CHƯƠNG 29.

 

Thái Kinh Vân ngồi ở trong sân dưới tàng cây lê đọc sách, trên người khoác trường bào màu nâu, mơ hồ còn có thể thấy miếng vải bông trắng quấn trên vai. Quyển sách hơi cũ bày ở trên bàn đá, sau một lúc lâu mới lại vươn ngón tay thon dài lật sang tờ khác, thần tình điềm đạm an tĩnh lại nhu hòa. Nhưng đang lúc an tĩnh ở trong viện mà xông vào mấy người, thì gương mặt vốn có chút nhu hòa của y lại bắt đầu cứng nhắc, bầu không khí quanh thân cũng trong nháy mắt chuyển lạnh.

Tiểu Tam tiến vào chính là vào bằng cửa rào của sân, vào cửa vài bước là có thể đi tới bên người Thái Kinh Vân, bất quá lúc này hắn có chút không dám đến gần. Vào mùa hè thế này mà quanh thân người nọ cư nhiên có chút cảm giác âm phong trận trận, đứng ở mấy bước bên ngoài mà cũng thấy có điểm dọa người!

“Cái kia… Nếu không thì mọi người cùng ăn chút dưa leo…non…” Thanh âm càng ngày càng yếu, thẳng đến khi tiêu thất vô âm. Tiểu Tam bị mấy người hắc y nhân nửa quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm đến muốn khóc. Hắn tuyệt không chịu nổi bầu không khí cứng ngắc này, mời người ta ăn dưa leo cũng chỉ là muốn cho bầu không khí sinh động một chút.

Không thể trêu vào tránh đi là tốt nhất! Tiểu Tam bị nhìn có chút da đầu tê dại, chậm chạp dùng tư thế không được tự nhiên cọ tới góc tường ở trong sân vòng vo nửa vòng rồi trượt vào trong trù phòng. Vừa vào cửa đầu tiên là thở mạnh một cái, dường như tới được trù phòng mới hít được không khí, Liên Sinh vừa lúc cũng ở trù phòng, thấy cái bộ dạng kia của hắn, liền cho hắn một cái bạch nhãn (coi thường) ngay tại chỗ. Tiểu Tam nội tâm ủy khuất muốn kêu gào, là  tràng khí của những người đó quá dọa người a!

Thái Kinh Vân không nói chuyện cũng không lật sách, không biết đang suy nghĩ cái gì, mấy người kia cũng chỉ là lẳng lặng nửa quỳ trên mặt đất.

Tiểu Tam đột nhiên nhớ tới một đoạn phim có liên quan đến xã hội đen ở đời trước, lão đại lãnh khốc na, tràng khí âm lãnh na, đám đại hán hắc y nửa quỳ trên mặt đất na…

Trong viện trầm mặc sau một lúc lâu, Thái Kinh Vân đứng dậy mang theo mấy người kia vào phòng, cửa gỗ được cẩn thận đóng lại, ngoài cửa còn có một hắc y đại hán đang đứng, một đôi con mắt không lớn trừng đến tròn tròn, mi đầu dựng thẳng, vẻ mặt hung thần ác sát.

Không biết vì sao, Tiểu Tam đột nhiên có chút tức giận, đặt dưa leo ở trên thớt chém một cái cạch.

Liên Sinh ở một bên cũng không nói gì hắn, kêu Tân Hà mang cơm nước chuẩn bị tốt đến trong viện. Hắn rất bình tĩnh, mời Lý Nghiễn Lâm cùng ăn cơm với mọi người trong nhà, còn thuận tiện đem Tiểu Tứ đang ngủ trên băng ghế dài trong viện kéo xuống giáo huấn một trận.

 

Thời điểm bữa sáng đám người Thái Kinh Vân vẫn luôn không rời khỏi phòng, đại hán mặt đen đứng ngoài cửa kia, trên mặt đều viết mấy chữ to ‘người lạ chớ tới gần’.

Tiểu Tam trộm ngó gian phòng thật nhiều lần, bánh bột ngô trong bát đều bị hắn chọc đến nát, cháo gạo cùng dưa cải cũng không có ăn được mấy miếng. Hắn trong lòng bất an suy đoán những người này là ai? Tới đây làm gì?

Bữa sáng qua đi, tất cả mọi người đều có việc phải làm, phải xuống ruộng, phải đến trường nuôi gà, phải đến trấn trên đưa hàng, ngay cả khách nhân Lý Nghiễn Lâm cũng tự giác lưng đeo giỏ trúc xuất môn đi hái dược.

Tiểu Tam vốn định cơm nước xong cùng Thái Kinh Vân xem sách trò chuyện, chơi chút trò vui giải sầu gì đó. Nhưng với tình huống trước mắt này khẳng định là cái gì cũng không làm được. Ở nhà cọ cọ nửa ngày, liền tìm con dao bầu của Hạ Tứ Lang lên núi đốn củi.

Nói là lên núi kỳ thực cũng không đi quá xa. Phía sau căn nhà cũ là một cái lán bí đỏ cần phải lần nữa tu sửa lại một chút, hắn phải chặt chút cành cây dài trở về làm giá. Nơi này là xã hội cổ đại, thảm thực vật trong rừng rậm là phi thường tươi tốt, tuy rằng bình thường người trong thôn cũng đều lên núi đốn củi đốt than này nọ, nhưng làng này ba mặt là núi, cành cây củi đốt chính là cung ứng rộng rãi cho mọi nhu cầu. Tiểu Tam chỉ là đi một chuyến đến chỗ sườn núi chăn dê phía sau nhà mình, không lâu sau liền kéo về một ít lùm cây chiều dài cũng chừng một bực cửa

Tu sửa lán bí đỏ chủ yếu là đem mấy cành gỗ mảnh ở tầng trên đã muốn hư thay hết, dùng dây leo mảnh cố định những cành gỗ giao nhau cho thật rắn chắc, như vậy có thể phòng ngừa lúc kết quả bởi vì vấn đề trọng lượng mà đem cái lán ép hỏng. Lượng công việc này cũng không quá lớn, cho nên một mình Tiểu Tam cũng không bận gì nhiều. Chỉ là lòng hắn có chút mất hứng, làm đến phân nửa thì trong lòng cảm thấy khó chịu, liền đem cây vứt trên mặt đất, còn mình thì chạy đến sau nhà cũ uống nước thông khí.

“Làm sao vậy? !”

Tiểu Tam xoay đầu lại, thấy Thái Kinh Vân đứng ở một bên lẳng lặng nhìn hắn, y phục trên người đều đã thay đổi, một thân trường sam tơ lụa toàn một màu đen phiếm quang.

“Ngươi có chút tức giận?” Thái Kinh Vân tùy thân ngồi xuống một đầu khác của cái ghế.

“Chúc mừng trả lời đúng! Cho ngươi thêm mười điểm!” Tiểu Tam kéo âm điệu cho quái quái mà đáp lời, đôi mắt chỉ lo nhìn chằm chằm rễ cây trong chén nước ở trên tay không nhúc nhích.

“Tiểu Tam, ta phải về…”

“Không cần phải nói, ta biết ngươi muốn nói gì! Ngươi phải đi! Muốn nói với ta lời tái kiến có đúng không? Ta biết trên đời này không phải tất cả mọi người ai cũng như ta cam tâm làm người bình thường, các ngươi đều có con đường mình lựa chọn, thậm chí trong đó có vài người bởi vì sinh tồn phải phi thường nỗ lực, bằng không kết cục sẽ phi thường bi thảm. Cho nên, người như ngươi nhất định có chuyện càng trọng yếu phải làm, sẽ không ủ đến mốc meo tại thôn nhỏ này! Huống chi, ngươi là hài tử của đại hoàng thương gia, thân phận của ngươi cũng không cho phép ngươi ngốc ở vùng núi hẻo lánh này đúng không! Ngươi…”

Tiểu Tam trong lòng cảm thấy lạ lắm, hắn cứ lảm nhảm nói suốt, nói đến khi Thái Kinh Vân vươn tay bịt miệng hắn lại.

“Ta phải về trúc thúy viện, đám gia phó đã thu thập thỏa đáng có thể dọn vào ở!”

“Di? Quay về trúc thúy viện?” Tiểu Tam ngây người, trúc thúy viện? Là viện tử trong rừng trúc kia ư?

“Tiếp tục ở tại nhà ngươi, a ba ngươi sẽ mất hứng!” Thái Kinh Vân nhẹ cười, Tiểu Tam lúc nói chuyện thì đôi môi ấm ấm mềm mềm đảo qua lòng bàn tay y, khiến lòng y cao hứng khó hiểu.

“Thế nhưng… Những người đó không phải đến đón ngươi trở lại kinh thành sao?!” Tiểu Tam đem tay của Thái Kinh Vân gỡ xuống, vội vàng hỏi, khi hắn thấy những người đó, thì phản ứng đầu tiên là Thái gia phi thường có tiền lại tới đây đón Thái thiếu gia trở lại kinh thành.

“Ta nói rồi, ta bị Thái gia đuổi ra ngoài. Trên gia phả đã xoá bỏ tên của ta, từ nay về sau không bao giờ còn là người Thái gia nữa!” Hai người đều là ngồi trên cùng một cái ghế, Thái Kinh Vân không dấu vết nhích lại gần, vươn tay xoa xoa tóc Tiểu Tam.

“Không đúng a a ~~ ngươi bị đuổi ra ngoài, những người đó thế nào còn có thể gọi ngươi là đại thiếu gia? Còn có, ngươi thế nào có thể đến ở trong cái viện tử trong rừng trúc kia a?” Tiểu Tam càng nghĩ càng hồ đồ, bị câu chuyện của Thái Kinh Vân lúc này khiến cho cảm thấy choáng váng.

“Đầu tiên, đó là thuộc hạ của ta, không phải người Thái gia! Gọi đại thiếu gia chỉ là vấn đề tập quán mà thôi! Thứ hai, trúc thúy viện là thôn trang của ta! Ta đương nhiên có thể ở!”

“Ai?! Thế nhưng… Không đúng không đúng… Ngươi không phải bị đuổi đi sao?” Tiểu Tam có điểm nóng nảy, y là bị người ta đuổi ra khỏi nhà, lại bị trọng thương, dưới loại tình huống này thế nào còn có thể có người hầu? Còn có thể sở hữu trang tử Thái gia?

Tiểu Tam vội hỏi, từ trên ghế đứng dậy, lại bị Thái Kinh Vân một phen kéo lấy, lại ngồi trở xuống, lần này là cùng Thái Kinh Vân kề sát bên nhau.

“Thái gia đem ta đuổi ra ngoài, nhưng ta cũng có sản nghiệp của chính mình nha! Đương nhiên, so với thái gia, mấy thứ này của ta là bé không đáng kể!”

“Ngươi là nói… Ngươi có sản nghiệp của chính mình?” Tiểu Tam ngây ngốc hỏi.

“Một viện tử, hai trang tử, vài mẫu đất cằn, còn có mấy gian cửa hàng! Tư sản có chút ít, bất quá nuôi gia đình là không thành vấn đề.” Thái Kinh Vân nhàn nhạt nói, tay trái chậm rãi bò đến bên hông Tiểu Tam. (chưa gì đã khai ra gia sản)

“Na… Na…” Tiểu Tam là muốn nói, như vậy cũng xem như là người rất có tiền nha! Lúc trước thế nào lại một mình đáng thương đau tiếc nằm trong rừng trúc a? Lại sao mà cơ khổ bất lực sống nhờ tại nhà của mình a? Lại còn toàn thân cao thấp đều lộ vẻ chản nản thất ý chọc người đau lòng a? !

Bất quá, lúc hắn gấp gáp thì nói chuyện sẽ có điểm biểu đạt không rõ, chỉ vào Thái Kinh Vân mà ngươi nửa ngày cũng không ra ngươi cái gì…

 

Hạ gia Tiểu Tứ đang cùng bằng hữu Nhị Cẩu Tử tại trên sườn núi chơi ném bùn, chơi đến phân nửa, thì Nhị Cẩu Tử lấy tay đụng đụng nó.

“Béo Tứ, đó là tam ca nhà ngươi đi ~ “

Tiểu tứ quay đầu lại, khuôn mặt lấp tức đen thui. Phía sau căn nhà cũ tam ca của hắn bị một nam nhân phi thường quen mắt kéo tới kéo lui, cuối cùng cũng kéo đến trong lòng nam nhân…

Hắn biết tam ca nhà mình không quá thông minh, nhưng không nghĩ hắn ngốc đến cái dạng này! Bị nam nhân dưới ban ngày ban mặt sỗ sàng còn không phản ứng…

“Sách ~ chuyện này ta phải trước về nhà nói cho Đại Sơn ca của ta biết ~ tin tức này của tam ca ngươi ít nhiều gì cũng có thể đổi được ba khối đường nha ~ “

 

Tiểu Tam sau khi nghe qua những lời này của Thái Kinh Vân, không biết vì sao lòng chậm rãi nguôi giận.

Đầu vừa hạ nhiệt, cũng bắt đầu phục hồi tinh thần, sau đó phát hiện bản thân cư nhiên ngồi ở trên đùi Thái Kinh Vân, bật người nhảy dựng. Bất quá, lúc nhảy không chuẩn bị cho tốt, thoáng cái đụng vào tay phải của Thái Kinh Vân, thấy rõ ràng Thái Kinh Vân lúc đó rụt lại một chút, tựa hồ vô cùng đau nhức.

Tiểu Tam lại bắt đầu vội vàng dỗ dành y, đúng như lời Tiểu Tứ nói, bộ dạng thật sự là có chút ngốc…

“Tiểu Tam, ngươi làm gì a!” Đừng thấy Tiểu Tứ béo, từ trên sườn núi vọt tới sau nhà cũ, chạy đến một vòng lớn cũng không thấy nó thở dốc.

Tiểu Tam cau mày xoay người lại: “Ngươi đứa tử hài tử này, nói bao nhiêu lần rồi! Kêu tam ca! Đừng có mà không biết lớn nhỏ như thế! Tiểu Tam là để ngươi gọi sao?”

Tiểu tứ ở trước mặt Liên Sinh cùng Hạ Tứ Lang, đều ngoan ngoãn gọi Tiểu Tam là tam ca, nhưng lúc không có ai thì nó đại đa số sẽ trực tiếp kêu Tiểu Tam.

“Hỏi ngươi a! Ngươi vừa làm gì a?” Tiểu Tứ kỳ thực cùng Hổ Tử rất giống nhau, thời điểm bắt chéo tay cau mày, vừa nhìn liền biết là người một nhà mà ra. Chỉ bất quá Hổ Tử gầy gầy, nó thì lại béo vù vù.

“Liên quan gì tới ngươi đứa tiểu thí hài tử kia! Ngươi chạy đến nơi nào nổi điên hả, một thân toàn là bùn, ngươi là trư a? Phải mỗi ngày lăn ở trong đống bùn mới thoải mái sao a?” Tiểu Tam mặt có chút ửng đỏ, có một loại lúng túng bị người phá đám.

Hai người nhao nhao lên ầm ĩ, không chú ý tới Thái Kinh Vân đang ở một bên ôm eo Tiểu Tam híp mắt cười đến vô cùng hài lòng.

__________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai đoán được loại tình huống này xin hãy giơ tay!

*giơ tay* Ta nga, ta đoán được Thái thiếu phải về na Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play