

Trịnh Bích ghé sát bên tai An Khả Tâm thấp giọng nói.

Không biết hai người đã nói những gì, An Khả Tâm cuối cùng vẫn là bị trấn an, lửa giận biến mất thay vào đó là vẻ mặt chần chờ:”Nương, ngươi chắc chắn chứ?”

“Có nương ở đây, đương nhiên là được.” Trịnh Bích tự tin nói.

An Khả Tâm do dự một hồi:”Nhưng là, An Tử Nhiên có ý định mang nương tới Quân Tử thành hay không?”

An Tử Nhiên nếu thật sự đem nương mang đi, nàng sẽ không thể thường xuyên cùng nương liên lạc, đến khi đó lấy ai vì nàng bày mưu tính kế chứ.

Trịnh Bích nói:”Ngươi yên tâm di, sản nghiệp An gia đều ở An Viễn Huyền, không có chuyện tất cả đều dọn tới Quân Tử thành, chắc chắn sẽ có người ở lại, hơn nữa An Tử Nhiên còn ước gì không thể bỏ lại mẫu tử chúng ta, làm sao có thể mang nương đi chứ.”

An Khả Tâm cũng hiểu được nương nói có đạo lý, trước đây An Tử Nhiên cũng từng nói qua sẽ không đem mẫu tử nàng đi cùng, nếu không rõ điểm này, nàng cũng sẽ không đồng ý hôn sự với Lâm gia, hỏi như vậy cũng chỉ là muốn an lòng hơn thôi.

“Bằng không, nương tìm một cơ hội thử thăm dò An Tử Nhiên, xem xem hắn định làm gì?”

Trịnh Bích nghĩ nghĩ một hồi vẫn là quyết định đem việc này xác định rõ ràng, chỉ có như vậy nàng cùng nữ nhi mới có thể an tâm, ai biết được thằng ranh kia tự dưng có làm ra chuyện ngáng chân nào không.

An Khả Tâm gật gật đầu:”Hảo, nương nhớ cẩn thận đừng để hắn nhìn ra điều gì bất thường.”

“Yên tâm đi.”

Ngày hôm sau An Tử Nhiên mang theo Thiệu Phi đi xem xét tiến độ sửa chữa tiền trang.

Phó Vô Thiên từ sáng sớm đã tới huyện nha giải quyết công sự Hồng Châu.

Ý chỉ của Sùng Minh Đế chỉ mới truyền tới An Viễn Huyền hôm trước, tuy Phó Vô Thiên đã hạ lệnh xử quyết một đám tham quan mà không hướng hắn xin chiếu thư, nhưng thân là Hoàng Đế hắn vẫn cần làm ra vẻ chút, miễn để mấy kẻ thừa hơi có cơ hội nhàn thoại. Đã làm thì làm cho trót, Sùng Minh Đế đem luôn việc tuyển chọn tân nhậm Tri Phủ của Hồng Châu cho Phó Vô Thiên.

Lưu Phi Hồng vừa chết, vị trí Tri phủ Hồng Châu liền bỏ trống, đó là một chức vị béo bở, hàng năm những kẻ mang tiền tài đến hiếu kính không sao kể xiết, thời điểm Lưu Phi Hồng vẫn còn tại vị, đã từng đem một phần của cái tích trữ được đi hiếu kính Trưởng Tôn Thành Đức, nhưng bởi vì Đại Hoàng Tử sớm phát hiện, chứng cớ liên quan đều bị thủ tiêu.

Hiện giờ vị trí Tri Phủ bỏ trống, những kẻ nhìn chằm chằm vị trí này không mười cũng tám.

Thuộc hạ của Phó Vô Thiên đa phần đều là võ quan, quan văn ngược lại không có mấy người, phần dư lại thì chẳng đủ mang lên mặt bàn, đều không có tư cách điều đến nhậm chức Tri phủ, thật muốn cử đại một người dưới trướng lên, nhưng đến lúc đó chỉ e không thiếu kẻ phản đối, vẫn là phải từ đám người ở Quân Tử thành chọn ra.

Phó Vô Thiên vốn muốn mang theo An Tử Nhiên đến huyện nha, bất quá bị hắn cự tuyệt, trong thời điểm này hắn cũng rất bận.

Không còn cách nào, y liền mang theo Cát Khiêm An, Thiệu Phi thì lưu lại cho hắn.

Công trình tu sửa của An gia chỉ vừa mới bắt đầu.

Bất quá mấy chục công nhân đồng thời làm việc nên tốc độ cũng không chậm.

Thời điểm ăn cơm trưa, nhóm công nhân phi thường tự giác xếp thành hàng đi lĩnh cơm, An gia cung cấp thức ăn vô cùng sung túc, một người được phát hai chiếc màn thầu lớn, còn lại đều là cơm trắng nấu từ gạo địa phương, hai món chay, một món mặn cùng một chén canh phối hợp, đồ ăn tuy không phải đặc biệt nhiều, nhưng so với một bữa cơm của nhiều gia đình khác đã thực phong phú.

Có chút công nhân luyến tiếc không muốn ăn, hơn nữa giờ Thân (15-17h) vẫn còn được phát một chén canh uống, vì vậy đại bộ phận đều đem màn thầu lưu lại cho hài tử trong nhà, những thứ còn lại cũng đủ để họ ăn no rồi.

Đối với chuyện này, An Tử Nhiên không nói gì.

Vốn là cơm trưa phân phối cho họ, để dành hay ăn đó là chuyện của họ, chỉ cần nghiêm túc làm việc, không cần vì ăn không đủ no mà xảy ra chuyện, hắn sẽ không can thiệp.

Xem xét một vòng, An Tử Nhiên lại chuyển hướng đi thăm đồng ruộng.

Hai ngày trước, nhóm nông dân đã bắt đầu thu hoạch một bộ phận lúa chín, bất quá năm nay bởi vì nam nhân trong nhà đều đi làm công cho An gia, nhà chỉ còn lại nữ nhân, hài tử cùng lão nhân gia, nên thời gian thu hoạch vẫn kéo dài hơn một chút.

Mặc dù vậy, tâm tình của mọi người vẫn rất hào hứng.

Lượng gạo thu vào vẫn như cũ đảm bảo, lại nhiều thêm một phần tiền công An gia phân phát, ngày qua dần tốt lên, thậm chí có gia đình còn dư dả tiền đi mua thịt và quần áo mới.

“Thiếu đông gia?”

Một phụ nhân đang thu hoạch lúa dưới đồng ruộng ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy An Tử Nhiên, chỉ cần liếc mắt một cái phụ nhân liền nhận ra hắn, biểu tình nghi hoặc lập tức biến thành vui sướng, vội vàng đi lên bờ ruộng.

An Tử Nhiên nhìn phụ nhân này, mãi sau mới nhớ ra đây là thê tử của Chu lão hán, cô nương gia mười tám tuổi gả cho Chu lão hán ba mươi tuổi, bộ dạng tuy không quá xinh đẹp, nhưng lại có thể chịu được khổ cực, có người nói đây là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu (ý chỉ không xứng), nhưng Chu lão hán danh tiếng tại An Viễn Huyền đều rất hảo, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy bản thân phải chịu ủy khuất.

Phụ nhân sau khi gả cho Chu lão hán, một hơi sinh liền hai nam oa cùng một nữ oa, nam oa vẫn là một đôi song sinh, năm nay vừa tròn hai tuổi, một nhà năm miệng ăn, tiểu hài tử lượng ăn không nhiều, nhưng chi tiêu cho phương diện khác lại không ít.

Chu lão hán ngay lúc An Tử Nhiên vừa qua mễ trang xem xét đã muốn báo danh ngày chỉ có thể tham gia tu sửa bốn canh giờ do trong nhà vẫn còn đất vườn cần chiếu cố, thời gian nghỉ trưa còn vội mang màn thầu về cho tử nữ ở nhà.

Phụ nhân phi thường cảm kích An tử Nhiên.

Nếu không có thiếu đông gia, hài tử của họ liền bị đói.

Phụ nhân gọi An Tử Nhiên, nói có thứ muốn cấp cho thiếu đông gia, dứt lời nhanh chóng chạy về nhà, không lâu sau đem một túi lớn quay lại.

“Thiếu đông gia, lần trước nếu không nhờ ngài, oa oa nhà chúng ta năm nay khẳng định ăn không đủ no, không có gì nhiều nhặn, ta làm chút cháo, thỉnh ngài nhận lấy, cũng không phải thứ gì quý giá, nhưng hàng xóm đều khen ngon, thiếu đông gia chiếu cố mà nhận lấy.”

Phụ nhân cẩn thận nâng lên một túi lớn thoạt nhìn không nhẹ, đôi tay thô ráp, vẻ mặt chờ mong.

An Tử Nhiên trầm mặc một lát rồi đưa tay tiếp lấy:”Cám ơn.”

Phụ nhân nhất thời nở nụ cười.

Thiệu Phi lập tức vươn tay tiếp nhận túi cháo từ tay An Tử Nhiên, thử ướm ướm, quả thực không nhẹ, mở ra nhìn, cháo thoạt nhìn là mới làm, nhìn rất hấp dẫn, nước miếng nhất thời ứa ra, vội vàng thu hồi, có điểm tò mò hỏi:”Vương phi, người vừa nãy vì sao lại không cự tuyệt?”

“Vì sao phải cự tuyệt?” An Tử Nhiên hỏi ngược lại.

Thiệu Phi cấm thanh.

“Hảo, trở về ăn cơm.”

Thiệu Phi nhanh chóng đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play