Lạc Tư cười, đứng dậy, bước chân tao nhã đi về phía chiếc đàn dương cầm nơi góc phòng, ngồi xuống.
Sống lưng thẳng lộ ra mị lực, anh chỉ đơn giản mặc áo thun quần bò
ngồi xuống đàn dương cầm, cũng có khiến người ta nghĩ rằng đoạn nhạc sắp cất lên sẽ rất tuyệt vời, tựa như vương tử được người kính ngưỡng.
Cô thích múa, nên trên phương diện âm nhạc cũng thành thạo không ít.
Ngón tay Lạc Tư đặt xuống phiếm đàn, từng tiếng nhạc trong sáng vang
lên, giống như mang theo sự sống, trong phút chốc cô bị hình ảnh thu
hút.
Ánh trăng tiêu sái, ánh mắt anh không nhìn về phía nhạc phổ, mà là từ xa nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, tưởng chừng cô có thể nhìn thấy nơi đáy
mắt anh, thật thâm trầm, không hề che dấu.
Bốp Bốp.
"Tốt, muốn nghe Los đàn quả là không dễ, này cô đi đâu vậy?"
Uyển Uyển không để ý đến Tom vang lên phía sau lưng, vội vàng đi vòng qua nhà ăn, bước ra khỏi biệt thự.
Cô đứng dưới cây bồ đề, tay giữ lấy ngực, tựa vào thân cây thở dốc.
Anh đi theo sau, nhìn thấy cô đứng dưới cây. Ánh mắt anh hiện lên sự yêu thương, tiến đến gần cô.
"Em làm sao vậy?"
Cô lắc đầu, cuống quýt nhìn anh, vội vàng lau đi nước mắt.
"Lạc Tư, anh còn nhớ lần đầu anh đàn cho em nghe là khi nào không?"
Anh không nói, rõ ràng nhớ rõ, cũng không muốn thừa nhận mình chưa bao giờ quên.
Cô chỉ biết cười gượng, cắn lấy đôi môi tái nhợt, chờ trong giây lát cô hít thật sau, chậm rãi nhớ lại kỷ niệm xưa.
"Ngày đó khi anh lần đầu tiên đánh đàn, em biết em đã thay đổi. Rõ
ràng trong lúc xúc động, em chỉ muốn lợi dụng anh trả thù Doanh Doanh,
nhưng chỉ mới ba ngày, em đã không thể tự thuyết phục bản thân, không
thể tự lừa mình— em yêu anh. Tiếp cận anh là có mục đích đến cuối cùng
em phải trả giá nhận lấy kết cục đau đớn nhất. Trận chiến đó, em đã sớm
không đánh mà thua".
Anh nhìn cô, đôi mắt u sầu mang theo sự hoài nghi, không tin tưởng.
Thôi đi, cô biết anh không tin cô, cô dù nói thế nào cũng không phải
muốn cùng anh quay về như trước đây. Giữa hai người sớm đã có hố ngăn
cách, từ hai năm trước nó đã biến thành một bức tường thành thật dày,
sắt thép đánh cũng không vỡ.
Từ lúc cô mười ba tuổi, không từ khi cô sinh ra cuộc đời cô đã là một canh bạc. Cô cược bản thân mình khỏe mạnh, thua. Cô cược tình yêu, cũng thua. Ngày hôm nay, cô đã không còn có thể như trước.
Cô đúng là kẻ bán mạng vì cờ bạc, biết rõ ván bài trước mắt phần
thắng rất thấp, thua lại lớn, lại bất chấp tất cả để cược. Lần này cô
không muốn thua.
Đã đuối sức, nhưng không bao giờ bỏ cuộc luôn cố gắng vì những thứ
mình muốn. Huống chi, thượng đế đã đóng cửa của cô, nhưng vẫn không quên mở một cửa sổ khác cho cô.
Người bình thường có sức khỏe, người thân, tình yêu, nhưng tại sao
đối với cô chúng thật xa xỉ. Cô cố gắng tranh đấu, nhưng kết quả đầu rơi máu chảy, ngoại trừ những vết thương trong và ngoài thì còn có gì?
Có một số việc có thể quên đi, có một số việc lại là hồi ức, có một
số việc là cam tâm tình nguyện, nhưng một số việc đành bất lực.
Cô nâng hai mắt ửng hồng nhìn về phía Lạc Tư, đột nhiên mỉm cười.
"Lạc Tư chúng ta đã không còn có thể quay về như trước đúng hay không?"
Anh bình thản chăm chú nhìn cô, bờ môi khẽ giật, nhưng không hề nói gì cả
Cô cười khổ, đáp án này sớm đã có trong lòng. Uyển Uyển nhắm mắt lại, giống như rất mệt khẽ thở dài: "Chúng ta rời khỏi nơi này đi. Lúc này, anh đối với em rất tốt, có lẽ anh cho
rằng đó là chút lòng nhân từ cuối cùng, nhưng với em mà nói nó thật tàn
nhẫn. Mỗi giây mỗi phút ở nơi này, em đều đang đếm ngược, dù vui nhưng
cũng thật đau đớn. Bởi vì em biết hạnh phúc này rất ngắn ngủi, đến một
ngày nào đó, mộng đẹp cũng phải vỡ".
Dưới ánh trăng, nụ cười trên gương mặt cô khiến người khác vừa yêu vừa đau.
"Anh khiến em trầm mê trong thứ hạnh phúc này, khiến em trở
nên tham lam. Nhưng cả anh và em đều biết thứ hạnh phúc này là giả tạo.
Vì vậy không cần tiếp tục tàn nhẫn với em như thế, Lạc Tư, coi như em
cầu xin anh, đừng để sự ôn nhu của anh trở thành thói quen của em, sau
này lúc đón nhận sự lạnh lùng từ anh. Em thật sự sẽ chết mất!"
Một giọt nước mặt im lặng rơi xuống, hai tay trong túi quần của anh
từ từ nắm chặt thành quyền. Đôi mắt màu tím màu tím lóe lên tình cảm sâu đậm chính anh cũng không nhận ra.
"Được, anh sẽ an bài" – Bình thản không cảm xúc, anh lạnh lùng nói, trong đôi mắt phủ lớp sương lạnh.
Nghe thấy vậy, Uyển Uyển mở mắt, đi lên trước, nhón chân. Lần đầu
tiên, cô lớn mật, vươn hai tay áp lấy mặt anh yêu cầu anh nhìn cô.
"Dù biết anh không tin em, dù biết anh không biết tin vào
tình yêu, nhưng em vẫn muốn nói — Lạc Tư em yêu anh, nó chưa bao giờ là
giả. Nó là bản năng, là tình cảm không đổi thay. Chỉ cần nơi này còn
đập, tình cảm của em dành cho anh không bao giờ biến mất" – Tay cô đặt
lên nơi tim của mình.
Anh nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng cô đã rút tay lại.
"Vì vậy, em không hận anh tại sao không thích em. Không trách anh tại sao không tin em. Vì lúc trước mục đích em tiếp cận anh là
không trong sạch, cho nên kết quả nhận được như vậy là đã tốt lắm rồi.
Cô bé lọ lem độc ác không nhận được tình yêu của hoàng tử, có lẽ là cách ông trời trừng phạt cho sự bồng bột của em" – Cho nên, ông ấy đã quyết định lấy đi sinh mạng của cô.
"Hôm qua, anh có hỏi em nguyện vọng của mình là gì. Hôm nay, em sẽ nói cho anh biết, nguyện vọng của em rất đơn giản — "
Kiễng mũi chân, môi cô áp vào tai anh. Nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai anh.
"Có thể yêu một người, Lạc Tư".
Người được một người con gái tốt yêu, không cần tài hoa xuất
chúng, không cần có thật nhiều tiền, cô gái đó chỉ cần người con trai có thể yêu mình, như vậy, người con gái sẽ hạnh phúc.
Giống như cô yêu anh. So với người con gái khỏe mạnh, cô
không có dáng người xinh đẹp, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh suốt 50 năm, có thể cùng anh ở chung một mái nhà, phúc họa cùng hưởng là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT