Ở hành lang bệnh viện, Uyển Uyển đi theo sau Vincent, từng bước đi hướng về khu phòng vip. Cô cùng Lệ Nhiên Hi chưa từng nhìn thấy, phòng Lạc Tư đang nằm ở tầng 16 cao nhất của bệnh viện rất cao cấp không phải ai muốn ra vào cũng được.

Cả hành lang im ắng, chỉ có cô và Vincent bước đi, tiếng bước chân rõ ràng. Khi đi đến phòng bệnh số 30, như sợ Uyển Uyển sẽ bỏ chạy, Vincent dừng lại nhưng không mở cửa phòng bệnh.

Uyển Uyển có lẽ vẫn còn cảm thấy khó xử, không muốn gặp. Nhưng khi Vincent mở cửa phòng, ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông nằm trên giường bệnh, vẻ mặt không căng thẳng.

Bác sĩ và y tá cùng quay đầu lại vì sự xuất hiện của Uyển Uyển và Vincent. Sắc mặt của hai người đó cũng không tốt, đứng đó giống như hai đứa trẻ đang chờ bị thầy giáo la mắng.

Trên thế giới này, còn ai có thể khiến cho bác sĩ trở nên khó xử như thế? Chắc chắn cũng chỉ có Lạc Tư mới không hề coi trọng họ, đến bác sĩ cũng không có cách.

Nhìn thấy Uyển Uyển, nữ bác sĩ vốn đã bị Lạc Tư chọc giận, lại nhìn thấy người lạ đi vào, cơn giận trong lòng trút hết ra ngoài.

"Hai người là ai? Không thấy người bệnh đang nghỉ ngơi sao? Mau ra khỏi đây, không được ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của người bệnh".

Giọng nói kiên quyết khiến Uyển Uyển phải dời mắt từ Lạc Tư sang, có vẻ nữ bác sĩ này không thích cô, ngay cả ánh mắt cũng mang theo chút ghen tỵ?

Vincent bước lên một bước: "Đây là phu nhân Fiji Siqi, ngay cả vợ của Boss cô cũng muốn đuổi sao?"

Nữ bác sĩ cùng y tá không kiềm nỗi kinh ngạc, ngay cả Uyển Uyển cũng không ngờ Vincent sẽ giới thiệu cô như thế.

"Nhưng Lạc Tư tiên sinh vừa mới nghỉ ngơi".

Uyển Uyển ôn nhu cắt ngang lời bác sĩ: "Tôi chỉ đến thăm ngài ấy, nếu ngài không sao tôi cũng yên tâm. Tôi sẽ lập tức đi ngay không để cô khó xử".

Nói xong Uyển Uyển xoay người gật đầu với Vincent, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

Người đàn ông đang nhắm mắt ngủ say bỗng như mở mắt, khàn giọng nói: "Mọi người ra ngoài đi, Hách Liên ở lại".

Lưng Uyển Uyển bỗng cứng đờ.

Dù tâm không cam, lòng không muốn nhưng Lạc Tư đã ra lệnh, bác sĩ và y tá cũng chỉ biết rời đi, cuối cùng là Vincent, lúc rời khỏi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trong lúc nhất thời, trong không khí đầy mùi thuốc tẩy vang lên hơi thở nặng nề của Lạc Tư. Hít thật sâu, Uyển Uyển xoay người, nhìn anh. Anh vẫn duy trì dáng vẻ như lúc cô bước vào, mắt vẫn khép chặt. Thần sắc đạm mạc bình tĩnh, dường như giọng nói vừa rồi không phải do anh nói ra.

Không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói đại vài câu ân cần thăm hỏi, nhưng suy nghĩ vòng qua vòng lại vẫn nói không nên lời. Thời gian trôi qua từng phút một, cô vẫn đứng yên tại chỗ, không biết nên nói gì để phá vỡ sự trầm lắng quái dị này.

"Giúp anh lấy một ly nước" – Đột nhiên anh nói.

Uyển Uyển lúc đầu khẽ run, sau đó đi đến đầu giường giúp anh.

Lạc Tư từ từ mở mắt nhưng không nhìn cô. Cố hết sức rút tay từ trong chăn ra, anh muốn cầm lấy ly nước trong tay cô, nhưng cô lại né ra.

"Anh vừa làm giải phẫu xong, không thể uống quá nhiều nước" – Cô nhẹ nhàng khuyên.

Cánh tay Lạc Tư cương cứng giữa không trung, ánh mắt ngưng đọng nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, đôi mắt màu tím của anh lập lờ.

Uyển Uyển đi đến đầu giường lấy cây bông để tẩm nước, sau đó nhẹ nhàng chấm lên môi anh. Ánh mắt Lạc Tư không hề chớp chỉ nhìn chăm chú Uyển Uyển, lông mi cô rất dài, giống như lá liễu rũ xuống che đi đôi mắt đen của cô. Cô hôm nay có đeo ít đồ trang sức trang nhã, đôi môi đỏ mọng như mật đào dưới lớp son bóng như sáng lên hấp dẫn người khác đến hái đi.

Cô nghiêng người, cẩn thận chăm chút làm dịu môi Lạc Tư, từng động tác đều tỉ mỉ. Mái tóc dài ngang thắt lưng chậm rãi buông xuống, mái tóc đen như lụa đổ xuống ngực anh.

Ở góc nhìn của anh chỉ nhìn thấy môi cô, không thể thấy mắt cô.

"Vì sao lại tới đây?" – Anh nghiêm túc hỏi cô, đôi mắt chăm chú quan sát không muốn bỏ qua từng biểu hiện của cô.

Nghe vậy, Uyển Uyển dừng tay lại, nhẹ nhàng dùng tay vén mái tóc dài đang đổ xuống người anh ra sau tai, không có biểu hiện gì chỉ đáp: "Là Vincent cầu tôi đến đây".

"Chỉ vì thế thôi sao?" – Anh nheo mắt lại, cũng không tin tưởng vào lý do thoái thác của cô.

Uyển Uyển ngẩng đầu, để lộ ra đôi mắt đen sáng, bình thản nhìn anh, nghiêng đầu mỉm cười: "Nếu không anh cho là vì sao? Dù sao, chúng ta cũng sắp ly hôn, ý tốt của tôi không thay đổi vẫn là hy vọng anh khỏe mạnh, tự chăm sóc bản thân. Anh có chuyện lẽ đương nhiên tôi cũng nên quan tâm".

Ánh mắt của cô sáng rực không hề lẩn trốn, giữa hai người cũng chỉ còn sự quan tâm như hai người bạn. Nhiều hơn thì không có.

"Anh không ly hôn!" – Rất lâu sau anh mới kiên định nói.

Cô không hề ngạc nhiên, chỉ gật đầu, dáng vẻ nghịch ngợm như một đứa trẻ: "Không sao, anh cứ nghỉ ngơi đi, việc đó khi anh khỏe lại giải quyết sau".

"Anh không cần biết mình đang bệnh hay không, nhưng anh sẽ không ly hôn" – Không để cho cô cứ hy vọng, anh quả quyết đưa ra kết luận.

Nụ cười trên mặt Uyển Uyển nhạt dần, nhìn gương mặt từ bình thản chuyển sang bất đắc dĩ. Cô than nhẹ rồi đứng dậy rời khỏi: "Vậy tôi đi trước, chờ anh khỏe hơn chúng ta lại nói chuyện".

Cô vừa đứng dậy, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô. Uyển Uyển không quay đầu lại, không muốn nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.

Anh nói: 'Đừng đi, ở lại với anh".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play