Đôi môi của Lệ Nhiên Hi thật khác với đôi môi lạnh giá của Lạc Tư, cảm giác ấm nóng như muốn làm tan chảy lòng cô. Bàn tay anh như con đại bàng giữ lấy đầu cô, tay còn lại thì nhẹ nhàng chạm vào da mặt cô, lực đạo ôn nhu xoa dịu, xem người trong tay mình là vật báu anh coi trọng nhất.

Ngược lại môi của anh cùng cô thân mật tiếp xúc, cẩn thận di chuyển. Trên môi Lệ Nhiên Hi thoang thoảng mùi thuốc lá tràn vào miệng cô, theo sát sau đó là đầu lưỡi trơn nhẵn nhẹ nhàng cạy mở môi cô ra, tìm cách thâm nhập vào thật sâu.

Từ đầu đến cuối Uyển Uyển chỉ biết ngây người ra.

Cô cùng Lệ Nhiên Hi chưa từng hôn nhau, chẳng qua chỉ đơn giản là anh em, hoặc cha con, chính vì thế chỉ có hôn lên trán hoặc chạm nhẹ vào má.

Mà môi chạm môi vẫn chưa từng xảy ra.

Cũng có thể nói, lúc này thần trí cô đã bay xa, chỉ thở thật nhẹ, kinh ngạc nhìn hàng lông mi đen nhánh của anh so với con gái còn dài hơn tưởng chừng như có thể quét vào mặt cô.

Lệ Nhiên Hi lại cẩn thận dùng đầu lưỡi thâm nhập, sau đó thong thả ở trong miệng cô đảo qua lại, hấp thụ đôi môi xinh đẹp của cô. Nụ hôn này anh chờ đã lâu, cho nên mỗi hành động đều rất cẩn thận.

Từ từ chiếm lĩnh, lưỡi đan vào nhau, anh cảm giác được sự ấm nóng trơn nhẵn bên trong miệng cô, mang theo chút gợi tình. Đầu lưỡi ấm áp liếm xung quanh hàm, trong đầu trống rỗng, chỉ có mùi sữa nhẹ nhàng từ người cô vây lấy anh cùng với hương vị ngọt ngào bên trong miệng cô.

Ánh trăng im lặng lửng lơ giữa trời, từ từ di chuyển, chút ánh sáng bạc hiện ra. Cuối cùng, cũng rời ra, anh thở gấp buông đôi môi sưng đỏ của cô.

Lệ Nhiên Hi vén mái tóc hỗn độn trước trán của cô sang một bên, tinh tế nhìn vào mắt cô, ôm chặt, để chóp mũi của hai người chạm vào nhau.

"Anh Nhiên Hi..."

Cô như con thỏ nhỏ bị làm cho hoảng sợ, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê, ngây thơ vô tội mang theo chút mê hoặc. Lúc cô nói ba chữ này, đôi môi mấp máy chạm nhẹ vào cánh môi anh, hạ thân của anh lại cuồn cuộn nhiệt lại bị anh hung hăng áp chế lại.

Hai mắt nhìn đôi môi sưng đỏ của cô bị mình làm cho ướt đẫm, đôi mắt đen thẫm lộ ra sự thâm sâu. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào môi cô khiến Uyển Uyển run rẩy.

"Uyển Uyển, anh Nhiên Hi chưa bao giờ muốn làm anh em với em, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn" – Giọng nói của anh khàn khàn, quanh quẩn bên trong xe.

Hai mắt Uyển Uyển dần dần trở nên trấn tĩnh, đôi môi cong lên yêu kiều. Giọng nói của anh nặng như đá, thô lỗ ném vào lòng cô.

Lệ Nhiên Hi cười nhạt, môi cong lên có chút tự chế giễu bản thân: "Có còn nhớ anh đã từng nói với em chúng ta hãy bỏ trốn đi không?" – Anh cười lắc đầu. "Những lời này chưa từng là lời nói đùa, Uyển Uyển. Anh rất nghiêm túc khi nói ra câu đó, trong lòng Lệ Nhiên Hi này, trừ em ra không ai không có gì quan trọng hơn cả".

Cô thở mạnh một tiếng, bị anh dọa thật rồi.

Lệ Nhiên Hi nhìn thoáng qua chóp mũi xinh xắn của cô, ánh mắt sáng rực: "Vì vậy, nếu em biến mất khỏi thế giới này, trong lòng anh cũng không còn gì để nuối tiếc. Em muốn để anh cũng chết cùng em sao?"

Hai mắt cô đẫm lệ, lời nói của anh cô hiểu.

Anh kiên định chăm chú nhìn cô: 'Em còn sống thì anh sẽ sống. Nếu em chết, anh cũng sẽ không còn sống nữa. Cho nên từ giờ trở đi, coi như là vì anh nên phải sống cho tốt, được không?"

Khóe mắt kiềm lại không để giọt nước trong suốt tựa thủy châu rơi xuống, cô gật đầu, nước mắt đọng lại trên mi run lên, rồi trào ra, trên gương mặt cô để lại vệt nước màu trắng.

Thấy cô gật đầu, trong đáy mắt Lệ Nhiên Hi nở nụ cười, mang theo trong đó là tình cảm ẩn giấu suốt bao nhiêu năm.

Nếu là trước đây, anh sẽ vì cô mà che giấu đi tình cảm của bản thân cả đời này. Nhưng hôm nay, anh muốn ích kỷ một lần. Đem tính mạng của anh và cô buộc chặt vào nhau chính là muốn cô đừng buông tay. Bởi vì lúc này không chỉ có cô, mà còn cả tính mạng của anh.

Nhìn cô thong thả đi vào biệt thư, xem như vấn đề trước kia đã được lý giải. Lý do vì sao cô không dám cùng anh đi xe máy, vì sao cô việc gì cũng rất thong thả so với người khác, vì sao cô không thể cười thật lớn, không thể khóc thật to.

Thì ra là trái tim cô không cho phép.

Càng hiểu rõ ánh mắt càng trở nên đau đớn. Lệ Nhiên Hi ngồi trong xe không nhúc nhích, gần nửa giờ sau, mới nên cánh tay rút điện thoại di động ra gọi.

"Anh" – Bên kia là giọng của Nguyên Phi nghe rất mệt mỏi.

"Cùng A Kỳ thương lượng lại lần nữa, hàng của Mã gia chúng ta sẽ nhận".

Nguyên Phi thật lâu không lên tiếng, suy nghĩ nửa ngày lại chẳng nghĩ ra câu hỏi nào hay. Trước đây, Lệ Nhiên Hi thà hi sinh nhiều người cũng không đồng ý dính vào thuốc phiện. Hôm nay đồng ý nhận hàng của Mã Gia chắc hẳn là vì Uyển Uyển. Vì cái gì thì trong lòng anh cũng đã có đáp án.

Giọng nói nghèn nghẹn, Nguyên phi khẽ đáp: "Được, em sẽ lo".

Tắt điện thoại, vẻ mệt mỏi lại hiện lên trên mặt Lệ Nhiên Hi, anh dùng tay đè hai huyệt thái dương, ánh mắt nhíu lại, rãnh giữa hai mắt càng thêm sâu.

Dính vào thứ hàng đó, từ nay về sau, bọn họ sẽ không có cách nào gột rửa trèo ra khỏi bùn đen. Nhưng anh không hối hận...

Qua vài ngày, Lệ Nhiên Hi lại đến bệnh viện, nhưng không phải vì vết thương của Lâm Thụy Kỳ mà là vì kết quả kiểm tra hàm lượng máu. Nhìn thấy kết quả, tuy trong lòng sớm đã chuẩn bị nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác giá lạnh.

Dương tính.

Quả nhiên Uyển Uyển đã mang thai con của người đàn ông đó. Một cơ thể nhỏ bé như cô, lại không được khỏe, nay lại mang thêm một sinh mạng nhỏ đang dần dần lớn lên trong cơ thể.

Nhưng anh biết nói sao với cô? Nói thế nào để khuyên cô bỏ đứa trẻ này đi?

Anh yên lặng rút một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ trong căn phòng nồng đậm mùi thuốc. Lệ Nhiên Hi mở cửa sổ, đêm nay trời không trăng, không có sao, cảnh đêm chỉ là một màu đen tối.

Anh lấy điện thoại di động gọi cho Nguyên Phi, thật lâu sau mới có người nghe máy: "Giúp anh tìm số điện thoại của Lạc Tư – Fiji Siqi, ngay lập tức""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play