Sau mười hai giờ trưa, ánh sáng ấm áp chiếu vào xua đi cái lạnh của mùa đông.
Bên trong văn phòng tổng tài cửa rộng mở, ánh sánh chiếu vào sàn nhà
đá cẩm thạch chiết xạ lại luồng sáng dịu nhẹ. Trong văn phòng đều là
những thiết bị kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất, cách trang hoàng độc
đáo, không khó để nhìn ra chủ nhân nơi này rất có mắt thẩm mỹ. Cách đó
không xa là một giá sách to lớn cao từ sàn nhà lên tận trần, điêu khắc
Trung Quốc rất tinh tế, hoa văn tinh xảo, lộng lẫy.
Lúc này, Lạc Tư đang ngồi sau bàn công tác lật xem văn kiện. Khoảng
thời gian anh tiếp nhận công ty ngày càng gần, công việc cũng vì thế mà
ngày càng bận rộn thêm.
Trên ngón tay nhỏ dài cầm chiếc bút bi có đính viên kim cương nhỏ,
tay còn lại thì bưng tách cà phê đã không còn nóng đặt lên môi.
Bộ đồ vest được làm bằng tay ở Ý, không chỉ giúp thân hình rắn chắc
của anh càng thêm hiện ra mà càng làm tăng sức hấp dẫn của người đàn ông thành đạt. Không chỉ quần áo, mà cả những chiếc nút cũng có hình dáng
rất hợp với áo, nơi bâu áo còn vẽ thêm một số đường hoa văn làm tăng nét đẹp cho nam nhân.
Ngón tay kẹp lấy tờ giấy trắng lẩm nhẩm, một trận gió nhẹ thổi qua làm mái tóc của nam bay lên, lộ ra đôi mắt màu tím.
Vincent võ cửa đi vào, động tác Lạc Tư không ngừng lại, tầm mắt vẫn dán vào đống công văn, môi nâng lên.
"Boss, bên ngoài Hách Liên tiểu thư muốn gặp ngài".
Lạc Tư không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Ai là Hách Liên tiểu thư?"
"Dạ là Hách Liên Uyển Uyển" – Vincent chú ý thấy ngón tay của ông chủ đột nhiên ngưng lại trong chớp mắt.
Vẻ mặt Lạc Tư không thay đổi nhưng ánh mắt thì lạnh lùng: "Cô ta tới
làm gì? Chuyện đất đai có thể tìm Jerry, không cần tới làm phiền tôi".
"Nhưng..." – Lạc Tư nói như vậy có nghĩa không muốn gặp cô. Vincent có chút khó xử không biết nên mở miệng ra sao.
Anh đem những lời ông chủ vừa nói lặp lại cho Hách Liên tiểu thư,
nhưng cô không để ý chỉ nhún vai, nói hôm nay nhất định gặp ông chủ của
anh.
Mắt Lạc Tư khẽ nâng lên, đôi mắt lạnh như băng giờ lại thêm chút hỗn loạn không vui, thoạt nhìn làm người khác kinh ngạc.
"Vincent, đừng cho rằng anh ở bên cạnh tôi lâu như thế thì có thể tự ý đoán suy nghĩ của tôi" – Đôi mắt màu tím giống như màu nước đục ngầu,
nhưng lại có thể thấu nhân tâm.
Vincent cứng đờ cả người, vẻ mặt khó xử, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Xin lỗi, Boss, tôi nghĩ..." – Trong lòng anh Hách Liên Uyển Uyển
cũng có chút địa vị, nếu không phải muốn có thể gặp lại cô, anh cũng
không muốn tiếp tục cùng một người cuồng việc lạnh lùng như băng ấy làm
chung.
Nhưng lạc Tư là cao thủ che dấu cảm xúc. Ngay cả cấp dưới đã theo anh suốt mười năm, cũng đoán không ra điều anh đang đăm chiêu suy nghĩ.
"Xin lỗi, Boss, tôi sẽ nói với tiểu thư Hách Liên ngài không rảnh để tiếp cô ấy".
Lạc Tư lạnh lùng ừ một tiếng, Vincnet vội vàng rời khỏi văn phòng.
Vincent đi chưa lâu, đống văn kiện trước mắt Lạc Tư trở nên không còn
hứng thú. Anh khép tất cả văn kiện lại, rồi đi đến bên cửa sổ với ánh
nắng chói lọi. Anh lặng im hút thuốc, sương khói lượn lờ trên không, mơ
hồ không thể nhìn thấy được đôi mắt sâu thẳm như hồ nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT