CHƯƠNG 1.

 

Đại Nguyên thôn là một thôn núi nhỏ ở phía tây của Nam Khánh quốc, thôn trang giáp vùng núi hẻo lánh từ khi có người khai thuỷ cũng đã được trăm năm lịch sử, chí ít tổ tiên trong từ đường mà thôn cung phụng có từ một trăm năm trước. Ở đây được cho là một cái thôn già cỗi rồi. Toàn bộ thôn hơn mười hộ gia đình, điểm đầu nhẩm nhẩm sổ nhân khẩu cũng được bốn năm trăm. Người trong thôn này hơn phân nửa là họ Hạ, cho nên cũng có người xưng đây là Hạ Gia thôn.

 

Đại Nguyên thôn dựa vào sông suối, đồng ruộng màu mỡ, được xem là một cõi đất lành. Chỉ cần không phải quá mức lười biếng, người chăm chỉ canh tác đa số đều ăn no mặc ấm. Cho nên người dân trong thôn núi này thường thường mang theo biểu tình thư thích ấm áp, sinh hoạt cứ xuân xuân thu thu, ngày ngày đêm đêm trùng lập tuần hoàn một mảnh thích ý!

 

Nhà Hạ Tứ Lang là nông hộ bình thường trong thôn Đại Nguyên, cũng là một trong số ít những hộ bần cùng. Song thân hắn mất sớm, để lại cho hắn chỉ có mấy gian thổ ốc coi như vững chắc. Dưới sự trợ giúp của thôn dân mới miễn cưỡng ăn no, bởi vì làm việc cần cù khắc khổ chịu được vất vả, sau khi thành niên cũng cũng tích góp được vài một phần tài sản ít ỏi để thú thân (cưới chồng). Hạ Tứ Lang thành thân tương đối trễ, nhưng cũng có được ba hài tử chưa đến mười tuổi, tiểu phu lang là ở thôn lân cận gả tới, tên Liên Sinh, không thể nói rõ có bao nhiêu xinh đẹp, thế nhưng là một người có thể chịu khổ lại thiện lương. Một nhà này ở tại phía tây đầu thôn, mấy gian thổ ốc kề bên rừng trúc dưới chân núi tương đối đơn sơ, bất quá có thể ngăn gió che mưa. Nông dân cũng không có truy cầu gì lớn, cả nhà có thể ăn no mặc ấm là tốt rồi. Thế nhưng mấy ngày này, bởi vì chuyện đứa con thứ ba của gia đình sinh bệnh, khiến cho một nhà lớn nhỏ nảy sinh mấy phần sầu khổ.

 

“Cầu các thiên thần phù hộ, để Tiểu Tam nhi đáng thương nhà ta sớm khoẻ lại! Ma bệnh thoát khỏi thân người của nó! Thiên thần phù hộ… Thiên thần phù hộ…” phu lang Liên Sinh của Hạ Tứ Lang tại trong tiểu viện bày ra một băng ghế dài làm bàn thờ, phía trên cắm một nén nhang, đặt một chén rượu gạo vẩn đục. Thân thể có chút gầy gò quỳ gối trên lớp bùn đất, thỉnh thoảng dập đầu vì hài tử bệnh tật nhà mình mà cầu khẩn. Đứa con thứ ba được sáu tuổi là Hạ Tiểu Sam vào mấy ngày trước ra ngoài chơi đùa không hiểu tại sao lại ngất xỉu, sau khi ôm về nhà thì vẫn luôn hôn mê cùng sốt cao không lùi. Thân thể nhỏ xíu đó hiện tại chỉ còn lại mấy hơi thở yếu ớt, ngay cả nước canh đều đút không được. Nhà Hạ Tứ Lang không có tiền, chỉ mời lão y sư trong thôn đến nhìn qua hài tử, kết quả thúc thủ vô sách, nói là phải xem thiên mệnh. Trong thôn có người nói tiểu oa nhi là bị quỷ quái sơn thần cướp hồn đi, Liên Sinh gấp đến độ nóng nảy lien tục mấy ngày đều quỳ gối trong viện dâng hương, cầu lão thiên gia tha cho tiểu ca nhi nhà mình một mạng!

 

Hạ Mục trước khi mở mắt, vẫn luôn có chút mơ mơ màng màng, chẳng biết mình ở nơi nào. Thỉnh thoảng có chút ý thức, chỉ cảm thấy thân thể như là bị vật nặng mấy trăm kg đè ép, đừng nói cử động tay chân, ngay cả mí mắt đều không nâng lên được chút nào. Toàn thân trên dưới mỗi một tế bào đều có vẻ quá mức nặng nề. Mơ hồ trong lúc đó, hắn cảm giác được bên người có mấy người tới tới lui lui, câu chữ mơ hồ không rõ, có người ôm lấy thân thể hắn hoặc là tại trên người hắn nhẹ nhàng vuốt ve, những người đó cũng từng nỗ lực đút chút nước canh gì đó cho hắn uống. Hạ Mục kỳ thực rất muốn bản thân phản ứng một chút như là động động ngón tay hay gì đó, nhưng thực sự lực bất tòng tâm, cứ như thân thể ở trong mộng cảnh, rất nhiều cảm giác cùng phán đoán đều trở nên hỗn loạn. Có lúc, trong đầu đột nhiên vô thức loé lên những thước phim vụn vặt. Hắn nhớ rõ hắn gọi là Hạ Mục, trưởng thành ở một cô nhi viện, một nam thanh niên có tuổi lăn lộn trên xã hội nhiều năm nhưng duy trì phẩm chất ‘ tam vô ’. Nhưng ngẫu nhiên ý thức mơ hồ, hắn lại cảm thấy một chút ký ức bất đồng, hắn là Hạ Tiểu Sam, một hài tử trên dưới sáu tuổi của một nông gia…

 

Những phiến đoạn vụn vỡ này chồng chéo rối loạn khiến hắn cảm thấy hỗn loạn cùng đau đớn vô tận!

 

“… Tam nhi… Tam nhi đáng thương của ta…”

 

Một thanh âm vang lên tại bên tai càng ngày càng rõ ràng, thanh âm kia hàm chứa lo âu, căng thẳng, mang theo chờ đợi mòn mỏi, dù cho chỉ dùng tai nghe, cũng có thể nghe ra tình cảm vô hạn chua xót lệ rơi không ngừng. Rõ ràng là một vị mẫu thân đối hài tử của mình gào khóc. Hạ Mục có chút ước ao, từ khi hắn có ký ức tới nay, vẫn luôn sinh hoạt tại cô nhi viện, đối với hài tử được phụ mẫu thương yêu này luôn có vài phần ước ao. Từng có một cô bạn nói với Hạ Mục, hắn nhất định là chòm sao cự giải, là chòm sao hết sức hết sức mong mỏi tình yêu cùng sự an bình. Hạ Mục ngay cả sinh nhật của mình là vào lúc nào cũng không biết, đương nhiên cũng sẽ không biết chòm sao của mình là gì. Nhưng hắn cũng không phản bác quan điểm này, mặc kệ là chòm sao gì, khát vọng đối với tình yêu cùng sự bình yên, xác thực vẫn luôn tồn tại sâu trong tâm trí.

 

Trong đầu như là ký ức của Hạ Mục hòa cùng ký ức của Hạ Tiểu Sam từ lúc mới bắt đầu đã giao triền không rõ, nhưng tất cả những ký ức về cuộc sống hơn hai mươi mấy năm của Hạ Mục, càng về sau càng chiếm thượng phong, theo đó ý thức của Hạ Mục càng ngày càng minh mẫn, Hạ Mục chậm rãi có thể cảm nhận được một ít sự vật bên người rõ hơn.

 

Bên tai vang lên tiếng than khóc chua xót đứt quãng, có lúc rõ, có lúc không! Bởi vì ước ao, Hạ Mục muốn mở mắt nhìn con người từ đầu tới giờ vẫn luôn ghé vào tai hắn nói chuyện…

 

“Liên Sinh, Thạch Đầu cơm nước còn nóng, qua đây ăn chút đi! Tiểu Tam để ta trông chừng!” Một người nam âm thô khàn vang lên. Lúc trước, thanh âm này cũng từng xuất hiện qua, chỉ là bất quá không rõ như thế mà thôi.

 

Hạ Mục cảm thấy ý thức tập trung hơn, càng có thể phân biết được một số tiếng động của sự vật xung quanh. Nghe được giọng nói của nam nhân, chỗ sâu trong đầu đột nhiên phản ứng ‘đây là cha’…

 

“… Cha xấp nhỏ, Tiểu Tam thành ra thế này, bảo ta làm sao mà nuốt trôi? ! ! …” Chất giọng thanh nhu mang theo thê lương kia, nặng nề thở dài.

 

‘ Ba… Ba đang khóc… ’ trong đầu lại xuất hiện thanh âm yếu ớt kia. Hạ Mục hỗn loạn, trong  ý thức của hắn, rất rõ ràng rót vào một ít nhận thức nguyên bản không thuộc về hắn. Hắn là Hạ Mục, nhưng thanh âm này còn nói, hắn là Hạ Tiểu Sam…

 

“Ngươi hôm nay còn ở trong viện quỳ lâu như vậy, cầu thiên thần, thiên thần nghe được chắc chắn phù hộ Tam Nhi!Tới ăn cơm đi! Bằng không Tiểu Tam nhi còn chưa hảo đứng lên, ngươi đã ngã xuống rồi, ngươi nói còn lại chúng ta phải làm sao đây? !”

 

“…”

 

Hai người tựa hồ còn nói gì đấy, nhưng Hạ Mục có chút mệt mỏi, hắn lần thứ hai rơi vào hỗn loạn, trong hư không hai cổ ý thức như đang giao chiến, đang lúc mơ mơ hồ hồ một trận buồn ngủ ập đến…

 

Cứ như trải qua trăm triệu năm, Hạ Mục cuối cùng cũng có chút khí lực mở mắt, hắn vẫn còn phân biệt được bản thân là Hạ Mục, nhưng hắn cũng biết giữa mảng ý thức của mình còn có vết tích về Hạ Tiểu Sam. Hạ Mục hai mươi sáu tuổi cùng Hạ Tiểu Sam sáu tuổi ý thức hai người hoàn toàn bất đồng vượt qua thời gian xoay chuyển, chồng chéo vào nhau, dung hợp lại. Sau đó, ý thức của Hạ Mục rõ ràng chiếm thượng phong. Hiện tại, hắn sử dụng thân phận Hạ Tiểu Sam còn ký ức là của Hạ Mục. Từ hai cổ ý thức dung hợp, Hạ Mục cũng bắt đầu đạt được quyền khống chế thân thể này.

 

Sau đó hai mắt mở ra. Phản chiếu trong ánh mắt chính là một cái xà ngang bằng gỗ bám đầy bụi bẩn, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nói quen thuộc là bởi vì, hắn biết nơi này là nhà của Hạ Tiểu Sam, là gian nhà hắn và hai ca ca cùng nhau sinh sống! Nói xa lạ, là bởi vì nơi này không phải là nơi Hạ Mục nhận thức lúc trước, không để lại chút gì trong ký ức của Hạ Mục.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về việc đặt ra thế giới này, cũng không có quá nhiều lo lắng. Tôi chỉ là muốn viết một thế giới toàn là nam nhân kế tiếp mà thôi, không dự định làm vị  Thần Sáng Tạo, sáng tạo một tân thế giới! !

  Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play