Nắng mai xuyến qua khe hở trên cửa sổ, rọi vào tận trong màn, soi rõ bóng một tiểu cô nương đang ngẩn người nhìn ngắm vị nam nhân bên cạnh. Một lát sau, một ngón tay thon dài bắt đầu vuốt ve mặt của hắn [Quân tỷ đã bắt đầu ăn đậu hũ Phong ca, hắc hắc … Quân nhi : nín đi cho ta làm việc … ta : hảo] Vị nam nhân có chút cử động, ngón tay kia liền vội rụt lại, sau đó lại tiếp tục vuốt ve như cũ, cho đến khi vị nam nhân choàng tay qua ôm lấy cánh tay của tiểu cô nương kia, miệng thốt lên một tiếng ôn nhu, dịu
dàng, hòa ái :
– Quân nhi.
Lâm Quân chun mũi, chu môi :
– Đáng ghét, Phong ca, ngươi trêu đùa ta nãy giờ !
Thiên Phong mở mắt, mỉm cười, nháy mắt với Quân nhi :
– Không như thế sao ta biết nàng một lòng luyến ái với vẻ đẹp của ta ?
Quân nhi lắc đầu nguầy nguậy, vội rút lại cánh tay, buông thõng một câu rồi đi ra ngoài lấy nước :
– Chán ghét, muội đi lấy nước cho huynh rửa mặt.
Nói đoạn, nàng đi ra ngoài, đến bên giếng, múc ra một thùng nước, thao tác nhàn nhã như tiên tử đang múa [Quân nhi : kỳ thực mệt muốn chết a … ta : tỷ giả bộ giỏi quá, hèn chi mê hoặc lòng người] Thiên Phong đứng tựa cửa, ngẩn ra, ngây ngốc nhìn, hồi tưởng lại một đêm không ngủ.
Tối qua, đang lúc ta ngủ, mơ màng chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, bỗng
nàng rúc vào ta, tiếp tục cọ xát. Ta biết nàng lạnh, vội thức dậy ôm
chặt lầy nàng. Lúc ấy, nàng ngủ thực đẹp vô cùng, thần tiên thoát tục,
khuôn mặt trắng mịn màng không chút tì vết. Khiến ta kìm không được,
hung hăng ôm nàng vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn, sau đó lướt
xuống dưới. Nhưng ta vẫn không ăn nàng, ta không thể hiểu vì sao lại
như vậy. Trước đây, nữ nhân nào quấn quýt bên ta vài canh giờ là đã bị
ta ăn sạch sẽ, còn nàng, ngủ với ta một đêm nhưng vẫn giữ được băng
thanh ngọc khiết. Suốt đêm ta thức, cũng chỉ vì lo lắng nữ nhân này
lạnh, nên cứ chốc chốc lại chà xát hai bàn tay nàng, ôm chặt nàng vào
ngực. Kỳ thực, sáng nay, ta gọi tên nàng là do một lúc mệt mỏi đã thiếp đi, thấy nàng trong mộng. Bất giác, lúc ấy ta cũng chụp lấy cánh tay
nàng, mới biết nàng đang ve vuốt ta. Điều ấy làm ta hạnh phúc lâng lâng, mà không thể lý giải.
Quân nhi đã múc nước xong rồi, uyển chuyển bê thau nước bước vào, có phần rập rờn mờ ảo như hư vô với cẩm bào của Thiên Phong khoác trên
người [áo tỷ ấy đã bị xé rồi còn đâu …
Phong ca : nha đầu ngốc, ta tuy xé rồi vẫn hóa phép được bộ khác chứ,
nhưng ta muốn thấy nàng ấy mặc áo của ta đi lại … ta : biến thái a] Thiên Phong ngây ngốc bước theo, sau khi nàng đặt thau nước xuống, vừa quay lại đã thấy hắn sau lưng, đang mê đắm nhìn nàng. Hắn đột ngột ôm
choàng lấy nàng, cúi xuống mà hôn. Nàng ngây ngốc đáp lại, triền miên
đến nửa ngày sau mới buông. Nhìn nàng khuôn mặt đỏ ửng, mắt mở to nhìn
hắn, hắn lại càng muốn có nàng. Nhưng rồi, hắn chỉ khẽ cười, tiến đến
bên thau nước, rửa mặt.
Vừa khi hắn rửa mặt xong, y phục chỉnh tề, cũng đã hóa phép cho nàng một bộ quần áo khác và thu dọn tàn tích hôm qua thì một vị cô nương
đến, mang theo bữa sáng. Vị cô nương này dáng đi tao nhã, khuôn mặt
thanh tú, ánh mắt nhìn Thiên Phong lại có phần chất chứa tình cảm,
nhưng khi nhìn Lâm Quân cùng hắn ngồi chung một giường, thì ánh mắt
nàng ta bỗng lạnh như băng, lộ ra vẻ ác độc. Thiên Phong biết Thúy Y,
tên nàng ta, luôn yêu mình từ ngàn năm trước, nhưng hắn chỉ xem nàng ta như nha hoàn, bất quá là tiểu muội, hoàn toàn không có tình ý. Nhìn
thấy ánh mắt của nàng ta nhìn Quân nhi có phần độc ác, Thiên Phong trầm giọng :
– Thúy Y, ngươi hết việc rồi, mau lui ra, còn nữa, nếu ngươi muốn bị ta đánh trở về nguyên dạng thì cứ tiếp tục giữ ánh mắt ấy cùng mưu kế
của ngươi, còn không thì, ngoan ngoãn tiếp tục làm nha hoàn trong cung
của ta.
Thúy Y giật mình, vội cúi đầu cáo lui rồi bước thẳng ra ngoài, nửa
ánh mắt cũng không dám ném lại. Hắn ta điềm nhiên quay lại, gọi Quân
nhi cùng ra dùng bữa, còn chăm chú gắp thức ăn cho nàng, bắt nàng đút
ăn, bày rất nhiều trò khiến nàng mệt muốn xỉu, không khác gì trông tiểu hài tử a [sắp có rồi đó Quân tỷ … Quân nhi : ta còn chưa bị ăn, câm miệng ngươi lại] Dùng bữa xong rồi, hắn ta đạp cửa sổ, ôm nàng trong tay, bay đi khắp
nơi du sơn ngoạn thủy. Nàng là nha hoàn mà kỳ thực không phải nha hoàn, ngày ngày chỉ việc chơi đùa với hắn, phục vụ hắn mặc quần áo, rửa mặt, dùng bữa, có khi hát cho hắn nghe, có khi lại múa cho hắn xem, nói
chung là như để cho hắn giải trí. Nhưng đêm về, nàng lại cùng hắn hôn
nhau say đắm, cùng nhau nằm ngủ. Đến khi hắn đi đánh lộn, nàng lại được hắn mang theo, nhưng nhất nhất không để nàng tổn hại, đem nàng theo,
bất quá chỉ do sợ nàng trong cung, đám nha hoàn kia lại xông đến gây
sự. Vì lý do này, Thúy Y chưa bao giờ đụng vào được của nàng một cọng
tóc.
Hôm nay thì khác, hắn đem nàng bỏ lại trong cung, vội đi lên Thiên
đình dự hội Bàn đào theo lời mời của Vương Mẫu nương nương. Cơ hội ngàn năm có một, đám nha hoàn kia, dẫn đầu là Thúy Y đi đến biệt viện
Nghinh Thiên của hắn nhiễu sự với nàng.
Lâm Quân đang ngồi bên bàn đá trong biệt viện của Thiên Phong, chán
đến phát ốm ra, thì bỗng có một đám nha hoàn bay vào nhiễu sự. Thúy Y
cất lời trước :
– Xú nha đầu, từ ngày ngươi đến đây, chủ nhân không còn cùng bọn ta
chơi đùa như trước, hàng ngày chỉ quấn quýt ngươi, thậm chí còn la mắng bọn ta chỉ vì người, ngươi xem, cái giá hôm nay ngươi trả là rất đắt,
hôm nay chủ nhân không có đem ngươi theo, cũng không ở đây bảo vệ
ngươi, ngươi chuẩn bị đón nhận số kiếp đi.
Dứt lời, nàng ta nhanh như chớp bay vào điểm huyện Quân nhi [tiêu, tỷ ấy nào có biết võ … Quân nhi : tiểu nha đầu mau cứu ta … ta : muội hết cách] Sau đó, nhẹ nhàng bay đến phòng chứa củi, điểm vào huyệt nói của nàng, quăng nàng vào trong đó, khóa cửa lại thật chặt rồi ung dung bỏ đi.
Quân nhi ngồi trong bóng tối, vừa lạnh vừa sợ, mà không có Thiên Phong
bên cạnh, nước mắt bắt đầu rơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT