Uyển Uyển rốt cuộc biết vì sao lão cha luôn đối với cô thờ ơ nay lại
đột nhiên quan tâm đến mình. Thì ra chính là vì mẹ đã để lại di sản cho
cô.
Mẹ Uyển Uyển là một ca sĩ, theo lý thuyết loại nghề nghiệp này kiếm
tiền cũng khá dễ dàng, nhưng mẹ Uyển Uyển lại chỉ vội vàng kiếm sống,
không hề tiếp khách hàng làm chuyện ám muội. Có thể nghĩ, một nữ nhân
bán nghệ không bán thân này thì sẽ có bao nhiêu gia tài? Cả đời người,
cuối cùng cũng chỉ để lại được cho con gái mình một mảnh đất không lớn
không nhỏ
Mảnh đất không đáng giá lắm, nhưng cũng rất quan trọng vì nằm ở lòng
thành phố phồn hoa, giao thông trọng yếu. Nếu muốn làm việc gì trọng đại mà lại không có mảnh đất này trong tay thì sẽ chẳng khác gì chim bị
chặt đứt đôi cánh.
Ngày đó, Uyển Uyển chính là nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, mới biết được hết thảy chân tướng.
"Xin chào, Hách liên tiểu thư. Tôi là đại lý của công ty Oreco. Tôi có chút việc muốn cùng cô trao đổi, cô xem có thể chứ?"
Uyển Uyển đương nhiên khéo léo từ chối, cô không nhớ rõ chính mình
quen biết gì người của công ty Oreco, chỉ có nghe qua đây là một công ty bất động sản nổi tiếng. Ở đầu bên kia điện thoại, người nhận điện cũng
không vì bị cự tuyệt mà biểu hiện hờn giận, chỉ giải thích: "Là như thế
này, đông thành Lindsay chỉ định công ty của chúng tôi phải làm một đề
mục, sau khi trải qua kiểm chứng đã chứng minh trong đề mục mà Lindsay
chỉ định, có từ 58 đến 136 m2 đất thuộc sở hữu của cô. Chúng tôi muốn
tìm cô hiệp đàm về phương diện này. Trước đó chúng tôi đã tìm cha cô để
nói chuyện, nhưng vì trong thời gian quy định ông ta không giao ra được
giấy tờ nhà đất, cho nên ông chủ chúng tôi quyết định tìm cô bàn bạc, cô xem lúc nào thì tiện?"- Thì ra trước đó họ đã tìm lão cha nói chuyện,
thảo nào ông ta hỏi cô về di sản mẹ để lại.
"Anh đưa địa chỉ công ty cho tôi, ngày mai sau khi tan học tôi sẽ ghé qua."
Bên kia nghe thấy Uyển Uyển có ý, liền lập tức báo địa chỉ công ty
Oreco. Uyển Uyển cúp điện thoại như có suy nghĩ gì, bỗng nhiên một bàn
tay mang theo độ ấm quen thuộc chạm vào đỉnh đầu của cô nhẹ nhàng vỗ về
chơi đùa mái tóc.
"Làm sao vậy?" Lệ Nhiên Hi một bên vừa lái xe, một bên vừa ngoái đầu nhìn lại.
Uyển Uyển kể lại chuyện gặp người của công ty bất động sản, chỉ thấy
nam nhân kia nghe nói xong thì nhíu chặt đầu lông mày: "Em có muốn đợi
đến ngày kia không, anh đi cùng em?" để Uyển Uyển một mình đi đối mặt
với sài lang hổ báo, anh có cả ngàn vạn điều lo lắng.
Cô lắc lắc đầu, biết Lệ Nhiên Hi ngày mai có chuyện rất quan trọng,
không muốn lại khiến anh lo lắng cho cô. Uyển Uyển tỏ vẻ không sao cả,
cười cười: "Không cần, em chỉ là cùng bọn họ bàn việc một chút, mẹ để
gia sản cho em, em sẽ không bán, chẳng phải chỉ là đi đàm phán thôi
sao!."
Nhìn Lệ Nhiên Hi vẫn còn lo lắng, cô lại hờn dỗi bồi thêm một câu: "Anh Nhiên Hi, em đã trưởng thành, không phải là đứa trẻ."
Anh mím môi không nói, cười khổ. Vẻ mặt lạnh nhạt cũng chỉ khi đối
mặt Uyển Uyển mới có thể hòa tan như nước mùa xuân bình thường.
Cô đã không còn là tiểu hài tử rồi?
Phải không, mười tám tuổi đã muốn trưởng thành. Nhưng cô sao có thể ngây thơ đến nỗi không hiểu được chuyện nam nữ diễn ra?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT