Lệ Nhiên Hi đã khác xưa, hôm nay chỉ cần ngoắc tay, vô số người trong hắc đạo vì anh mà bán mạng. Nhất là lúc này, hai bên đều cầm trong tay
khẩu súng lục màu đen chĩa về phía đối phương.
Vẻ mặt Lạc Tư lạnh lùng, cẩn thận, hoàn toàn không thấy vẻ phập phồng lo sợ, đối diện với những người xung quanh tựa như không phải địch nhân mà là những người bạn bình thường cùng anh chơi đùa. Không thể nhận ra
trên gương mặt tà mị của anh một chút sợ hãi nào.
Mặc dù Lạc Tư chỉ mặc bộ đồ ngủ bình thường nhưng không mảy may yếu
thế, giảm bớt khí thế của anh, ngược lại càng khiến những người xung
quanh khâm phục trước sự nhạy bén bình tĩnh của anh.
Lệ Nhiên Hi nheo mắt lại, nhìn Lạc Tư. Giữa hai người chỉ đơn thuần
gặp mặt, hơn nữa vội vàng giáp mặt mà xảy ra đánh nhau, người đàn ông
này như cái gai cắm sâu trong da thịt Lệ Nhiên Hi.
Nếu không phải tại Lạc Tư, Uyển Uyển cũng không tổn thương.
Nếu không phải vì Lạc Tư, Uyển Uyển cũng không thay anh ngồi tù.
Nếu không có Lạc Tư, có lẽ anh đã hạnh phúc bên Uyển Uyển.
"Đêm khuya đến thăm, không biết Lệ tiên sinh có chuyện gì, phải gặp
mặt gấp thế này sao?" – Tay mân mê súng, vật nguy hiểm như thế trong tay Lạc Tư tựa như món đồ chơi. Nhiều cây súng cùng chĩa về phía anh mà anh không để tâm.
Lệ Nhiên Hi nheo mắt: "Mày không sợ tao sẽ giết mày?"
Lạc Tư nhíu mày, thản nhiên nói: "Mày sẽ không làm vậy?"
"A? Làm sao mày có thể tự tin tao không giết mày? Mày phải biết, ba
năm qua, tao không có khi nào không nghĩ đến việc kết liễu mạng mày".
Đôi mắt Lạc Tư lóe lên, vẻ mặt khó lường nhìn Lệ Nhiên Hi, đôi mắt
sáng quắc không hề e ngại: "Bởi vì tao biết, mày không biết ở trước mặt
Hách Liên lấy mạng tao. Mày sợ sẽ khiến cô ấy hận mày, mang tiếng là kẻ
tàn nhẫn."
Lệ Nhiên Hi trợn mắt: "Quả nhiên Uyển Uyển ở đây với mày".
Lạc Tư không hề phủ nhận: "Vợ ở cùng chồng chẳng lẽ không đúng sao?
Nhưng Lệ tiên sinh không phân tốt xấu nửa đêm chạy vào nhà dân, quấy
nhiều giấc ngủ người khác thì mới thật không nên".
Vừa nghe đến hai chữ vợ chồng, Lệ Nhiên Hi thật sự xúc động muốn tiến lên giáo huấn Lạc Tư. Nhưng Lạc Tư nói đúng, dù muốn giết Lạc Tư nhiều
đến đâu cũng không dám ra tay trước mặt Uyển Uyển.
"Giao Uyển Uyển ra, nếu mày làm tổn thương cô ấy dù chỉ một sợi tóc, tao sẽ giết mày" – Lệ Nhiên Hi nghiến răng nói.
Anh từ trước tới giờ luôn lãnh khốc, ở trên cao ra lệnh, lần đầu tiên nóng tính như thế.
Lạc Tư nhìn chằm chằm Lệ Nhiên Hi, đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy. Anh cười nhạt đến điên cuồng: "Thật xin lỗi, làm không được".
Lời nói của anh vừa hạ xuống, vệ sĩ mặc áo đen từ bên ngoài bao lấy
biệt thự. Những người này đều mang súng hướng về phía đại sảnh nơi Lệ
Nhiên Hi đứng.
Vincent từ từ đi ra, nhìn thoáng qua thế lực của địch nhân mới đi tới bên cạnh Lạc Tư: "Boss, xin lỗi, chúng tôi đến chậm".
Lạc Tư khẽ gật đầu, giọng nói không nhanh không chậm của Lệ Nhiên Hi
vang lên: "Tao đã quá xem nhẹ mày. Nghĩ mày chỉ là một người kinh doanh
bình thường. Nhưng mà mày nghĩ những người này có thể đối phó được tao?"
Lạc Tư nhíu mày: "Tao không đối phó mày, Lệ Nhiên Hi".
Thấy đôi mắt Lệ Nhiên Hi trong chớp mắt hiện lên sự hoài nghi, Lạc Tư nói tiếp: "Bởi vì tao đã hứa với Hách Liên cả đời này không động vào
mày".
Cứ như vậy, mười mấy người phía sau đều đồng loạt chỉa súng lên hành lang nơi Lạc Tư đứng.
Những người bảo vệ Lạc Tư cũng chỉa súng về phía họ, chỉ cần hơi không chú ý, một phát súng sẽ khiến đầu người nở hoa.
Không khí trở nên căng thẳng, không ai nhượng bộ ai, hai kẻ độc tài đứng cách xa nhau, ai cũng không đồng ý lui bước.
Đột nhiên, cửa phòng bật mở, trong không khí tĩnh mịch của biệt thự
này lại vang lên rất rõ. Cùng lúc sắc mặt cả Lạc Tư và Lệ Nhiên Hi đều
đại biến, không kịp kêu đám thuộc hạ thu súng.
Uyển Uyển nhảy lò cò ra ngoài, xuất hiện nơi cửa phòng ngủ, nhìn toàn cảnh xung quanh súng chỉa lên khắp nơi, tựa như chỉ có trong phim ảnh
"Ah" – Cô bị sốc mạnh, một tay tựa vào tường, tay kia đè ép trái tim nhảy loạn nơi ngực
Cô sao lại nhìn thấy thế này, hơn nữa những người này đều thật lạnh
lùng, lại còn mang cả súng. Nhìn Lệ Nhiên Hi đứng dưới lầu và đám vệ sĩ
vây lấy Lạc Tư, sắc mặt Uyển Uyển thêm tái nhợt.
"Mọi người... mọi người..." – Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm
trước sự xuất hiện đột ngột của cô, cô nhìn từ Lệ Nhiên Hi sang Lạc Tư.
Lạc Tư khẽ ho một tiếng, vệ sĩ lập tức rút súng lại, Lệ Nhiên Hi cũng gật đầu ra hiệu thu tay lại.
Trong chốc lát, biệt thự trở lại như trước, hình ảnh muốn chém giết lẫn nhau lúc nãy liền biến mất.
"Uyển Uyển, anh đến đón em khỏi đây" – Lạc Tư tính mở miệng thì Lệ Nhiên Hi đã cướp lời.
Uyển Uyển bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua Lạc Tư thấy anh không nói
gì. Sau đó gật đầu, nâng một chân muốn bước sang bên Lệ Nhiên Hi.
Anh Nhiên Hi tới cứu cô, cô cũng không muốn bị nhốt ở đây. Tuy rằng mới chỉ một đêm mà thôi.
Lúc Uyển Uyển tính nhảy hai bước, Lạc Tư liền di chuyển, anh giơ tay
giữ lấy cánh tay cô. Hai mắt anh đỏ tươi, mặt nạ bình tĩnh lúc nãy liền
vỡ nát. Không nghĩ tới, cô nói đi là đi!
Anh cực kỳ phẫn nộ, dùng giọng nói lạnh lẽo đến mức tận cùng, cắn răng nói: "Em dám rời khỏi đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT