Kim San Hàn Quốc té xe?

Lần này cô nói nhiều hơn, sáu chữ, thì đã khiến lửa giận của hắn bừng bừng, một phát đạp vào tường hung hăng quát - "Đã bảo chị tôi không té xe, chị bị thiểu năng à?"

Thái độ này, đúng 100% là hắn.

Hạc lại càng giật mình nhìn hắn từ đầu đến chân. Thật ra Hạc trí nhớ không tốt lắm, chìa khoá nhà còn không nhớ nổi thì huống chi là người. Cô và hắn lại còn bẵng đi hơn 1 tháng không gặp nhau. Tuy cô có thấy hắn đua xe buổi tối nhưng hắn đội mũ bảo hiểm kín mít, căn bản là mặt mũi chả bao giờ dòm thấy.

Điều quan trọng nhất là người trước mặt hoàn toàn trông không giống hình ảnh Kim San mà cô lưu lại trong não.

Tóc hắn lúc này cũng không phải màu đỏ, là tóc đen, cũng không chải ngược lên mà xoã xuống, đuôi tóc hơi cong cong, khẽ bị gió thổi, có cảm giác giống như rất mềm. Hắn mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đen hơi tuỳ tiện thả trên cổ, bên ngoài khoác một lớp vest đen. Quần tây âu cùng màu thẳng thớm ôm đôi chân dài, phối hợp hoàn hảo với đôi giày da bóng loáng dưới chân. Khuyên đeo trên tai hắn cũng đã tháo xuống không còn một cái. Trông hắn giống như một công nhân viên chức thành đạt mẫu mực của xã hội, không giống mấy lần côn đồ đầu đường xó chợ như lần trước.

Nói chung, quan sát xong xuôi Hạc vẫn cảm thấy nuốt không trôi, hỏi – "Sao cậu lại ăn mặc như thế? Có phải bị té xe ảnh hưởng não hay mất trí nhớ rồi không?"

Lại là té xe.

Mặt San lại càng đen thui. Hắn nhịn cô tổng cộng sáu lần rồi. Ngay cả hắn cũng ngạc nhiên với tính kiên nhẫn của mình. Nhưng mà bà cô này chỉ nói thôi thì hình như không lọt lỗ tai, càng được nước làm tới. Với phụ nữ hắn không đánh được, lần trước nhéo má đến thế cô còn không chừa.

San nhả điếu thuốc xuống, dùng gót giày dẫm nát. Sau đó hắn bước tới chống hai tay hai bên thành chậu cây cô đang ngồi. Cổ tay hắn quay về bên trong, năm đầu ngón tay thả theo góc vuông hướng xuống đất. Đôi tay hắn tạo thành một khoảng không vuông vắn hoàn hảo, mà chính giữa chính là Hạc.

"Làm gì vậy?" – Cô cảnh giác nhìn hắn.

"Tôi đã nói sẽ làm chị hối hận chị không nhớ sao?" – Hắn nói, rồi nghiêng đầu hướng tới.

Hạc lập tức nhận ra được âm mưu của hắn.

Tên này muốn cưỡng hôn cô, còn chống tay hai bên không cho cô thoát.

Ngay lập tức Hạc thè lưỡi ra. Gương mặt đang hướng tới của San khựng lại. Hắn cau mày nhìn đầu lưỡi nho nhỏ của cô đưa ra hỏi – "Chị thè lưỡi ra làm gì?"

Tuy quả thật ban đầu hắn muốn dùng cách này muốn để trừng trị cô, nhưng lưỡi cô chắn trước mặt như thế, muốn hôn môi thể nào cũng dính nước miếng của cô.

Hắn có cảm giác nếu để đầu lưỡi kia chạm vào mặt, cô chắc chắn sẽ rất đắc ý.

Nụ hôn hắn muốn trao cho cô chỉ mang ý nghĩa cảnh cáo, không hơn không kém. Hắn không hề muốn nấu cháo lưỡi với cô, tuyệt nhiên cũng không muốn cùng cô trao đổi dung dịch và vi khuẩn.

Bây giờ thì giống như tự mình đào hố chôn mình.

Hắn càng chần chờ, nét mặt Hạc lại càng hí hửng. San không cam tâm, tặc lưỡi một cái, sau đó hướng mặt cô lao tới.

Hạc không ngờ hắn dám, sợ hết hồn.

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hắn đã hôn lên má cô, nhân tiện bôi luôn chút nước miếng lên mặt cô.

Hạc liền đẩy hắn ra, một tay cật lực chùi nước miếng chỗ hắn vừa hôn, tay còn lại chỉ vào mặt hắn lắp ba lắp bắp - "Cậu... đê tiện."

Bà chị này đúng là quái gở. Hắn định hôn môi còn vênh váo, bây giớ hắn hôn má cô lại bày ra biểu hiện như mới bị cưỡng gian.

Hắn nở một nụ cười nói - "Đâu có quy định ở đâu. Trên người chị còn nhiều chỗ khác mà." - Vừa nói hắn vừa di mắt xuống.

Hạc bị hắn nhìn, da mặt tuy không mỏng cũng đỏ lên một tầng, lấy tay che người trừng mắt nhìn hắn - "Không được nhìn."

Biểu hiện này của cô khiến hắn bật cười, cười đến quặn ruột.

Hạc chỉ có thể hậm hực nhìn hắn, hận không thể đá tên này xuống biển, nhưng cô không dám manh động chọc giận hắn.

Hắn đột nhiên mỉm cười với cô – "Thì ra chị cũng có lúc giống con gái."

Hạc nghiến răng – "Xin nhắc nhở cho cậu biết, tôi là con gái 100%."

"Cái này chưa kiểm chứng, tôi không chắc." – Vừa nói hắn lại nhướn mày quét mắt qua người cô.

Hạc lại một lần nữa che người né ra, uất hận nhìn hắn.

San cười cười nhìn cô, nhảy lên bậu cây ngồi xuống kế bên cô hỏi - "Đang làm gì ở đây?"

Tuy cô không rõ lắm vì sao hắn lại bỗng dưng ngồi xuống, còn hỏi han cô, nhưng vẫn đáp - "Hút thuốc. Cậu không có mắt tự nhìn được sao?"

"Con gái không nên hút thuốc." – Hắn nói.

"Cậu vừa nói không chắc tôi là con gái."

"Đúng là vậy." – Hắn gật gù – "Thật ra hút thuốc với giới nào cũng có hại, cho nên cho dù là lưỡng tính đi nữa chị cũng nhớ cẩn thận."

Hạc nghiến răng kèn kẹt.

San làm lơ không thèm để ý đến ánh mắt giết người của cô, hỏi – "Sao chị lại ở khách sạn giờ này? Đi với bạn trai à?"

"Dự tiệc công ty."

"Buồn chán lắm mới ra đây hút thuốc phải không?"

"Ừ." - Cô đáp - "Còn cậu?"

"Ăn cơm." - Hắn đáp.

Ăn cơm trong khách sạn lớn? Cô muốn hỏi hắn đốt tiền à.

Thế nhưng cô không dại gì chỉ trích, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô. Im lặng một lúc, hắn đột nhiên quay sang hỏi cô - "Có muốn đi cùng tôi?"

"Đi đâu?" - Cô cau mày hỏi hắn.

"Đâu cũng được." - Hắn nhún vai - "Không phải chỗ này là được rồi."

"Đi bằng gì? Xe máy của cậu?"

"Ừ." - Hắn đáp.

"Vậy thì tôi không đi." - Cô trả lời.

"Tại sao?" - Đến phiên hắn cau mày.

"Nếu ngồi đằng sau phải ôm cậu không phải sao? Chết tôi cũng không đi."

Hắn còn chưa kịp trả lời thì cô đã nói tiếp - "Nếu cậu dùng xe hơi, tôi sẽ suy nghĩ lại."

Bà cô này quả thật không có liêm sỉ.

"Chị cứ ở đó nằm mơ đi. Chị không muốn ngồi thì có người khác." - Nói xong hắn nhảy khỏi bậu cây đi thẳng, không thèm chào cô.

Một lúc sau cô nghe tiếng động cơ gầm rú từ đằng xa. Hạc nheo mắt nhìn chiếc xe máy màu đỏ phóng ra cửa. Ngồi trên yên sau ôm chặt lấy lưng hắn có một cô gái chân dài váy tung bay theo chiều gió. Cô tặc lưỡi, chiếc xe trong chớp mắt đã mất dạng. Hạc lấy thêm một cây thuốc, châm lửa rồi hút tiếp.

[...]

San rảo bước đi trong tiếng nhạc vũ trường đinh tai nhức óc. Hắn lách qua các thân người đang cuồng loạn nhảy nhót trên sàn nhảy, đi lên cầu thang sắt dẫn lên tầng trên. Trên cầu thang có một người phục vụ đang đứng, vừa nhìn thấy hắn đã kính cẩn chào, sau đó vội vàng dắt hắn đến bên một bộ sofa.

Chiếc sofa trắng bằng da đắt tiền nằm ngay kế ngay bên lan can, xếp quanh một chiếc bàn kính lớn. Trên mặt bàn ngổn ngang các vỏ chai bia rượu, gạt tàn thuốc lá. Đây là vị trí tốt nhất. Từ chỗ này có thể nhìn xuống toàn cảnh vũ trường đang hừng hực cuồng nhiệt bên dưới.

Trên sofa có một vài người thanh niên đã ngồi sẵn, mỗi bên họ đều có một hoặc hai cô gái.

Người thanh niên tóc vàng rực, đeo khuyên tai lủng lẳng lần trước ngồi đọc tạp chí đồi trụy kế bên giường San ở bệnh viện cũng ở đó. Hắn say sưa cười nói gì với cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn kế bên. Một tay đặt vắt qua vai cô gái. Tay còn lại đặt trên cặp đùi trắng của cô gái ấy khẽ xoa xoa.

Cô gái kia liếc mắt thấy San đi tới, liền vỗ vỗ ngực hắn bảo - "Anh Min, anh San tới kìa."

Min dời mắt nhìn theo hướng cô gái chỉ, trợn mắt nhìn người kia một bộ y phục Tây Âu thẳng tắp, lại còn đầu tóc gọn gàng cứng nhắc, kinh hãi hỏi - "Cậu ăn mặc cái kiểu gì thế? Đến đây họp cổ đông à?"

San tháo cà vạt quăng sang một bên rồi thả người phịch xuống một góc sofa - "Có chuyện đột xuất, không kịp về thay đồ." - Hắn giải thích gọn.

Cô gái sau lưng hắn liền ngồi xuống kế bên San, dựa vào người hắn.

San nói - "Rót rượu đi."

Cô gái kia ngoan ngoãn làm theo.

Min cười cười, giọng trêu chọc hỏi hắn – "Chứ không phải ở khách sạn bị con gái hớp hồn mây mưa tới giờ mới nhớ đến anh em?"

San nghĩ đến cô gái ở bậu cây, nhún vai nói – "Cứ xem như thế đi."

Min nhìn hắn, cẩn trọng dùng tiếng Hàn hỏi hắn - "Sao? Ký chưa?"

San gật đầu, khóe miệng khẽ cười.

Min ngớ người, một lát sau đó hỏi lại – "Thật sao?"

"Ừ."

Min liền đứng phắt dậy, giơ ly rượu của mình lên cao nhìn mọi người xung quanh rú lên – "Mọi người. Đêm nay không say không về. Tiền rượu đã có đại gia bên này chi hết." - Vừa nói hắn vừa khoa trương chỉ San.

San cười cười giơ ly rượu lên cao đáp - "Chuyện nhỏ thôi."

Đám người xung quanh liền reo hò vang dội rồi kéo nhau xuống vũ trường nhảy nhót.

Min đi ngang qua thấy San vẫn còn ngồi bất động thì hỏi - "Cậu không xuống à?"

"Nghỉ một lát" - San đáp.

Min vỗ vỗ vai hắn - "Cậu vất vả rồi." - Sau đó quay sang nháy mắt với cô gái kế bên San – "Chăm sóc cậu ta cho tốt."- Nói xong hắn cũng quay đi.

Cô gái ngồi kế bên San gật đầu, chờ mọi người đi khỏi rồi mới xoa xoa bàn tay trên đùi hắn cười bảo - "Anh San. Hôm nay có chuyện gì vui sao?"

San không đáp, tâm trạng hắn đúng là khá tốt nên quay sang kéo cô gái kia lại gần sát vào người, ghé mặt lại hôn hôn lên má cô ta.

Cô ta càng dựa người hơn sát vào người hắn, khúc khích cười - "Nhột em."

San đột nhiên cau mày nhìn cô gái, sau đó hắn buông cô ra.

Cô gái nhìn vẻ mặt đăm chiêu lẫn sự xa cách đột ngột của hắn, không hiểu mình làm gì sai, vội hỏi - "Sao thế anh?"

"Thái độ của em." – Hắn đáp.

"Thái độ của em?"

"Em thử mắng tôi 'Đồ đê tiện' thử xem."

"Dạ?" - Cô gái kia ngơ mặt nhìn hắn.

"Thử xem."

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không dám trái lời đại gia trước mặt, đành miễn cưỡng máy móc lặp lại theo hắn - "Đồ đê tiện."

Hắn lại càng cau mày, nói - "Không phải thái độ này. Lại đi."

Cô thật sự không hiểu "thái độ này" là thế nào, lại đổi giọng ẻo lả đánh yêu hắn, ngọt giọng bảo - "Đồ đê tiện~."

Mặt hắn lại càng băng lãnh toát ra tà khí khiến cô phát rét, sợ sệt hỏi - "Anh San, anh chỉ cho em xem nói thế nào mới đúng. Em nhất định sẽ làm theo đúng ý anh"

Hắn tuy đã mất hứng gần hết nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích - "Bình thường mắng người khác như thế nào thì làm thế ấy đi."

"Cứ làm như bình thường là được ạ?"

Hắn gật.

Cô gái hít một hơi thật sâu, đứng phắt dậy, dùng toàn bộ sức bình sinh thét vào mặt hắn - "ĐỒ ĐÊ TIỆN, ĐÊ TIỆN, ĐÊ TIỆN, ĐẠI ĐÊ TIỆN, ĐẠI ĐẠI ĐÊ TIỆNNNNN."

Có lẽ do quá nhập tâm, đoạn cuối cô còn đặc biệt kéo dài giọng nói, sau đó vút lên âm thanh cao chót vót như muốn đụng trần nhà. Nước miếng của cô còn văng vào mặt hắn.

San sững người mở lớn con mắt nhìn cô gái kia, sau đó cả gương mặt hắn cùng đanh lại, giọng nói so với nước biển ở Bắc Cực còn lạnh hơn - "Sao tôi nghe giống như em đang chửi tôi thế?"

"Dạ?" - Cô gái giật mình – "Thì anh nói..."

"Cút ra ngoài." – Hắn nói.

"Anh San, em..."

Lần này thì hắn mất kiên nhẫn thật sự, đá một phát lên bàn khiến một vài ly và chai thuỷ tinh trên bàn đổ xuống sàn loảng xoảng – "Cút ra ngoài. Đừng để tôi lặp lại."

Cô gái kia liền bỏ chạy.

Từ đó về sau không ai thấy cô gái ấy ở vũ trường đó nữa.

Trong vũ trường cũng lan truyền một tin đồn: Kim San bên ngoài là S, thực tế bên trong là M*. Rất may tin tức này chỉ lan ngầm chứ không đến được tai thân chủ.

*S: Sadistic, người có xu hướng thích làm chuyện bạo lực trên giường

M: Masochistic, người có xu hướng thích bị bạo lực và ngược đãi trên giường.

[...]

Buổi tối thứ sáu tuần sau, Hạc vừa đi làm về thì nhận được một cú điện thoại lạ. Cô mở điện thoại, đưa lên tai alô một tiếng.

Đầu bên kia liền có người trả lời - "Là tôi."

Cô còn định hỏi lại là tôi nào thì chợt nhận thấy màn này quen quen, hình như trước đó cô đã diễn qua rồi. Cô hỏi - "Kim San?"

"Xem ra chị cũng biết đường lưu số của tôi." – San đáp.

Trước khi gọi hắn đã tự nhủ, nếu cô còn không nhận ra hắn, lần này hắn sẽ không nói mà dập điện thoại suốt đời cắt đứt liên lạc với cô.

Hạc muốn nói thật ra trong máy cô không hề lưu số hắn, nghĩ lại thì vẫn cảm thấy không nói tốt hơn. Cô hỏi – "Có chuyện gì?"

"Chị đang ở nhà?"

"Ừ." – Cô đáp.

"Tốt." – Hắn đáp – "Ba phút nữa tôi qua đón chị đi ăn cơm."

"Hả?" – Hạc còn tưởng mình nghe lộn, chưa kịp hỏi lại thì San đã dập điện thoại.

Cô đang ngẩn người nhìn điện thoại thì chuông ngoài cửa đã vang lên.

Cô ngờ ngợ đi ra mở cửa, thấy hắn quả thật đứng sừng sững bên ngoài. Hắn vẫn để tóc đen xoã xuống, đuôi tóc cong cong. Người mặc một bộ âu phục trắng đen thẳng thớm và lịch lãm.

Hạc cảm thấy người đứng trước mặt cô giống y chang một con ma-nơ-canh.

"Đi thôi." – Hắn nắm lấy cổ tay cô kéo đi.

"Khoan. Tôi đã nói tôi không đi xe máy rồi." – Cô cố giằng lại nhưng không được, người kia dễ dàng kéo cô lôi đi xềnh xệch.

"Yên tâm. Lần này tôi không đi xe máy."

Hạc trợn mắt. Không lẽ hắn đưa xe hơi đến đón cô thật?

Tên kia quả thật dừng trước một chiếc xe mở cửa. Hạc đờ người nhìn chiếc xe trước mặt. Đúng là xe hơi nhưng không phải Benley hay Rolls Royce như cô tưởng tượng mà là chiếc xe hai màu trắng và xanh lá cây của....Taxi Mai Linh.

"Xe hơi đúng yêu cầu của chị." – Hắn nói, nhét cô vào trong ghế sau rồi leo vào cùng.

Ngồi trên xe rồi cô mới chột dạ nghĩ sao lại để hắn mờ mịt lôi đi như thế. Hạc hỏi - "Cậu đưa tôi đi đâu?"

"Sao lời tôi nói chị chẳng bao giờ nghe lọt thế? Đã nói ăn cơm rồi." – Hắn làu bàu.

"Ăn ở đâu mới được?"

"White Garden." – Hắn đáp.

"White Garden? Ý cậu là White Garden đó đó hả?" – Hạc trợn mắt.

"Trong thành phố còn White Garden khác sao?"

"Cậu đưa tôi đi ăn ở khách sạn 5 sao?" – Hạc rú lên – "Nói cho cậu biết tôi không có tiền đâu."

Hắn liếc mắt nhìn cô, nói – "Nhìn là biết rồi."

Cô không thèm để ý đến giọng điệu trêu chọc của hắn, bảo – "Cậu có tiền không mà đòi tới đó?"

"Tôi đâu có nói mình sẽ trả tiền." – Hắn đáp.

Hạc lại càng đau đầu. Cô và hắn đi ăn mà không ai trả tiền? Thế thì ăn cái gì? Không khí?

"Ý cậu là?"

"Là chúng ta tới ăn chực." – Hắn đáp.

Hạc nhìn hắn cười đểu đểu, trong đầu cô liền có một suy nghĩ, tên này không chừng chính là loại lừa đảo hay thấy trên TV. Nghề nghiệp chính là ăn mặc sang trọng trà trộn vào các bữa tiệc lớn để ăn chực. Hiện tại hắn gặp cô, thấy cô trình độ không tệ, muốn thu nạp làm đệ tử ra sức huấn luyện.

Hạc nghĩ nghĩ, nếu tình tiết đúng là như vậy, cô toàn tâm toàn ý sẵn lòng. Biết được độc chiêu đi ăn khách sạn 5 sao mà không phải trả tiền, cô chắc chắn sẽ sống sung sướng hết cuộc đời còn lại.

Rất tiếc, đời không như mơ.

Hạc còn đang mông lung tưởng tượng thì San ở kế bên đã lên tiếng, vùi dập toàn bộ suy đoán của cô – "Thật ra có người mời cơm. Đi một mình không tiện, nên tôi mới đưa chị đi theo."

"Sao cậu không đưa mấy người anh em của cậu đi?" – Cô hỏi.

"Đưa đi để người ta nghi ngờ giới tính của tôi chắc?" – Hắn liếc cô.

"Vậy sao lại chọn tôi?" – Cô hỏi câu hỏi nghi vấn từ nãy đến giờ lên.

Hắn nhìn cô, thờ ơ nói – "Tuy bên ngoài trông chị là con gái, nhưng bên trong không xác định. Không phải là an toàn nhất sao?"

Cô tức giận không thèm nói chuyện với hắn nữa, quay ra nhìn ngoài cửa. Một lúc sau lại nhớ ra một chuyện cô hỏi hắn – "Cậu nói đi ăn ở khách sạn, tôi ăn mặc như thế này có sao không?"

Cô hiện tại vẫn mặc đồng phục công ty áo sơ mi trắng và váy xanh đen ôm đến trên đầu gối.

San nhìn cô một lượt từ đầu tới chân.

Hạc hỏi, trong lòng chờ mong – "Trong phim Hàn Quốc, thường đến đoạn này đàn ông sẽ dẫn phụ nữ đi mua sắm quần áo thật đẹp, trang điểm thật lộng lẫy. Đùng một cái vịt hoá thiên nga dẫn đến tiệc. Cậu cũng thế đúng không?"

San híp mắt nhìn cô – "Tôi là trai bao chị đấy à? Muốn mua thì tự mà đi mua."

"Chậc. Keo kiệt." – Hạc tặc lưỡi – "Đi ăn cũng không phải cậu trả tiền, quần áo cũng không mua cho. Thế vì sao tôi phải đi theo cậu?"

"Ăn cơm khách sạn 5 sao miễn phí, chị không muốn đi?" – San nhướn mày nhìn cô.

Cô nghĩ một chút, vẫn là đáp – "Muốn."

Chính là do hai chữ 'miễn phí' hại người.

------------------------------------------

Tác giả: Anh ấy đã phân liệt thiệt rồi đó :)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play