Trong căn phòng hội nghị sang trọng hết sức im lặng, tổng giám đốc ở khu vực Châu Á dứt lời quay về chỗ ngồi đợi đại Boss mở miệng quyết định.

Nhưng mà, lâu sau đó vẫn không có động tĩnh gì. Vincent lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Lạc Tư ngồi bên cạnh, dáng vẻ bình tĩnh vững như núi thái sơn ngồi trên ghế chủ vị.

Trên mặt anh không hề có biểu cảm, chỉ khẽ nhíu mày, vẫn còn trầm tư, đôi môi để hờ trầm mặc không nói.

Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ đợi chờ Lạc Tư lên tiếng, sợ là bản tổng kết vừa rồi có sai sót mới khiến cho ông chủ bình tĩnh như thần. Mồ hôi rơi xuống như mưa, không ai dám duỗi tay thư giãn.

Vincent lắc đầu, sau đó dịch người nhắc nhở vào bên tai Lạc Tư: "Boss, bên Châu Á đã báo cáo xong, đang chờ ngài tổng kết".

Lạc Tư mới nhướng mắt nhìn về phía bàn hội nghị, trên mặt vẫn không gợn sóng, làm cho người khác không hề biết anh vừa mới đi vào cõi hư vô. Cây bút kim cương trong tay khẽ xoay chứng tỏ Lạc Tư đã quay lại.

Anh quay đầu nhìn về phía người đàn ông tóc đen gần mìn nhất: "Bên thị trường cần phân tích toàn diện hơn, hình thức tiêu thụ của tập đoàn Fiji Siqi phải có đặc sắc riêng, hiện nay chúng ta đã hoạt động ổn định cũng đã bước lên cao hơn, mỗi hành động phải độc lập có nét riêng, không được chạy theo thị trường. Anh đem tất cả những số liệu này chỉnh lại, sau đó nghĩ một phần kế hoạch mới cho tôi".

Lạc Tư nói được vài câu, hội nghị sau nửa giờ chấm dứt. Vincent đi theo sau Lạc Tư, từ phòng họp về thẳng văn phòng, đem bản báo cáo hội nghị trình cho anh, sau đó im lặng đợi Lạc Tư phân phó.

Lạc Tư mở văn kiện, đem tất cả mọi thông tin lúc trong cuộc họp đã thất thần hấp thu vào đại não, sau đó nhanh chóng tìm ra khuyết điểm, coi thật kỹ tất cả các số liệu không để sai sót.

Đột nhiên bên ngoài văn phòng tổng tài truyền đến tiếng động.

"Tiểu thư, cô không có hẹn trước không thể gặp tổng tài".

Vincent nhíu mày nhìn thần sắc bình tĩnh của Lạc Tư, sợ anh sẽ cau mày. Chưa kịp kêu Vincent đi giải quyết, cửa văn phòng bằng gỗ lim khắc hoa đã bị ai đó thô lỗ đẩy vào, một nữ nhân ăn mặc bình dị đi vào, theo sau đó là thư ký đang toát mồ hôi hột.

"Lạc Tư, anh giải thích cho rõ ràng".

Vincent nhíu mày, ai lại có gan dám gọi thẳng tên Boss ra như thế. Thư ký chạy phía sau mặt xám như tro tàn, bộ dạng giống như đại họa sắp giáng xuống.

Lạc Tư không vội vàng, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân đang lửa giận bừng bừng.

"Tổng tài, vị tiểu thư này......"

Lạc Tư phất tay, lạnh giọng nói: "Ra ngoài cả đi"

"Vâng" – Thư ký thở ra, cùng Vincent rời đi.

Cửa bị khép lại, Mễ Kỹ mới nói tiếp: "Lạc Tư, anh muốn làm gì đây?!"

Lạc Tư lười biếng tựa người ra sau, dáng vẻ hờ hững, gương mặt vẽ ra những đường nét kiêu ngạo. Nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt như chim ưng sâu không thấy đáy của anh chưa từng dừng lại nhìn Mễ Kỳ, sâu không lường được, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.

Mễ Kỳ trong lòng kinh hãi, cắn răng kiềm lại nỗi xúc động. Cuối cùng Lạc Tư nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp mê người.

"Tiểu thư đây là có ý gì, tôi nghe không hiểu".

"Nghe không hiểu? Anh sao lại nghe không hiểu? Không cần giả ngu, tôi đã điều tra ra tổng tài đứng sau Á Tư Lệ là anh".

Lạc Tư gật gù: "Thì sao?"

Mễ Kỳ nghẹn giọng trân trối nhìn, không thể chưa đánh đã bí: "Thì sao? Anh có dám nói mình không có mục đích? Anh không có ý dùng việc đầu tư để tiếp cận Uyển Uyển. Đừng cho là tôi không biết anh có dụng ý gì??"

Lạc Tư kéo môi cười, nụ cười thoải mái không hề gượng ép: "Tốt, vậy nói xem tôi có mục đích gì?"

"Anh đương nhiên là" – Đột nhiên Mễ Kỳ cấm khẩu không nói, nhận ra gì đó, hai mắt mở to như phi tiêu bắn vào người Lạc Tư.

Cô trúng kế!!

Anh dùng một câu hỏi lại hóa giải vấn đề của cô. Câu trả lời là do cô tự đoán, đáp án thật không hề tiết lộ. Nam nhân này đúng là hồ ly. Cô hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, đem nỗi giận đang bành trướng nuốt vào bụng, tìm lại lý trí nói: "Tùy anh nói gì cũng được, tôi sẽ đem chuyện anh là tổng tài của Á Tư Lệ kể cho Uyển Uyển nghe. Cô ấy nhất định sẽ không cùng anh hợp tác. Hừ!"

Lạc Tư thu hồi nụ cười bên môi: "Sau khi cô nói với Hách Liên, cô ấy sẽ đồng ý không tiếp tục hợp tác. Nhưng trái lại, nếu không nói đối với đoàn vũ đạo của cô sẽ cực kỳ có lợi khi có người đầu tư".

"Không, Uyển Uyển sẽ không bao giờ. Trừ khi cho tôi biết mục đích của anh. Theo quan hệ của anh và Uyển Uyển, tôi sẽ không để anh làm tổn thương cô ấy lần nữa!"

Lạc Tư nhướng một bên mi, nhìn Mễ Kỳ rất lâu, trong mắt hiện lên chút tán thưởng: "Theo tôi biết, đoàn vũ đạo của cô hiện tại đang rất cần tài chính, tiền cha cô cho cùng tiền Hách Liên đi diễn kiếm được căn bản không thể chịu nổi số lượng chi tiêu lớn như vậy của vũ đoàn".

"Chúng tôi tự có cách" – Mễ Kỳ chắc chắn nói.

"A, vậy sao còn tới tìm tôi? Sao không đem tin này trực tiếp kể với Hách Liên".

"Tôi..." – Mễ Kỳ không thể phản bác.

"Các người vẫn là cần tiền của tôi đúng không? Cô muốn biết mục đích tôi cho cô biết. Tôi là nhà kinh doanh, đoàn vũ đạo có tiềm lực thì đầu tư. Còn những mục đích riêng tư như cô nói, tôi — không có"

Mễ Kỳ vẫn hoài nghi: "Thật không? Không phải để uy hiếp Uyển Uyển đúng không?"

Lạc Tư mở bàn tay ra: "Nếu cô đã rõ chuyện giữa tôi và Uyển Uyển nhất định biết, hiện nay quan hệ giữa chúng tôi vẫn là vợ chồng. Tôi không cần phải dùng nhiều tiền như thế, chiến thuật vòng vèo để có được cô ấy"

Mễ Kỳ không biết nói gì, nửa tin nửa ngờ. Kì thật cô cũng biết kế hoạch đầu tư này vô hại đối với Uyển Uyển, dù sao đoàn cũng thật sự cần tiền.

"Được, tôi tin anh một lần. Nếu anh dám tổn thương Uyển Uyển, dù cho đoàn có đóng cửa, tôi cũng sẽ không chạm vào một phân tiền của anh".

Dứt lời cô quay phắt đầu đi.

"Tiểu thư Mễ Kỳ..." – Sau lưng truyền đến tiếng gọi khẽ.

Mễ Kỳ dừng lại, đề phòng nhìn anh.

Khóe môi Lạc Tư khẽ mấp máy, trầm thấp nói: "Hách Liên rất may mắn khi có một người bạn tốt như cô".

Nghe vậy thân thể chấn động, nhìn ánh mắt không hề mang theo chút giả dối của anh, kinh ngạc gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play