Nam nhân kia sao có thể. Để một cô gái kéo hành ly đi giữa đường phố, trong túi áo còn có hộp thuốc tránh thai khẩn cấp. Lệ Nhiên Hi hít thật sâu, cố nén tức giận, tay nắm thành quyền, nhưng sợ sẽ bóp hư hộp
thuốc. Vì thế cẩn thận đặt nó quay về trong túi áo khoác.
Nhưng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Uyển Uyển chà lau tóc bước ra. Lệ Nhiên Hi cả người cứng ngắc, Uyển Uyển nhìn thấy vật trong tay anh, khẽ dừng lại. Bỗng nhiên, nhàn nhạt cười, đi lên trước như không có việc
gì, mở hộp thuốc ra, đem viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng, cầm lấy chén cháo nóng nuốt xuống.
Cháo, rất nóng, vừa tiếp xúc với ruột đã khó chịu. Nhưng sắc mặt cô
không đổi, chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Lệ Nhiên Hi: "Em còn
nhỏ, bây giờ không thích hợp mang thai, anh Nhiên Hi cũng từng nói em
vẫn là một đứa trẻ mà".
Nụ cười rực sáng. Nhưng anh hiểu tính cách cô, cô dùng nụ cười xem nó như mặt nạ che dấu nỗi đau. Mỗi khi cô cười tươi như thế tức trong lòng rất khổ sở.
Không đành lòng vạch trần nó ra, lại sợ tổn thương cô, anh chỉ biết
lúc trước anh đồng ý để cô cùng nam nhân kia kết hôn là đúng hay sai?
Nhưng cô nói mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, cho nên anh đành che dấu buông tay tình cảm của bản thân, để cô theo đuổi
hạnh phúc. Nhưng đến cuối cùng cô đuổi theo vẫn không thấy hạnh phúc,
ngược lại còn khờ dại để cho cả người đầy vết thương, anh nên làm gì
đây?
Hối hận? Nhưng đã không còn kịp nữa. Anh nhìn cô, tình cảm sâu đậm phức tạp, thiên ngôn vạn ngữ chỉ nghẹn lại nơi cổ họng..
Lệ Nhiên Hi chậm rãi giữ lấy tóc cô, đôi mắt đen mang theo niềm yêu
thương cũng như sự sắc bén nhìn thấu nhân tâm. Cô chậm rãi cụp mắt
xuống, che giấu sự chua xót trong tâm. Đứng trước Lệ Nhiên Hi, cô vĩnh
viễn không thể nói dối.
"Em đến cuối cùng vẫn khiến anh lo lắng, sau này thông minh lên phải
tự biết bảo vệ bản thân nghe không?" – Một tiếng than nhẹ, giọng nói
thấp nghiêm nghị mang theo sự miễn cưỡng.
Duỗi tay đem cô ôm vào lòng, cô cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực anh. Cô dường như gầy đi, có lẽ bệnh tim lại tái phát.
Không hiểu sao, áo nơi ngực khẽ ướt. Bả vai cô run lên, cánh tay anh
càng thêm siết chặt. Anh khẽ mở môi, sau đó lại mím lại, hành động này
tới lui nhiều lần nhưng vẫn như cũ nói không ra tiếng.
Uyển Uyển, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi?
***
Ở nước Pháp trong văn phòng Fiji Siqi, Lạc Tư ngồi sau bàn phê duyệt
văn kiện. Bút trong tay xoay tròn, nhưng ngòi bút không hề chạm xuống
dưới. Lúc này, một giọt mực màu đen chậm rãi rớt xuống trên tờ văn kiện. Màu mực đen lan ra thành chấm tròn rất lớn, xóa nhòa trên văn kiện quan trọng.
Lúc này, anh đáng ra nên xử lý tốt kêu thư ký đánh lại phần khác.
Nhưng anh vẫn như cũ động tác không thay đổi. Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đống văn kiện, biểu tình kín như bưng.
Không gian trước mắt trở nên méo mó, anh nhớ lại buổi chiều lúc nhận
văn kiện chuyển nhượng đất. Mặt trên cũng còn có vết nước rất lớn, chỉ
có một giọt nhưng lại trong suốt.
Lưu luật sư không hề e ngại vẻ mặt lạnh lẽo của anh nên dám đưa ra đề nghị bồi thường chút kinh tế cho nữ nhân.
Ngay cả vị luật sư lãnh huyết đó cũng bị cô thu phục rồi sao?
Đem văn kiện khép lại, mắt không thấy tâm không phiền. Rút từ trong
ngăn kéo ra điếu thuốc ngậm vào miệng thật tao nhã. Cạch một tiếng, ánh
lửa chớp lên, rồi khói trắng lượn lờ, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt
chất chứa suy nghĩ cùng gương mặt góc cạnh của anh.
Kỳ thật, nếu muốn cô ký tên vào văn kiện anh có rất nhiều cách. Thật sự không cần phải hao tâm tổn chí, muốn cô trên du thuyền.
Vì sao lại thế anh cũng không rõ. Trong lòng vẫn nhớ đến tối qua
tuyệt vời thế nào, lúc kết hợp với nhau trong lòng rung động vui vẻ.
Không nên như vậy không phải sao? Cho dù muốn thể xác cô, cũng hà tất gì phải lưu luyến ôn nhu như thế, đối đãi với cô như thiên sứ không
phải sao?
Tất cả mọi suy nghĩ đều không thể lý giải.
Anh đem thuốc lá cắn bên miệng, lập tức chung quanh trở nên dị
thường, anh nâng tay che mắt lại. Tại sao đêm lại tốt đen như thế, anh
lại không thừa nhận suy nghĩ của mình về cô.
Cọc, cọc cọc——
Cửa văn phòng gõ vang, Vincent cầm văn kiện tới.
Lạc Tư khôi phục thái độ thường ngày. Anh là tổng tài của Fiji Siqi,
bất cứ ai cũng không thể hiểu anh. Một phút trước anh còn hút thuốc, vẻ
mặt tăm tối phiền muộn, nay lại biến mất.
Vincent đem văn kiện đưa đến trước mặt Boss, cung kính nói: "Tôi vừa
rồi có gọi điện cho ngân hàng, tổng cộng số tiền đã dùng của ngài là
chín ngàn chín trăm đô, trong đó chín ngàn năm trăm đô do tiền mua vé ở
sân bay quay về A thị, ba trăm sáu mươi đô là tiền thanh toán Taxi, còn
lại 40 đô"
Vincent dừng không thông báo nữa, khó xử nhíu mày, nhìn về phía ông chủ. Lạc Tư nâng mắt lên, nhướng mày ra hiệu nói tiếp.
Vincent nuốt nước bọt xuống, không biết nên bắt đầu làm sao, nhưng
linh hồn sớm đã bay đi. Anh vẫn tiếp tục nói: "40 đô kia, hách Liên tiểu thư dùng nó mua thuốc tránh thai khẩn cấp tại một hiệu thuốc".
Nam nhân khẽ run lên, nhưng không ai nhận ra, tàn thuốc cứ như vậy
rơi xuống vấy bẩn tập tài liệu Vincent đem tới. Nhìn thấy biểu tình của
Boss, Vincent trong lòng kinh ngạc, Lạc Tư không nói gì thêm, phất tay
lạnh lùng nói: "Đã biết, cậu ra ngoài đi".
Vincent như được đặc xá, trong vòng nửa giây biến mất.
Chỉ còn mình anh thừ người, Lạc Tư lấy di động gọi điện cho cô. Lúc
cô bắt máy, anh cũng không biết nên nói gì. Sau khi có được cô, lại để
cô một mình trên biển, không biết lúc cô nhận điện thoại của anh, phản
ứng đầu tiên có chửi ầm lên không.
Anh cười nhạt một tiếng, cảm thấy không thể có khả năng này. Tiểu nữ
nhân kia làm gì cũng chậm chạp nhẹ nhàng, giống như chỉ cần kích động sẽ lấy mạng cô vậy.
Mắng người khác? Cả đời này cũng không có chuyện đó.
Điện thoại thật lâu mới bắt lên, đối phương nói: "Xin chào".
Đầu dây kia không trả lời, Lệ Nhiên Hi nhíu mày, hỏi lại lần nữa: "Xin chào?"
Thật lâu sau bên kia mới truyền đến giọng nói lạnh như băng: "Anh là ai?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT