Không khí bên trong xe bị những lời nói của cô làm cho ngưng đọng.
Đôi mắt băng lãnh của Lạc Tư dừng lại trên người cô, giống như đang dò
xét nhưng thật ra đang cân nhắc suy nghĩ. Cô chịu không nổi ánh mắt này, vừa tính mở miệng nói thì một giọng nói êm dịu như tiếng đoàn violon
vang lên.
"Hách Liên tiểu thư, cô đi đâu. Tôi đưa cô đi"
Uyển Uyển vốn định cự tuyệt, nhưng nam nhân này trời sinh ra ngay từ
đầu đã không để cho người khác trước mặt anh nói không. Cắn môi suy nghĩ một lát, cô nói địa chỉ nhà trọ Lệ Nhiên Hi
Lái xe Damon khẽ chớp mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu chờ ông chủ
lên tiếng. Chỉ thấy Lạc Tư khẽ gật đầu, Damon liền khởi động xe một chút cũng không dám chậm trễ.
Chiếc xe màu xám bạc chạy trên đường, Uyển Uyển im lặng ngồi đó, dáng người nho nhỏ mảnh khảnh không hề lên tiếng khiến cho bất cứ ai cũng có thể quên mất sự tồn tại của cô.
Cô biết Lạc Tư hôm nay tìm cô vì cái gì, nếu không phải vì khối đất kia, có lẽ cả đời này anh cũng không muốn tái kiến cô.
Trộm nhìn, cô đem ánh mắt dừng lại trên người anh. Không khí bên
trong xe mang đậm hơi thở độc đáo nam tính từ người anh phát ra, mùi
hương nhàn nhạt có thể quyến rũ tâm người khác. Bộ đồ vest cắt may tỉ
mỉ, cà vạt tinh xảo, cúc áo khảm kim cương, trên người nam nhân mỗi chi
tiết đều trải qua quá trình tinh xảo tỉ mỉ khiến người khác không khỏi
ghen tỵ.
"Nếu đã nhìn đủ rồi, xin Hách Liên tiểu thư cùng tôi bàn công việc một chút được chứ."
Rõ ràng là hỏi, nhưng mỗi câu nói từ miệng Lạc Tư đều như mệnh lệnh.
Cô nhìn thấy nơi cổ áo khêu gợi để lộ ra bên ngoài của anh khẽ chuyển
động vài cái khiến cô tỉnh táo lại. Ý thức mình mới dõi theo anh, cô
cuống quýt thay đổi tầm mắt, nhưng vành tai đã đỏ rực.
Sắc môi của Lạc Tư vẫn trước sau như một lạnh lùng, đôi mắt màu tím
sâu vạn dặm không chút gợn sóng, lúc này lại chăm chú nhìn cô, bên trong lại giống như con dã thú đang ngủ đông bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh
dậy xé rách con mồi
"Đối với công việc, giữa chúng ta không có gì để nói. Khối đất kia,
cho dù thế nào em cũng không bán" – Đối với điều này, cô rất kiên định.
Anh cười nhạo, giọng nói không hề thay đổi: "Chẳng lẽ giữa chúng ta
còn chuyện riêng để nói sao? Hách Liên tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng nên
hiểu cho rõ, tôi tới tìm cô chỉ vì một nguyên nhân, chính là việc công.
Ngoại trừ điều đó, tôi không tìm thấy bất cứ lý do nào khác để gặp lại
người từng lừa gạt mình, lại còn là nữ nhân mà mình chán ghét đến cực
điểm"
Có người không cần nói câu nào, chỉ đơn thuần ngồi im cũng khiến
người ta cảm thấy áp lực rất lớn, khiến cho người khác không thể không
phục, Lạc Tư chính là người như thế. Anh nói chuyện với người khác luôn
tiết kiệm từng chữ một.
Khó ai có thể khiến anh nói nhiều lời đến vậy, nếu đó không phải là
người quan trọng thì đó phải là người anh rất ghét. Mà Uyển Uyển thuộc
về trường hợp thứ hai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT