Khi Hạc dắt San quay trở về thì Mây đã xem xong phim ra khỏi nhà. San dặn dò đám anh em của mình chờ ở ngoài cửa rồi theo Hạc vào trong nhà. Xe của hắn dựng ngay gần cửa ra vào. Vừa nhìn thấy xe, hắn đã sải bước qua mặt cô đến kế bên xe của mình, ngồi xổm xuống xem xét.

Khi hắn té, xe đã cà một đoạn dài trên mặt đường. Cho nên hai bên sườn xe đều có những vết trầy kéo dài, tróc cả lớp sơn bóng đỏ.

Cô nhìn San đưa ngón tay di trên vết xước. Nét mặt hắn đột nhiên dịu dàng hiếm có. Cô có cảm tưởng hắn đang vuốt ve con tuấn mã yêu thích hắn nuôi từ bé hiện đang bị thương chứ không phải là một chiếc xe bằng sắt vô tri vô giác.

Thấy hắn cưng xe như thế, cô liền lên tiếng minh bạch, sợ đâu hắn đổ tội cho mình - "Cái đó là do lúc cậu té xe làm trầy, không phải do tôi."

Nào ngờ vừa nói xong hắn đã quay ngoắt sang nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa, hàm răng nghiến lại, gương mặt giận dữ như sứ giả địa ngục, quát 5 chữ quen thuộc - "Chị nói ai té xe?"

Hạc ngớ người, lúc này mới nhớ ra lần trước nói chuyện diện thoại, hắn cũng vì hai chữ "Té Xe" này mà cau có. Cô thật không hiểu, té xe thì nói té xe, có cái gì mà hắn phải bực mình la hét?

Hắn đứng dậy tiến về phía cô nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Người hắn cao hơn cô, khí thế khi giận dữ lại càng áp đảo cô. Hạc có cảm tưởng mái tóc đỏ của hắn giống như ngọn lửa đang bốc cháy trên đỉnh đầu hắn. Hắn tiến tới một bước, Hạc theo bản năng lùi lại một bước. Cứ thế cô lùi một lúc thì lưng chạm tường.

Người kia vẫn còn tiến tới, gằn giọng - "Nói cho chị biết tôi chưa bao giờ té xe. Hôm đó nếu không phải tại vì..." - Nói đến đây hắn dừng, trừng mắt nhìn cô một lát rồi nói tiếp - "Tại vì..."

Hắn lại im lặng, cuối cùng bảo – "Tóm lại tôi không bao giờ tự nhiên mà bị trượt khỏi xe."

Hạc muốn nói tự nhiên hay không tự nhiên thì hắn cũng đã té rồi, chính mắt cô làm chứng. Con người sinh ra không phải có vấp ngã thì mới trưởng thành sao? Hắn cứ thích cứng đầu phủ nhận, tự ái làm cái gì.

Diễn thuyết trong đầu rất hùng hồn, nhưng thực tế thì một chữ Hạc cũng không dám phun ra.

"Chị nghe rõ chưa? Còn lập lại một lần nữa thì đừng trách tôi." – Hắn nói.

Cô gật liên tục.

Hắn thấy cô ngoan ngoãn không cãi lại mới chìa tay ra nói - "Chìa khóa xe."

Hạc lắc đầu - "Không có."

Hắn nhíu mày - "Sao lại không có?"

"Chuyện này tôi làm sao biết được."

Cô thấy hắn day day thái dương, có lẽ đang cố nhẫn nhịn, một lát sau hắn ngẩng lên nói - "Tạm thời để xe ở nhà chị, hôm sau tôi đến lấy."

Nói xong hắn quay ra ngoài đi thẳng, cũng không thèm chào hỏi cô một câu.

Đến tận vài ngày sau hắn vẫn không đến lấy xe, Hạc ngờ ngợ tên này có phải lợi dụng nhà cô làm chỗ để xe miễn phí cho hắn hay không.

Buổi tối thứ năm, cô đang nằm trên giường ôm giấc nồng thì chợt thấy có gì đó đập vào người mình.

Mơ mơ màng màng, cô chỉ ư ư trong miệng không thành tiếng để phản đối. Thế nhưng, thứ gì đó cứ thay nhau đập lên đủ nơi trên cơ thể cô, cánh tay, đầu, xương sườn, mông. Trong đầu cô dần ý thức được có chuyện gì quái dị, cô mới hoảng hốt ngồi dậy nhìn quanh.

Trong phòng tối om, xung quanh không có ai. Cô dè dặt mò mẫm. Chợt tay cô chạm trúng một vài thứ gì đấy trên giường. Những đồ vật hình ống, nhẹ tâng, bề mặt sần sùi không bằng phẳng có lồi có lõm, có cảm giác giống như gỗ cây.

Tình huống này là cái quái quỷ gì vậy, sao lại giống phim ma như thế? Mấy thứ này từ đâu ra? Rõ ràng cô đâu có bị mộng du khi ngủ. Tim Hạc đập như trống đánh.

Hạc còn chưa kịp định thần xem chúng là gì thì đã có vật gì đó bay từ cửa sổ vào, phốc một phát trúng ngay trán cô đau muốn chết. Cô đưa mắt nhìn ra cửa, thấy một bóng đen to lớn bên ngoài thì giật bắn mình, suýt nữa hét toáng lên.

Hạc nhảy ra khỏi giường lao đến bật đèn.

Bên ngoài, đằng sau mấy thanh sắt chắn ngang cửa sổ là gương mặt đã nhìn thấy một lần thì cả đời không quên được.

"Kim San?" - Cô trợn mắt gào lên – "Cậu bị điên à?"

"Có biết nửa đêm rồi không? Chị hét lên cho cả thế giới nghe luôn đi." - Hắn cau có nạt cô.

"Nửa hôm nửa đêm cậu trèo lên trước cửa phòng tôi làm cái quái gì thế hả?"

"Tôi đến lấy xe của tôi." - Người kia trừng mắt nhìn cô, tròng mắt ánh oán hận, giọng nói cũng băng lãnh.

Mỗi lần gặp hắn, không hiểu sao cô luôn cảm thấy đau đầu kinh khủng khiếp.

Hạc di di thái dương - "Bỏ qua chuyện cậu nửa đêm đi lấy xe. Sao cậu không gọi cho tôi xuống mở cửa? Có biết đây là tầng một không? Nếu tôi không bật đèn lên trước mà cầm cây đập thì cậu đã rớt thẳng xuống đất mà chết rồi."

"Tôi gọi rồi." - Giọng hắn càng lạnh - "Nhưng chị không bắt máy."

Cô nghe hắn nói mới ngớ người, chạy đi lấy điện thoại. Quả thật trên màn hình có hơn 10 cuộc gọi nhỡ.

Cô dở khóc dở cười. Hạc ngủ ít nhưng cô ngủ rất sâu. Mỗi lần ngủ thì cô phải đặt những ba cái đồng hồ báo thức mới dậy được. Vì thế cô mà đã ngủ rồi thì cho dù điện thoại reo kế bên tai cũng không nghe thấy.

Cô đành gượng cười nói - "Xin lỗi, tôi ngủ say quá nên không biết cậu gọi."

San liếc cô một cái sắc lẻm - "Xuống mở cửa nhà cho tôi."

Hạc cũng không cãi lời, nhanh chóng cầm chìa khóa chạy xuống. Cửa mở ra, tên kia đã đứng hùng dũng trước mặt.

Vừa nhìn thấy hắn, cô đã trợn mắt - "Cổ cậu làm sao thế?"

"Cổ tôi?" - Hắn đưa tay rờ rờ cổ mình nhưng không thấy gì cả.

"Ở đây..." - Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào cổ hắn rồi chìa tay ra cho hắn xem. Trên đầu ngón tay của cô dính máu - "Chảy máu rồi."

"Chắc lúc tôi bẻ cành cây ném vào phòng chị bị quẹt trúng."- Hắn đáp, theo phản xạ đưa tay định xem xét vết thương thì cô đã giữ tay hắn lại - "Đừng, sẽ nhiễm trùng."

Hạc liền kéo hắn vào nhà ấn lên sofa - "Ngồi yên, tôi lấy hộp thuốc khử trùng băng lại cho cậu."

San vốn muốn nói với cô, hắn thường xuyên bị thương, mấy vết thương nhỏ như vầy không mượn cô lo chuyện bao đồng, thế nhưng chưa kịp nói cô đã chạy vào trong nhà.

Thế nên hắn đành bất đắc dĩ làm khách ngồi chờ trên sofa. Trong khi chờ, không có gì làm hắn lại thuận tiện nhìn quanh. Phòng khách nhà cô không rộng, chỉ hơi dài.

Gần cửa ra vào là chỗ để xe máy và một tủ giày. Chiếc xe lớn của hắn chiếm gần hết diện tích cửa ra vào.

Dựng kế bên còn có một chiếc Airblade màu hồng. Cuối phòng là một bộ sofa màu xám mà hắn đang ngồi. Sofa chỉ có hai chỗ, trước mặt đặt một chiếc bàn trà nhỏ hình vuông bằng gỗ. Trên sofa có vài chiếc gối và thú nhồi bông. Đối diện sofa là một tủ để TV và một bộ loa nhỏ.

Tuy đồ đạc đơn giản nhưng nhìn đâu cũng có hơi hướm nữ tính. Hắn đoán chắc là của bạn cô trang trí.

Cô gái kia lần đầu gặp so với bà chị này nữ tính hơn cả một ngàn lần.

Vừa lúc đó, Hạc cầm một hộp thuốc đi ra. Cô ngồi xuống kế bên hắn, mở hộp thuốc, lấy bông gòn thấm ít cồn vào bông rồi nói -"Hơi xót một chút, cậu chịu khó nhé."

Hắn không đáp, chỉ gật đầu.

Hạc ghé mặt lại sát ngay cổ hắn, chăm chú dùng bông lau nhẹ lên vết thương. Hơi thở của cô hơi phả lên da cổ hắn khiến tóc gáy hắn hơi dựng lên một chút, nhưng hắn không than phiền, im lặng để cho cô lau vết thương.

Cồn bôi lên hơi rát, lại lành lạnh. Hạc vừa bôi thuốc vừa thuận miệng hỏi – "Hôm đó ngoài tay ra cậu còn bị thương ở đâu nghiêm trọng không?"

Hắn không nghĩ cô lại hỏi như thế, chỉ trả lời - "Không."

"Đã chụp Xray này nọ chưa?"

"Rồi."

"Không việc gì thật sao?"

"Ừ."

"Tay bao giờ lành?"

"Bác sĩ nói chừng 4 tuần."

"Vậy thì tốt." – Cô thở nhẹ một tiếng. Vốn cô muốn hỏi chuyện này từ khi mới gặp hắn, nhưng cuộc nói chuyện của họ chẳng có lúc nào ra hồn, cho nên bây giờ đợi thấy hắn có vẻ ngoan ngoan cô mới có thể mở miệng. Đây có thể nói là cuộc nói chuyện đàng hoàng đầu tiên của cô và hắn.

Dùng cồn lau xong cô lấy tay quạt quạt cho cồn khô, rồi mới với tay lấy băng cá nhân. Nào ngờ vừa cầm băng lên hắn đã chụp lấy tay cô.

Cô giật mình nhìn hắn. Hắn hỏi - "Chị định dán cái thứ đó lên cổ tôi?"

"Hở?" - Cô mở to mắt nhìn hắn - "Không dán cái này chứ cái nào?"

"Hello Kitty?" - Hắn hỏi, nhìn cô đầy oán hận.

Lúc đó cô mới để ý, thì ra băng cá nhân trên tay cô quả thật có hình Hello Kitty hồng chóe một màu. Cô phá lên cười.

"Chị cười cái gì?" - Hắn bừng bừng lửa giận.

"Nhà chúng tôi chỉ có loại băng này thôi." – Cô dụi nước mắt cố nhịn cười nói. Đây là sản phẩm của Mây. Tuy cảm thấy không hợp với hắn thật nhưng cô cũng đành chịu.

"Vậy thì không cần dán." – Hắn toan đứng dậy nhưng cô vẫn toét miệng cười nói – "Cậu trẻ con thật."

Hắn cau mày nhìn cô cười, độp lại - "Tôi không phải trẻ con. Là trẻ con mới cần dán thứ này."

"Là trẻ con mới không dám dán." – Cô nói.

"Là trẻ con mới cần dán." – Hắn kiên quyết lập lại.

"Được rồi, được rồi." – Cô chịu thua – "Xem như tôi năn nỉ cậu. Dán vào được không?"

Hắn nhìn cô.

Cô giương mắt long lanh lên nhìn hắn, chớp chớp hai cái.

Hắn hừ một tiếng, ngồi xuống.

Hạc nhanh chóng dán miếng băng lên, khỏi cho hắn đổi ý.

Nhưng vì vết thương khá dài, dán một miếng không đủ, cô còn dán thêm hai miếng nữa. Trên cổ hắn tổng cộng có ba chiếc băng cá nhân Hello Kitty. Chói vô cùng.

Băng bó xong xuôi, San kêu cô ra mở cửa sắt. Một loạt anh em của hắn liền rầm rập xông vào nhà đưa con ngựa sắt của hắn đi. Hạc quả thật có chút chột dạ, cho một đống đàn ông lạ vào nhà nửa đêm, cô không thể không lo lắng. Hơn nữa trong nhà cũng không có mình cô mà còn có Mây. Cô có ngu chết ráng chịu thì cũng không trách ai được. Nhưng nếu để liên luỵ tới Mây, cô chết cũng không thể đầu thai.

Cô đem tâm trạng hơi lo lắng nhìn qua phía tên San đang đứng kế bên. Hắn đang nghe điện thoại, đầu hơi nghiêng, để lộ cần cổ. Đập vào mắt lại là ba chiếc băng cá nhân màu hồng Hello Kitty chói loá kia trên cổ hắn, không hiểu sao cô lại thấy có chút trấn an.

Xe đưa đi rồi hắn mới dập điện thoại đi tới đứng trước mặt cô.

Lúc này Hạc chợt nhận ra, trả xe cho hắn rồi thì cô và hắn căn bản không có dịp gặp lại nữa. Cô hít một hơi sâu, chìa tay ra - "Sau này không còn dịp gặp lại, cậu đừng để bị thương nữa."

Hắn nhìn bàn tay chìa ra của cô, cao ngạo không thèm bắt. Cô hơi quê độ, lại nghĩ cách muốn chọc hắn lần cuối, lại bảo – "Nhất là đừng để té xe nữa nhé."

Quả nhiên mặt hắn liền biến đổi – "Việt Nam không phải có câu thành ngữ 'Nhất Quá Tam' sao? Đã cảnh cáo chị ba lần rồi chị vẫn còn muốn chọc vào."

Người kia đột nhiên vươn tay tới.

Cô chưa kịp định thần thì tay hắn đã chạm lên một bên má cô.

Hạc đứng ngẩn người bất động.

Một giây sau, Hạc liền hối hận, đáng lý khi hắn đưa tay tới cô phải né ra mới đúng.

Vì một tích tắc kế tiếp hắn đã ra sức nhéo má cô, khiến cô la oai oái vì đau.

Nhéo cho má cô muốn rách khỏi mặt, hắn mới mỉm cười hài lòng nói – "Lần sau tôi sẽ khiến chị thật sự hối hận."

Nói xong hắn liền quay đi, để cô lại một mình.

Hạc nhìn đồng hồ chỉ hơn 2 giờ sáng, chỉ muốn quay trở lại phòng làm một giấc. Khi đi lên phòng cô mới sửng sốt. Trên giường, dưới sàn đều đầy cành cây và gỗ vụn vương vãi.

Cô nghĩ đến lời hắn nói lúc nãy. Có lẽ lúc trèo ngoài cửa sổ không có cách nào đánh thức được cô, hắn đã bẻ trụi mấy cành cây mọc từ nhà hàng xóm ném cô. Hạc tặc lưỡi chửi hắn một loạt trong bụng, nào tội phá hoại môi trường, tội xả rác nơi không công cộng, tội xâm nhập hộ dân cư bất hợp pháp, tội đua xe lạng lách, đủ thứ tội. Cô thu dọn một lượt, cuối cùng leo lên giường định ngủ lại. Thế nhưng một bên má vẫn còn đau, cô đưa tay lên xoa xoa. Xoa mãi xoa mãi mới ngủ được.

[...]

Cô và tên San kia không cùng một đường thẳng, cho nên hoàn toàn không có cơ hội gặp lại suốt một tháng sau đó. Tuy đám người kia mỗi tuần vẫn đua xe, nhưng cô không nhìn thấy hắn và chiếc xe đua màu đỏ đặc trưng kia nữa. Cô nghĩ có lẽ do tay chưa lành cho nên hắn không tham gia. Dần dà cô cũng không trông mong nhìn thấy hắn nữa.

Một buổi tối, cô đang ngồi uống cà phê đánh văn bản lúc nửa đêm, đột nhiên lại nghe tiếng động cơ đơn độc gầm rú. Tay cô tự giác ngừng gõ bàn phím, không kiềm được tò mò ló đầu ra xem.

Là hắn.

Cô không nhận sai. Vì hắn luôn dẫn đầu cho nên chỉ riêng mình hắn mới có tiếng động cơ lẻ loi như thế, giống như tiếng chúa sơn lâm gầm thét giữa đêm vắng, dung mãnh, nhưng cũng có chút cô độc.

Hắn cưỡi trên con ngựa sắt đỏ, lúc này đã hoàn toàn nguyên vẹn không một vết trầy xước. Dường như so với lúc trước còn oai phong hơn, phóng xoẹt qua mặt cô.

Người đi rồi cô mới hoàn hồn.

Thì ra hắn đã thật sự bình phục rồi.

Cuối tuần đó, công ty Hạc tổ chức một buổi sự kiện ở một khách sạn trong trung tâm thành phố. Cô là thành viên đội marketing, từ sáng sớm phải có mặt ở khách sạn ấy trang hoàng và chuẩn bị.

Bận bịu cả ngày, đến khoảng một giờ trước khi sự kiện cô mới có thời gian đi thay quần áo dự tiệc. Cô mặc một chiếc váy hai dây màu đào, chân đi một đôi guốc mũi nhọn năm phân xinh đẹp.

Cả ngày chạy tới chạy lui, buổi tối lại còn phải mang guốc đứng nói chuyện với khách ba bốn tiếng. Giữa chừng tiệc cô viện cớ đi toilet, chạy ra ngoài ngồi nghỉ hít gió trời một chút.

Khách sạn có một bể bơi ngoài trời, nằm kế bên bãi giữ xe. Chính giữa có một bậu cây dài và cao làm tường ngăn cách. Cô đi thẳng đến bậu cây đó, kê mông ngồi lên thành, tháo guốc ra xem xét chân mình. Thấy lòng bàn chân hơi rộp, Hạc chỉ có thể thở dài ngao ngán.

Cô nhìn trước nhìn sau một lúc, cảm thấy không có ai liền lấy trong túi ra một gói thuốc lá ra châm lửa. Thật ra Hạc không thường xuyên hút thuốc, bình thường cô uống cà phê để làm liệt não. Nhưng trong túi cô lúc nào cũng phải để sẵn một gói thuốc, để tránh những trường hợp căng thẳng mệt mỏi như ngày hôm nay mà không có cà phê cứu trợ.

Cô vừa hút vừa vẩn vơ nhìn trời.

Cùng lúc này, San nới cà vạt vướng víu trên cổ, rảo bước ra khỏi cửa khách sạn. Hắn đi một mạch đến bãi giữ xe, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Vẻ giả tạo tạo dựng nãy giờ sụp toàn bộ. Hắn chọn đường đi tắt qua bể bơi cho nhanh.

Đang đi, mắt hắn chợt bắt gặp một bóng người quen quen.

Dừng lại nhìn một lúc, hắn mới nhận ra là bà chị đanh đá mà hắn ghi hận lúc trước.

Cô ngồi lẻ loi một hinh, áo màu đào như phản chiếu ánh đèn, nổi bật giữa tán lá cây xanh đen trải dài trong bóng tối. Kế bên cô là hai chiếc guốc xếp ngay ngắn. Bậu cây hơi cao, chân trần của cô bắt chéo khẽ đung đưa. Một tay cô khoanh trước ngực, tay còn lại kẹp một điếu thuốc. Gió thổi đưa làn khói trẳng mờ nhạt toả ra bao phủ lấy cô, hoà vào lọn tóc ngắn chưa tới vai của cô bay bay.

Sở dĩ hắn không nhận ra cô ngay là bởi vì cô trang điểm. Tuy không đậm nhưng vẫn mang chút khí chất khang khác.

San đi đến trước mặt cô, lấy điếu thuốc trong tay cô đưa lên miệng hút, điềm tĩnh nhìn cô trợn mắt ngó hắn.

Hạc thật sự rất ngạc nhiên, bỗng dưng thuốc trên tay bị giật mất. Ngẩng lên thì thấy người đối diện còn tự nhiên như không ngậm luôn cả đầu thuốc đang hút dở của cô.

Cái này, có được tính là hôn gián tiếp không?

Hạc nheo mắt, nén giận trong người hỏi – "Xin hỏi anh là..."

Cô chỉ thốt lên đúng bốn chữ, nhưng làm toàn bộ bực tức trong người hắn liền trào lên.

Bà chị đanh đá này cư nhiên không nhớ mặt hắn.

"Kim San." – Hắn nhắc.

"Kim san cái gì?" – Cô hỏi, xong dường như tự mình nhận ra được hắn là ai, cô trợn mắt lắp bắp hỏi – "Kim... Kim San Hàn Quốc té xe?"

-----------------------------------------

Tác giả: 2 thím này cứ gặp nhau là xáp lá cà =__=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play