Uyển Uyển chậm rãi đến gần, bước chân nhẹ nhàng thong nhả như mọi ngày. Nhưng Lệ Nhiên Hi lại cảm thấy từng bước chân của cô như dẫm nát lòng anh.

"Anh Nhiên Hi, đây là gì?"

Ngửa đầu nhìn vào nam nhân anh tuấn trước mắt, ngũ quan góc cạnh ở trước mặt cô luôn cởi bỏ sự lạnh lùng, thay vào đó là hòa nhã. Nhưng giờ đây, cô lại coi như không hề biết nam nhân này.

Ánh mắt anh nhàn nhạt đảo qua nơi tay cô, không có chút bất thường hay lo lắng, anh rất thận trọng cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tay trong túi quần lại chậm rãi nắm lại.

Anh không nói, cô lại hỏi một lần nữa: "Thứ này có phải đúng như em nghĩ không?"

Môi của anh mín chặt, cuối cùng cũng gật đầu.

"Vậy là anh cũng hít nó?"

Nói cho cô là không phải đi, mau nói là không phải.

Anh nhướng mắt, khẽ cử động như người đang ở trên mây. Ánh mắt lại ửng đỏ. Sau đó cô cũng nhìn sâu bên trong ánh mắt là những cảm xúc biến hóa không ngừng.

Anh mở miệng tính nói nhưng lại thôi. Cuối cùng chỉ đơn giản nói một câu: "Phải"

"Anh điên rồi!? Anh có biết thứ này đã hại rất nhiều người không? Anh sao lại dùng thứ này chứ. Anh Nhiên Hi của em sao lại dùng nó?"

Trước mắt cô là một màu đỏ tươi, khi anh gật đầu, trong nháy mắt cô cảm giác như trái tim mình nứt ra. Trái tim co thắt lại, cơn suyễn lại tới.

Cô lui về sau một bước, bả vai nhỏ bé yếu ớt không ngừng run lên. Suy yếu vịn chặt nơi đầu giường, thở dốc.

Sắc mặt Lệ Nhiên Hi trắng toát, đi nhanh tới muốn đở lấy cô: "Uyển Uyển"

Cô xoay người đi, né tránh sự đụng chạm của anh: "Đừng chạm vào em. Anh Nhiên Hi, anh quả thật khiến em thất vọng"

Tức khắc tay anh dừng lại giữa không trung.

Hô hấp vừa bình thường lại, Uyển Uyển cầm lấy đồng phục nơi đầu giường, lách qua người Lệ Nhiên Hi. Bàn tay mềm mại vừa chạm vào nắm cửa, thì giọng nói khàn khàn của Lệ Nhiên Hi truyền tới, giống như ở rất xa vang vọng về khiến cô dừng bước.

"Uyển Uyển, Nhiên Hi khiến em ghê tởm phải không?"

Cô cắn môi, nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, từng chữ như rớt vào tai.

"Phải"

Sau khi Uyển Uyển rời đi, Lệ Nhiên Hi đứng đó không biết bao lâu. Môi không mấp máy, mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vật đang rơi khắp nơi trên đất.

Khởi Phi vào trong nhìn bộ dạng Lệ nhiên Hi như mất cả hồn vía, dáng vẻ hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía vật rơi trên đất, vài người lo lắng nhìn nhau.

Lâm Thụy Kỳ mở miệng: "Anh, làm sao vậy? Chúng em vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa ở dưới lầu...."

"Anh mệt lắm, ra ngoài hết đi"

Giọng nói của Lệ Nhiên Hi có vẻ rất mệt, Khởi Phi muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Thụy Kỳ lôi ra khỏi phòng ngủ, Ty Lăng đi cuối cùng khi ra ngoài nhẹ khép cửa phòng lại.

Lâm Thụy Kỳ cùng Ty Lăng mặt mày cau có, chỉ có Khởi Phi tùy tiện còn chưa hiểu phát sinh chuyện gì.

"Làm sao bây giờ?" – Ty Lăng mang trên mặt gọng kính vàng rất nhã nhặn, nhìn như người lịch sự.

Lâm Thụy Kỳ dùng tay vỗ vỗ lắc đầu, Khởi Phi không hiểu la lên: "Anh hai bị gì thế? Xảy ra chuyện gì?"

Ty Lăng trừng mắt nhìn anh nói: "Xảy ra chuyện gì? Ta đoán, chắc chắn phải là chuyện rất lớn..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play