Cô muốn địa chỉ, nhưng lại do dự suốt 2 ngày mới quyết định.

Lạc Tư hiện tại ở lại khách sạn, là một nơi cực kỳ sa hoa, nghe nói một đứa trẻ phục vụ được tiền boa cũng đủ để một gia đình ăn đại tiệc. Lúc Uyển Uyển đến trên người cũng không có nhiều tiền, nhìn cô mở cửa đứa bé giữ cửa tha thiết nhiệt tình, khuôn mặt tươi cười, tay nhỏ bé cũng nắm chặt ví trong túi quần.

Đứa bé nhìn thấy vẻ rối rắm khó xử hiện lên trên mặt cô, nhưng cũng không mất đi vẻ tươi cười ban đầu, thậm chí còn chủ động dẫn đường cho cô.

Cô vội vàng báo số phòng của Lạc Tư, đồng thời cũng chú ý tới đứa bé giữ cửa trên mặt cũng mang theo sự kinh ngạc.

Sau đó, cô liền đứng ở một gian 'phòng cho tổng thống'. Đứa bé giữ cửa nói cho cô biết, Lạc Tư ra ngoài, sẽ không nhanh trở về. Nó cũng khéo léo từ chối tiền boa cô cấp, nhưng lúc gần đi lại hàm chứa ý tứ kỳ lạ nhìn cô.

Uyển Uyển không rảnh bận tâm người khác, khi biết Lạc Tư không có ở trong phòng cô liền thở ra.

Cô tìm được hành lang ở một ngóc ngách, tính toán nếu Lạc Tư trở về nhất định sẽ qua nơi này. Dựa vào tường, chờ đợi, đây chẳng phải là việc suốt 2 năm qua sao? Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô không biết mình đến tột cùng đã đứng bao lâu nhưng hai chân đã chết lặng, thầm lên án tên chủ nhân này. Nhưng còn không muốn rời đi, vì thế cô ôm hai đầu gối ngồi chồm hổm xuống tại chỗ.

Thời điểm mà cô vừa ngồi xổm xuống, thang máy đột nhiên 'đinh đương' một tiếng thanh thúy vang lên, đằng sau đó là một thân ảnh nam nhân quen thuộc bước ra.

Kiêu căng cùng lạnh băng, quý tộc như Lãnh Mạc lạnh lùng, anh cho tới bây giờ vẫn là một nam nhân lạnh lùng, kiêu ngạo bức người.

Thời gian lưu chuyển, gương mặt tuấn mỹ như trong tranh, lại tăng thêm sự lạnh lùng.

Nhìn anh bước ra từ thang máy, chỉ trong nháy mắt, kinh hỉ xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Uyển. Cô vừa muốn đứng dậy, một giây sau đó lại nhìn thấy ở phía sau nam nhân, một thân ảnh nữ nhân trong bộ lễ phục màu đỏ lửa đang ôm sát khuỷu tay anh. Sắc mặt của cô trắng bệch, bước đi gian nan.

Lúc này, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ánh mắt của đứa bé vừa nãy...

Là đồng tình! So sánh với người bên cạnh Lạc Tư, cô căn bản không thể nói là 'nữ nhân', nhiều nhất cũng chỉ là một cô bé chưa phát triển hoàn toàn mà thôi. Tối nghĩa cười khổ một cái, cô phát hiện ở mọi phương diện, anh luôn không tốn nhiều sức mà khiến cô tự ti, tất cả sụp đổ.

Sau khi ra khỏi thang máy, rất nhanh Lạc Tư đã nhìn thấy vóc dáng nhỏ nhắn đó.

Thật sự trong nháy mắt anh thoáng chút có một chút tia cảm xúc hiếm thấy, đáng nói..., nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất. Đối với việc che dấu cảm xúc, anh là cao thủ.

Thời điểm lướt qua người Uyển Uyển, anh coi thường, keo kiệt đem chú ý đến cho cô. Nhưng cô lại không biết đang suy nghĩ gì, ngồi xổm tại chỗ, thanh âm nhẹ nhàng yếu ớt, kêu một tiếng ——

"Lạc Tư."

Anh chưa từng dừng bước lại, mang theo bạn gái dùng thẻ phòng mở cửa phòng, đáp lại cô chỉ bằng tiếng đóng của lạnh băng.

Chôn mặt thêm sâu vào đầu gối, cái mũi lên men, cô lại cố gượng cười, tự giễu lầm bầm lầu bầu: "Vẫn còn tốt....." – Nhắm mắt lại, nước mắt thành chuỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play