Đưa khu đô thị A mới chính thức phát triển hình thức sản xuất xí nghiệp, đó là mục đích lần này của Lạc Tư. Thế lực của Fiji Siqi vốn đã không bình thường, anh lại không mệt mỏi bành trướng bản đồ sự nghiệp của mình.

Vì không chính thức tuyên bố nhậm chức, nên công tác của Lạc Tư cũng bớt đi chút nặng nề.

Bên trong thư phòng, sau khi đã tắt đi webcam hội nghị, tiếp đó tắt luôn máy, trong phút chốc màn hình rất lớn chỉ còn màu đen. Anh xoa nhẹ trán, ngửa ra sau. Bàn tay mở ngăn kéo, dựa theo thói quen mà chạm vào hộp thuốc lá. Nhưng ngón tay đồng thời cũng chạm vào thứ gì đó lành lạnh anh kéo ra.

Một cây bút ghi âm màu xám bạc. Bóng đêm lạnh lẽo phủ lên đôi mắt kín đáp của nam nhân. Bất tri bất giác, ngón tay lại ấn nút phát ra tiếng. Rất nhanh bên trong thư phòng vang lên âm thanh mà anh đã nghe qua vô số lần.

"Hách Liên Uyển Uyển, đừng cho rằng tao không biết trong cái đầu nhỏ của mày đang nghĩ gì." – Một giọng nói còn rất trẻ vang lên là nữ nhân.

Đối phương thật lâu sau không nói gì, giọng nữ trẻ tuổi đó lại không kiên nhẫn nói: "Hách Liên, mày cũng vô liêm sỉ như mẹ của mày. Thích cướp nam nhân của người khác. Thích đoạt đi thứ người khác yêu! Mày thật đê tiện!! Đáng ghê tởm!! Mày sớm muộn cũng sẽ có kết cục như mẫu thân mày."

Trầm mặc hồi lâu tiểu nữ nhân cũng mở miệng: "Đúng vậy, tao chính là thích cướp, nhất là cướp đoạt của mày. Huống chi, Lạc Tư cũng không phải bạn trai mày, mày lấy tư cách gì chỉ trích tao?" Cho dù tao thừa nhận, tao không thích anh, tao chỉ vì trả thù nên mới..."

Ba một tiếng, anh ấn nút dừng lại. Bạc môi nhếch lên, những đường nét lại giống như lưỡi dao sắc bén. Ngón tay của Lạc Tư nắm chặt cây bút ghi âm, ngón tay xinh đẹp vì dùng sức mà trở nên trắng toát.

Đôi mắt sâu như biển giờ phút này nhìn chằm chằm vật trong tay, giống như muốn dùng mắt bẻ nát nó.

Uyển Uyển tuân theo thời gian tái khám đi vào bệnh viện, nhưng xem ra không thuận lợi như trong tưởng tượng.

Tuy rằng không thể nhìn thấy quỷ y Ngải Đức, nhưng Uyển Uyển cũng không cảm thấy tiếc nuối, bất quả cô tưởng tượng ra chú Lê sẽ tiếc hận như thế nào khi biết tin tức này.

Thang máy ở trước mặt cô chậm rãi dừng lại, Uyển Uyển vội vàng lấy lại tinh thần bước vào. Cửa thang máy khép lại, xuyên qua lớp kính cửa, trong lúc vô tình cô nhìn thoáng qua đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười.

Một đôi mắt đào hoa.

Trong đầu Uyển Uyển thầm nhận định.

Không ngờ, ánh mắt của cô và nam nhân không hẹn mà gặp, trái lại với vẻ trấn tĩnh của Uyển Uyển, biểu hiện của nam nhân lại càng trở nên không đứng đắn.

Đôi môi, đôi mắt xinh đẹp như tơ.

Uyển Uyển cuống quít thay đổi tầm mắt. Bị nam nhân dùng ánh mắt khiêu khích không hề che dấu khiến cho người trẻ tuổi như cô mất đi tự nhiên.

Sau lưng, ánh mắt nam nhân nhìn vành tai đang ửng hồng của cô mà nụ cười càng sâu thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play