Đi, đi, đi một hồi mới đến phòng riêng của Thiên Phong. Một căn
phòng to gấp mấy lần phòng ta ở thế giới hiện đại, xung quanh dát vàng
ngọc chói mắt, bàn ghế giường nệm đều là thứ cực phẩm. Lụa là gấm vóc
chất đầy. Quả là phòng của Đại Vương a. Hắn nghiêng đầu ngó ta, cười
khoái trá :
– Không cần kinh ngạc. Phòng này sau này ta và nàng cùng ở.
Ta vội ngậm miệng lại, vùi đầu vào lòng hắn. Sau khi vừa xuyên biển
vừa xuyên không mà qua, lại thêm cảnh không quần áo nơi hoang sơn dã
lĩnh, ta hình như nhiễm phong hàn rồi, toàn thân lạnh run. Ngực hắn thì khác nha, vừa rộng vừa ấm, làm ta cứ muốn vùi mặt vào. Mặt chưa đã, ta bất giác đưa tay gắt gao ôm hắn, cọ cọ sát sát vào người hắn, lợi dụng tí hơi ấm hiếm có [Tỷ lợi dụng người ta như thế lát tỷ phải trả gấp
mấy lần đó nha, hắc hắc … Quân nhi : ngươi còn bá đạo hơn cả hắn].
Thiên Phong ngẩn người, nhìn ngắm nữ nhân trong lòng. Trước giờ hắn
có vô số nữ nhân, Hồ ly, người, thậm chí là tiên tử, nhưng không ai như nàng. Chủ động cọ cọ sát sát vào người hắn, hai má ửng hồng ôm hắn,
còn liên tục hít lấy hương thơm trên người hắn nữa. Nàng nhỏ nhắn, tuy
so với tiên tử không diễm lệ, nhưng so với người khác cũng gọi là xuất
chúng a. Ban đầu khi nàng rơi từ trên trời xuống, vốn hắn cứ tưởng là
tiên nữ bị lưu đày, không ngờ lại là người. Vậy mà không cần dùng pháp
thuật như Nguyên nhi kia, nàng vẫn có thể đến được bên hắn, còn ở sát
thế này, chân khí trước sau cũng không bị viên ngọc trong hắn hút lấy.
Vốn ban đầu tính dùng nàng thay Nguyên nhi, nữ tử hắn cho là đánh cắp
trái tim hắn, vậy mà chỉ bên nàng vài ba canh giờ cũng làm Nguyên nhi
trong hắn mờ nhạt. Hảo, vậy không lấy nàng ra chơi đùa nữa, mà là biến
nàng thành phu nhân của hắn mãi mãi. Cùng nàng trường thiên địa cửu,
trải qua một tình yêu khiến tam giới rúng động a.
Nhìn hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngó ta mãi không thôi, ta bất giác sợ
hắn chẳng may trúng gió độc rồi, vội nắm chéo áo hắn giật giật, có chút quá tay khiến áo hắn sau một tiếng ‘Roẹt’ đã rách mất một khoảng [phụt … tỷ ơi là tỷ… Quân nhi : thật xin lỗi a, không biết mấy tháng lương
đền nổi bộ cẩm bào này T.T … ta : một đêm triền miên là được rồi tỷ,
hắc hắc …]. Hắn trợn mắt ngó ta, ta sợ hắn vì tiếc chiếc áo cẩm bào mà
tổn hại đến ta, vội rụt cổ, cọ cọ vào người hắn làm nũng. Ai ngờ, hắn
lại nghĩ rằng ta muốn hắn ăn ta !
Hắn dùng khuôn mặt ám muội ôm bổng ta quay mấy vòng, rồi ngay lập
tức đè ta xuống giường. Nôn nóng, chiếc áo tuyệt đẹp bị hắn xé toạc
[cái này là áo loại cực phẩm đó nha T.T], cái yếm đỏ cũng bị vứt sang
bên, phô bày một vùng tuyết trắng phơi phới. Ta kìm không được, cắn
mạnh vào đôi môi sắp hung hăng chồm tới cuốn lấy môi ta. Thế nhưng, căn bản ta không phải là đối thủ của hắn, lưỡi ta nhanh chóng bị cuốn lấy, bị hắn từ từ thưởng thức mật ngọt trong vòm miệng. Tay hắn sờ soạng từ trên xuống dưới người của ta, chuẩn bị làm việc ma đạo.
Ta vội hét lên, ngay lập tức hắn dừng lại, nghi hoặc nhìn ta [thực
có lỗi, Quân tỷ có giọng hét khá to =.=]. Ta hổn hển bật dậy, lấy chăn
quấn kĩ lưỡng xung quanh người, ném một ánh mắt tổn thương về phía hắn :
– Phong ca, ngươi vì sao lại đòi ăn ta ?
Hắn nghi hoặc :
– Uy ? Không phải nàng đã xé áo ta, còn ôm ta, cọ vào người ta sao ?
Ta sặc một ngụm nước miếng của chính mình, hớp không khí, vội vàng giải thích :
– Phong ca, Quân nhi xé áo huynh chỉ là do bất cẩn, vận lực quá
mạnh, mà cái cẩm bào trên người huynh lại quá mỏng a. Ôm huynh, là do
muội hình như nhiễm phong hàn, lạnh run lên được, mà huynh thì ấm áp,
nên bất tri bất giác ôm chặt lấy huynh, còn cọ thì … thì … do muội muốn làm nũng a, còn do áo huynh rất mịn và mềm, cọ vào rất đã, còn nữa, cọ vào sẽ ấm hơn.
Hắn trợn mắt ngó ta, ta ngây ngốc ngó lại hắn. Nửa ngày sao hắn ôm
bụng cười lăn lộn trên giường, đến thở không ra hơi, lắc đầu bảo :
– Nữ tử ngốc, ta với nàng đi ngủ. Ta thua nàng rồi, tâm phục khẩu phục !
Nói đoạn, hắn thả màn xuống, nằm cạnh ta, chẳng mấy chốc đã ngủ say, tiến vào mộng đẹp. Mặt hắn lúc ngủ đẹp vô cùng nha, cứ như thần tiên.
Ta đọc tiểu thuyết xuyên không khá nhiều, vẫn không hình dung ra sắc
đẹp mị người của các nam chính trong đó, giờ có hẳn một tiêu bản [Oạch, cứ như Phong ca là sinh vật ấy] trước mặt, mà sao cứ thấy khó nắm bắt. Nghĩ một lát, ta nằm xuống, bắt đầu hội ước cùng Chu công. ‘Loạt
soạt’, ta xoay người, nép vào nơi ấm áp. Trong mộng đẹp, hình như có
hắn. Ngoài đời thực, hình như hắn đang ôm ta ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT