Sau khi sự kiện đó qua đi không lâu, có lẽ bạn thân Joy cũng không
thể nhìn Lạc Tư tự ngược mình như vậy, đòi anh từ bỏ công việc mà trở về biệt thự. Lạc Tư không lay chuyển được bạn tốt, mà tính của anh lúc nào cũng lạnh như băng, không hề kịch liệt phản kháng. Chỉ là khi ngồi ở
trên xe của Joy, anh thật sự cảm thấy mệt mỏi quá.
Nhiều năm như vậy, anh lần đầu tiên cảm thấy ban đêm thật dài quá
mức, không gian trong biệt thự chẳng khác gì ngục giam. Cho nên anh
chuyển văn phòng của mình về phòng ngủ, không hề nghỉ ngơi mà chỉ lo làm việc.
Cửa biệt thự vừa mở ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Lạc Tư khẽ giật mình, mới mơ hồ nhớ lại cô gái này, cô hình như là tên là U Nhiễm, là
bạn thân của Uyển Uyển.
U Nhiễm vốn tưởng rằng người đến là Joy, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tư,
cô theo bản năng nhíu mày. Ngũ quan anh tuấn không lúc nào tản ra băng
hàn lạnh thấu xương, khóe môi khẽ nhếch lên. Trước mắt là người đàn ông
nắm trong tay một phần ba mạch máu nền kinh tế thế giới, ánh mắt lóe
sáng như loài hoa nở rộ trong đêm tối.
Điểm đáng nói nhất có lẽ là đôi tử đồng, trên thế giới này, chỉ sợ
không còn đôi mắt nào xinh đẹp có thể sánh ngang với anh. Tiếp xúc với
anh luôn cảm thấy e sợ, nguy hiểm. Nhưng U Nhiễm lại đối với anh không
có nhiều hảo cảm lắm, môi của người đàn ông này rất mỏng, chứng tỏ anh
cũng lãnh tình.
Mà lúc trước anh đối đãi với Uyển Uyển đầy thủ đoạn như vậy, không phải là lãnh tình, mà là quá mức tàn nhẫn.
U Nhiễm không cho anh sắc mặt tốt, mà chỉ xoay người đi vào phòng
bếp. Không phải là Joy, mấy thứ đồ ăn này cũng không cần giữ lại. Nhưng
người đàn ông kia lại theo phía sau cô đi vào phòng ăn, đôi tử mâu băng
lãnh gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
"Sao cô lại ở đây?" Lạc Tư đi theo phía sau cô vào phòng bếp, bản
thân đã cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng Lạc Tư vẫn không quên ba năm
trước đây anh cùng lão bá tước không cố ý giấu giếm sự kiện đó.
Theo lý mà nói, cô vốn không nên xuất hiện trong biệt thự của Joy.
Cho dù không thích người đàn ông này, nhưng U Nhiễm vẫn lễ phép, xoay người trả lời: "Bởi vì hiện tại tôi là bạn gái của Joy."
"Bạn gái?" Lạc Tư nhíu mày. Đây là biểu tình duy nhất anh tỏ ra với người ngoài.
"Đúng vậy. Tôi biết việc Joy mất đi trí nhớ có quan hệ với mình, nên
tôi đang cố gắng làm anh ấy quay trở lại." Nói những lời này, trong đáy
mắt U Nhiễm chợt lóe lên thể hiện quyết tâm không thể dao động.
Tuy rằng năm đó tìm thấy Joy, sự việc xảy ra Lạc Tư không kể với cô
nhưng U Nhiễm vẫn nói thật với anh, không muốn người đàn ông này nhúng
tay vào chuyện của người khác.
Quả nhiên, trong đáy mắt anh liền nhíu mày, rốt cuộc cũng chẳng nói cái gì.
Cùng một tảng núi băng ở chung không phải là ý hay, U Nhiễm hiện tại chỉ muốn dọn dẹp nhanh mọi thứ, sau đó ngày mai lại đến.
Lạc Tư vốn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện người khác, chưa kể
cô gái này đối với mình cũng vô hại, cũng không hề nói chuyện gì. Quan
trọng hơn, lúc U Nhiễm nói muốn Joy "quay về", trong đôi đồng tử lóe ra
ánh sáng, cùng người phụ nữ nào đó giống y hệt.
Ánh mắt như vậy, làm anh nhớ cô.
"Uyển Uyển, cô ấy..." không kịp suy nghĩ, lời nói tự nhiên buột miệng nói ra.
Nhưng anh chưa kịp nói xong, U Nhiễm đã tức giận xoay người, chặn ngang lời anh nói.
"Uyển Uyển? Anh có tư cách gì nhắc đến cái tên này! Anh đã tổn thương cô ấy quá mức, anh còn nhắc đến tên cô ấy để làm gì? Anh có biết hay
không vì anh mà cô ấy gặp phải bao nhiêu chuyện. Anh có biết hay không
hiện tại cô ấy đã..."
Đột nhiên U Nhiễm nhớ tới lời Uyển Uyển nhắc nhở cô, vội vàng nuốt lại câu nói vừa sắp sửa bật ra.
Lạc Tư nhận thấy trong lời nói của cô có vẻ kỳ quái, cũng để ý lúc U Nhiễm nhắc đến Uyển Uyển trong hốc mắt dần dần trở nên đỏ.
"Quên đi, căn bản anh cái gì cũng không hiểu."
"Cô nói rõ ràng xem!"
Đột nhiên, Lạc Tư giơ tay ngăn cản bước chân của U Nhiễm. Không dự
đoán được Lạc Tư đột nhiên bắt lấy tay cô, U Nhiễm lảo đảo một cái, sau
đó chật vật ngã về phía sau. Lạc Tư theo bản năng suy nghĩ, anh không
thích đụng vào người phụ nữ khác. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô gái này là
bạn của Uyển Uyển.
Lần đầu tiên, anh duỗi tay, đỡ lấy U Nhiễm xoay người xuống, để cho
cô không phải hôn môi trúng sàn đá cẩm thạch. Nhưng ngực của Lạc Tư so
với sàn nhà cũng không tốt gì hơn, đều cứng như thạch, làm U Nhiễm bị
đâm phải đến choáng váng hoa mắt.
"Hay cho hình ảnh này nhỉ, muốn câu dẫn đàn ông cũng xin chú ý lựa trường hợp khác đi."
m thanh lạnh lẽo mang theo sự châm chọc từ chỗ cửa truyền đến, U
Nhiễm che đầu, trông thấy Joy đã tựa bên khung cửa lúc nào, tư thái nhàn nhã lười biếng, áo sơ mi cao cấp màu trắng đã mở sẵn vài nút trên, lộ
ra bộ ngực mê người màu mật ong, áo khoác tây trang một bên ôm lấy, mà
anh đang thích ý nhìn về phía bên này.
Ý thức được Joy được hiểu lầm, cô vội vàng từ trong lòng đứng dậy,
cuống quít giải thích: "Không phải, không phải như anh nghĩ đâu."
Anh cười: "Cô cảm thấy tôi nghĩ như thế nào?"
Nếu nói anh không biết về người phụ nữ này còn chưa tính, nhưng anh
biết Lạc Tư, cho dù mạng sống của người nào, anh cũng liếc mắt cho qua
chuyện, Lạc Tư cũng sẽ không bố thí ánh mắt trân quý kia cho ai, chẳng
khác nào chuyện xây bảy chùa tháp.
Hai chân thon dài bước ra, chậm rãi đi tới: "Cô nói như vậy, chẳng lẽ không biết tôi là người như thế nào? Trong thời gian dài như vậy, rốt
cuộc cô không chịu nổi cô đơn hay lại đổi tính? Nếu cô muốn đàn ông, chỉ cần nói tôi một tiếng là được, cần gì phải tốn công như vậy?"
Lời nói của Joy rất đả kích, chỉ cần Lạc Tư mở miệng giải thích, bảo
đảm có thể đem hiểu lầm giải trừ. Nhưng mà Lạc Tư hoàn toàn không muốn
thay U Nhiễm giải thích, bởi vì vừa mới ra tay cứu cô đã là một chuyện
"Bà Tám" vô cùng rồi.
U Nhiễm không nói gì xoay người bỏ đi, Joy nâng mắt trừng Lạc Tư, ý tức mang vẻ đầy chỉ trích.
Lạc Tư chỉ thoáng nhìn Joy, trong đầu vang lên câu nói ngắt quãng của U Nhiễm. Uyển Uyển cô ấy làm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT