Trên đường trở về, Uyển Uyển im lặng ngồi một bên. Cô biết Lạc Tư có chuyện để nói, nếu không đêm nay anh cùng không cần tốn sức ra oai phủ đầu, khiến cô bối rối như vậy.

Nhưng, anh so với trong tưởng tượng của cô càng trầm lặng hơn. Đến khi xe chậm rãi dừng lại, anh vẫn chưa mở miệng.

Có lẽ, cô phải đi rồi.

Có lẽ anh vốn không có lời nào nói với cô, dù sao anh cũng từng nhấn mạnh, giữa cô và anh ngoại trừ công việc không còn bất cứ hy vọng gì khác để xuất hiện cùng nhau.

Ngay cả lời cuối cùng cũng không muốn nói với cô sao.

Cô xoay người xuống xe, đôi mắt ươn ướt nhưng rất nhanh che dấu đi sự bi xót đau đớn trong lòng. Tay cô chưa kịp chạm vào cửa xe, thì ba một tiếng, khóa xe hạ xuống. Cô hít một hơi thật sâu, tay cứng lại giữa không trung.

"Cô trước đây rất muốn tiến vào cuộc sống của tôi đúng không? Bây giờ nhìn thấy rồi đó, cuộc sống của tôi chính là giống như lúc nãy".

Sau lưng, giọng nói không chút độ ấm của Lạc Tư vang lên, trầm thấp có thể khiến người khác mê muội. Biết bao người muốn có được nam nhân hoàn mỹ này.

"Anh muốn nói gì?" – Đầu ong ong vang lên không ngừng, trong bụng chỉ toàn tiếng rượu cồn cào, nhưng điều cô không ngờ là bản thân vẫn có thể bình tĩnh nhìn thẳng mắt anh.

Ánh mắt màu tím của Lạc Tư co lại, một tay theo quán tính để lên nơi cổ áo. Cô biết anh đang sờ cái gì, là một cái vòng cổ. Biểu tượng của gia tộc Fiji Siqi, vòng cổ đại diện cho quyền lực cao nhất.

"Sau này còn phải gặp gỡ rất nhiều người, có lẽ còn hơn cả hôm nay. Tôi cũng có rất nhiều phụ nữ, nhiều đến mức ngay cả bản thân cũng chẳng đếm được. Một người chồng, một cuộc hôn nhân như vậy cô vẫn muốn sao?"

Cô đã hiểu anh chính là tiên lễ hậu binh. Thật thông minh, nói ra những lời như vậy để cô lựa chọn. Cô tự thấy khó mà lui xem như đúng ý anh. Cô nếu chết cũng không hối tiếc, kiên trì cùng anh kết hôn, sau này nếu có chuyện gì cũng không có quyền trách anh chỉ trích ở bên ngoài chơi gái.

Bất luận ra sao đều là anh thắng.

"Còn gì nữa không? Kết hôn với anh còn thiệt hại gì nữa không?" – Cô nở nụ cười, kiềm chế dạ dày đang trở mặt phản bội.

Anh nhìn hai lúm đồng tiền cùng gương mặt sáng rực của cô, đôi mắt thâm thúy hiện lên tia tức giận: "Không có hôn lễ long trọng như cô hy vọng, không nhận được sự chung thủy của tôi. Ngoại trừ trên hộ tịch ghi tên, tôi không cho cô bất cứ thứ gì. Cô đem miếng đất cho tôi, đừng nghĩ là có thể từ đó lấy được chút ít tiền".

Cô cười thậm chí còn gật đầu: "Như vậy hôn nhân cũng thật quá đáng sợ".

Đột nhiên, Uyển Uyển thu hồi nụ cười trên mặt. Nghiêm túc mà kiên định chăm chú nhìn thẳng mắt anh.

"Nhưng làm sao đây, Lạc Tư? Em không để ý nhiều như vậy, càng không thể vì lời nói của anh mà buông tay. Em không cần hôn lễ, không cần sự chung thủy của anh, không cần tiền, những thứ anh nói em không cần... em chỉ cần anh là đủ!"

Bấy giờ, Lạc Tư khẽ có chút ngạc nhiên. Anh không thể phân biệt được lời cô nói là bi thương hay cầu xin hay cô đang tính kế với anh, nhưng anh thấy được trong mắt cô có tia kiên định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play