Dưới ánh trăng, cả vùng biển trở nên thật thơ mộng. Bầu trời đầy sao
tựa như ánh đèn sân khấu, âm nhạc chính là tiếng sóng biển lãng mạn, tựa như bản hòa tấu từ xa vọng tới.
Uyển Uyển bắt đầu nhảy, quần áo màu trắng rộng qua mức, theo gió biển khẽ hất về trước, giống như hoa anh đào đang bay xuống. Dáng người
duyên dáng, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, tràn ngập linh khí.
Vải dệt mỏng manh che phủ toàn bộ người cô, để lộ gương mặt, dáng
người lung lả lướt xinh xắn hiện ra không bỏ sót mang chút yếu ớt khiến
người ta cảm thương.
Dưới ánh trăng, bờ vai như được gọt hành, thắt lưng nhỏ nhăn, mi như
thúy vũ, cơ tựa tuyết trắng. Cả người cô toát ra mùi vị của thiên nhân,
ánh trăng lạnh nhạt trút xuống người Uyển Uyển, cô chưa bao giờ trang
điểm quá nhiều, nên làn da thuần trắng trơn nhẵn, thuần mỹ không vướng
chút phàm trần, tựa tiên tử.
Cô hồn nhiên đến mức không biết đang khiến người khác ngộp thở, tóc
dài xõa nơi thắt lưng, ánh trăng cùng màu xanh của nước biển lần lượt
chiếu rọi tựa như trên thiên đường cực kì tuyệt vời.
Uyển Uyển đứng giữa boong tàu, ánh mắt của Lạc Tư không hề rời khỏi
cô. Nỗi muộn phiền vô tận chất chứa sâu trong lòng khẽ gợn sóng, cô như
mở lòng, tựa như ngày xuân nở hoa, mang theo chút phong tình.
Lạc Tư đứng đó nhìn Uyển Uyển tựa thiên thần, đôi mắt màu tím càng
thâm sâu, gắt gao dừng lại trên dáng người nhỏ bé của cô.. Anh biết cô
thích nhảy, nhưng không ngờ nhảy đẹp đến vậy, thật không ngờ—. Khiến
người ta không thể rời mắt.
Đôi mắt màu tím tựa bảo thạch sáng rực, phản chiếu hình bóng của cô. Gương mặt hòa nhã, Lạc Tư nâng tay ném ly rượu qua một bên.
Uyển Uyển nhìn anh đi nhanh về phía mình, cũng ngừng dừng động tác nhìn gương mặt của anh càng hiện rõ trước mắt.
Màu đen của đêm, sự im lặng vĩnh viễn.
Nhìn anh gần như thế, có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên được người đàn ông như vậy.
Anh bình tĩnh đứng trước mặt cô, bốn mắt nhìn nhau. Thân hình cao
lớn, khẽ uống cong, thành thục tao nhã, vươn tay ra — Lạc Tư nhẹ giọng
hỏi: "May I?"
Uyển Uyển nao nao nhìn bàn tay trước mặt.. Lúm đồng tiền thoắt hiện, cô đem bàn tay nhỏ bé của mình vào tay anh.
Anh rất cao to, nếu như bỏ qua đôi giày của Uyển Uyển, cô giống như
tiểu cô nương chưa lớn. Tay anh ôm lấy eo cô, chặt chẽ siết lấy cô: "Em
nhảy rất đẹp".
Không phải nịnh hót mà thật tâm khen cô.
Ánh mắt Uyển Uyển sáng lên, nghe anh như vậy chút ánh sáng vụt qua cô, kinh hỉ hỏi: "Thật ư?"
Lạc Tư gật đầu: "Là thật, rất đẹp".
Đẹp đến mức khiến một người như anh có thể rũ bỏ mọi gánh nặng, rũ bỏ đi vết thương mà cô từng cào sâu trong anh. Lúc này trong mắt chỉ có
cô.
Đôi mắt dần dần tối lại, cô ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt xinh đẹp
tựa đồ sứ. Đôi môi anh đào khẽ hé mở, mềm mại đến nỗi chỉ cần nắm lấy
cũng có thể bóp ra nước. Nhìn gần như thế, đôi mắt màu tím của Lạc Tư
càng sâu thêm, đôi môi cô như đang mời gọi anh chà đạp, thân dưới của
anh càng không thể khống chế thêm căng thẳng.Yết hầu cuộn trào, anh cúi
xuống, nhẹ nhàng đáp trên môi cô.
Thân hình Uyển Uyển cứng ngắc, nhưng rất nhanh thả lỏng mặc anh ôm
lấy, mũi chân bay lên không, thân thể cô tựa vào vòm ngực cứng rắn của
anh, bàn tay củ sen trắng noãn tựa ngọc từ từ vòng sau cổ anh quấn lấy.
Hơi thở của Uyển Uyển thêm dồn dập, môi cùng môi mềm mại tựa vào, một đôi môi kiễm diễm thơm mát, một đôi môi lại gợi cảm lạnh lẽo. Thừa dịp
cô còn chưa từ trong cảm xúc mãnh liệt bừng tỉnh, nam nhân đã dùng đầu
lưỡi linh hoạt đi vào trong dò xét, tựa như một nhà thám hiểm, mùi đàn
hương từ miệng tràn vào hơi thở quấn lấy cô, cuối cùng cũng giữ được
chiếc lưỡi thơm của cô, không ngừng thổi quét, xoa dịu, lưu luyến hút
lấy.
Trong miệng anh mang theo mùi rượu thuần túy say lòng người. Cô cảm giác thân thể của mình như bị nụ hôn của anh hòa tan.
Bóng đêm mê người như thế, không biết là đang mê hoặc tâm ai?
Vừa dứt hôn, trong mắt anh đã hỗn độn nổi lên ba đào sóng lớn, so với vùng biển rộng ngoài kia càng thêm sâu. Cúi đầu nhìn cô tựa vào ngươi
không ngừng thở dốc, xem như hư vinh độc chiếm của đại nam tử cũng được
thỏa mãn.
Anh không thích nói nhiều, lời nói tựa vàng. Nhưng mà lúc này, môi cong lên, đại biểu cho tâm tình anh rất tốt.
"Tiểu gia hỏa, anh muốn em!"
Giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên bên tai cô, luồng nhiệt khí thở ra như thổi vào lòng khiến cô tê dại.. Thân thể cứng ngắc, sắc mặt
đỏ bừng như xuất huyết tới nơi, mặt đối mặt, ngực đối ngực, cô không
biết anh có thể nghe tiếng tim cô đang đập không, trống ngực như sấm,
nhưng rõ ràng biết bản thân cũng nhanh muốn trầm mê trong anh.
Ngay cả mạng cũng giao cho anh, thân thể thì có gì không thể. Dù sao, cô cũng yêu anh như thế.
Nhẹ nhàng gật đầu, rốt cuộc không nhịn được xấu hổ, vội vàng cúi xuống. Mà Lạc Tư nhận được sự đồng ý của cô vẫn như cũ ôm cô.
Cánh tay cứng rắn như bến cảng để cô dựa vào. Cô giống như đứa trẻ,
đem cằm để trên vai anh, mùi thuốc lá càng lúc càng xông vào mũi, bước
vào trong khoang thuyền cô thấy chiếc giường lớn màu trắng.
Đem Uyển Uyển đặt trên giường, hai gò má cô ửng hồng, mang theo sự
thẹn thùng, Lạc Tư lại như chim ưng hai mắt tối sầm hạ thấp người, áp
trên người cô. Cảm thấy sự run rẩy của cô, anh kề môi sát tai cô nói
nhỏ: "Nếu lúc này em nói dừng, anh vẫn có thể buông em ra".
Cô lắc lắc đầu, không nói gì cả, chỉ dùng hai tay vòng lấy thắt lưng
anh. Dùng hành động biểu thị sự kiên định — Cô muốn giao bản thân cho
anh.
"Hãy yêu em, Lạc Tư".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT