Tiểu Tứ bị đánh, lạch bạch chạy đến chổ Liên Sinh làm nũng đồng thời vòi mấy cái bánh quai chèo.
Tiểu Tam xấu hổ vì Tiểu Tứ không phối hợp, hắn lại không có biện pháp nói tiếp đề tài này.
Gượng gạo nặn ra vẻ mặt tươi cười, quay đầu lại đối Thái Kinh Vân nói: “Ta đây còn có một cố sự về lừa lông ngắn, có muốn nghe không?” Hắn cũng chỉ là muốn dùng phương thức của mình vì y châm dầu tiếp sức mà thôi…
Thái Kinh Vân khóe miệng hơi giương lên, nhẹ cười ra tiếng. Y cười lên kỳ thực cũng thật là đầy ánh dương quang, bộ mặt với đường cong cứng rắn như là trở nên mềm hoá, mục nhược lãng tinh (mắt như sao sáng), khóe mắt cong cong, mơ hồ lộ ra vài phần hắn trẻ con mà ở lứa tuổi này của y nên có. Y vừa cười vừa dùng tay trái nhẹ nhàng chà lau tay của Tiểu Tam, trên tay hắn có dính chút bùn từ trên thân Tiểu Tứ, lấy tay từng chút từng chút nhẹ nhàng xoa nắm, trong động tác này còn mang theo một chút ái muội. Tiểu Tam bởi vì chuyện kể cố sự mà tự thấy xấu hổ, nhất thời không lưu ý sự mờ ám của Thái Kinh Vân. Nhưng Liên Sinh đang ngẩng đầu nhìn sang hướng bên này, thấyđộng tác của hai người, bất giác sắc mặt khẽ biến.
Trong lúc trong thôn còn đang quan tâm chuyện Hạ gia lão nhị kiếm được nhiều tiền, hàng xóm Ngân Phương vừa đến đầu tiên liền chú ý tới hai nam nhân trẻ tuổi đang ở tại Hạ gia. Vì vậy tại lúc Tiểu Tam nấu nước tưới rau, Ngân Phương liền chắn đường của hắn.
“Nói đi! Hai nam nhân đó là bẫy được ở đâu đó hử? !”
“A ~ ngươi lại nói bậy bạ gì đó? ! Đó chỉ là khách nhân, còn một người là người quen, ở nhà của ta dưỡng thương mà thôi.” Tiểu Tam liếc xéo, đối với thiên tính bát quái của Ngân Phương, hắn chính là cực lực ‘vô ngữ’.
“Hanh! Khách nhân? Người quen? Ta có thể thấy được, không phải đeo đuổi vây quanh ngươi thì cũng là vây quanh đeo đuổi ngươi! Đều là khách nhân người quen hướng về phía ngươi mà tới!” Ngân Phương mặt mày đanh lại, chua chát nói, đem câu ‘hướng về phía ngươi mà tới’ nhấn đến đặc biệt mạnh.
Hắn tự nhận là lớn lên so với Tiểu Tam càng trắng trẻo xinh đẹp, nhưng đám tiểu tử trong thôn đa số thích tóm Tiểu Tam lại trò chuyện, đối hắn xa cách, hắn đã sớm vì thế mà tâm sinh bất mãn. Lần này Hạ gia có hai người nam nhân tuổi trẻ suất khí lại quý khí tới, một người rồi hai người đều vây quanh Tiểu Tam, hắn chạy đến viện tử Hạ gia đi đi về về đến mười vòng người cũng chưa từng tặng cho hắn một ánh mắt, lòng chính là rất chua a!
“Này! Ta nhớ kỹ người nào đó cuối năm phải xuất giá a! Còn nhàn rỗi ở chỗ này tán dóc về các nam nhân trẻ tuổi sao? ! Nếu như ta ngày nào đó không cẩn thận nói ra lại không cẩn thận để La Đại nghe được thì tính sao đây a?”
La Đại là một thợ săn trẻ tuổi ở bản thôn, lớn lên vừa cao vừa tráng, nhà ở đầu thôn đông, cũng là đối tượng đã đính hôn của Ngân Phương, hai người tính tại sau vụ thu năm nay thành hôn. Đừng thấy Ngân Phương bình thường trời dám trêu đất dám chọc, nhưng cái loại khí thế Đại Nguyên thôn vô địch thủ này lại bị La Đại một cú rống liền lập tức bị diệt thành một Tiểu Hỏa Tinh, ngoan đến muốn chết ấy! Chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha!
“Hanh! Xem như ngươi lợi hại!” Ngân Phương tàn bạo trừng Tiểu Tam một cái, xoay người muốn đi thì lại thấy không hả dạ liền cấu lên tay Tiểu Tam một cái, đau đến Tiểu Tam oa oa kêu to hắn mới hài lòng lên.
Thương thế của Thái Kinh Vân sau khi đổi hai lần dược, đã được Lý Nghiễn Lâm thông tri là có thể ra khỏi phòng hoạt động gân cốt. Bởi vậy lúc ăn cơm thì Thái Kinh Vân đã bị gọi đến dùng cùng mâm. Y bị thương tay phải, hành động luôn bất tiện, trên bàn cơm Tiểu Tam tự giác giúp y gắp rau xới cơm, một phen làm tiểu phu lang. Thái Kinh Vân cũng ăn đến yên tâm thoải mái, không nói nửa câu khách khí, dường như tất cả nên là như vậy. Người nào không biết còn tưởng rằng đây là một đôi phu phu mới cưới ni!
Liên Sinh thấy tình huống này, sắc mặt thay đổi vài lần, đáng tiếc hai người một người vội vàng hầu hạ, một người vội vàng được hầu hạ, chưa từng chú ý thấy.
“Tam nhi, ngươi sang đây một chút!”
Liên Sinh cơm nước xong bỏ bát đũa xuống, gọi Tiểu Tam vào trong phòng.
“Những gì muốn nói cũng đã nói qua rất nhiều lần! Ngươi hiện tại cũng lớn, có vài thứ nghe không vào cũng phải nghe!”
Tiểu Tam vừa nhìn đến biểu tình nghiêm túc của Liên Sinh, trong lòng thình thịch một tiếng. Đây là biểu tình phi thường quen thuộc, hai năm qua thường thường thấy, mỗi một lần nói lên là một lần tôi luyện —— liên quan đến cái lỗ tai.
“Ngươi năm nay đều đã mười bảy!”
“Còn mới chỉ là mười sáu thôi!” Tiểu Tam nhấc tay nhắc nhở. Mười bảy đó là tuổi ta, tuy rằng bình thường không ngại tính toán như thế, nhưng tại loại thời điểm này Tiểu Tam chính là thích tính toán tuổi thật.
Liên Sinh trừng mắt, nói tiếp: “Đám tiểu ca lớn bằng ngươi ở trong thôn, có người nào giống ngươi không chứ, ngay cả hôn cũng chưa có định? Tiểu ca cùng tuổi ngươi có người đã sinh hài tử luôn rồi! Ngươi nói ngươi còn đang làm gì a? Còn có mỗi lần nói ngươi lại làm cái mặt này! Có hài tử nào như ngươi không a?”
Tiểu Tam mở to con mắt, vẻ mặt vô tội —— chính là loại giả bộ đến đặc biệt đặc biệt giống này.
“Hài tử này việc hôn nhân có nhà ai là không phải do phụ mẫu làm chủ, nhà chúng ta yêu thương ngươi, liền nghĩ sẽ đáp ứng ý kiến của ngươi, cũng để ngươi tự mình lựa chọn. Nhưng ta thấy nhà ta đã đem ngươi làm hư, dưỡng thành một đứa xấu nết.”
Liên Sinh bưng chén trà trên lên uống một ngụm, tiếp tục nói: “Nghe đây, qua mấy ngày điền thúc sẽ đến nhà mình một chuyến, lần này ta mặc kệ ngươi muốn thế nào, nghe lời cho ta! Không nên nháo cái gì mà thiêu thân! Nghe chưa?”
“Không phải đâu! Ba ~ ta lần trước có chút thiên mới quét ra ngoài… một người…” Nhìn khuôn Liên Sinh đã toàn bộ hoá đen, Tiểu Tam đành phải nhược nhược rụt cổ lại. Lần trước hắn nhân lúc Liên Sinh không chú ý thì dùng cái chổi đem bà mối đuổi đi thật xa, đã khiến Liên Sinh tương đối bất mãn.
“Cái kia… Tần suất có phải có chút quá nhanh hay không… Không thì để muộn hơn một đoạn thời gian đi?” Cố lấy dũng khí nói ra lời này, nhưng cả mắt cũng không dám nhìn về phía Liên Sinh. Đừng thấy Liên Sinh trong nhà tối thấp bé, đương nhiên ngoại trừ Tiểu Tứ ra, nhưng hắn lực lượng phát ra lại là tối cao, chủ tâm của cả nhà chính là hắn a. Lúc Liên Sinh sinh khí thì rất ít có người có dũng khí cùng hắn mặt đối mặt mà chống lại. Tiểu Tam cũng là như vậy, đối với Liên Sinh chính là càng thương hắn lại càng sợ hắn.
Liên Sinh ngừng một chút không nói gì, bầu không khí một trận trầm mặc, Tiểu Tam ở trong lòng kêu to không ổn, lần này không phải chỉ là hù dọa suông như vậy.
“Còn có, không có việc gì không nên luôn cùng Thái thiếu gia kia ngốc cùng một chỗ, còn ra bộ dáng gì nữa a?”
“Dạ? !”
“Tam nhi, nghe ba nói! Ta biết ngươi khi còn bé có cùng Thái thiếu gia đùa giỡn đến tương đối thân, nhưng chuyện này là khi còn bé, hiện tại các ngươi đều trưởng thành, còn như vậy đùa giỡn cùng nhau sẽ không được tốt!”
“Chúng ta là bằng hữu nha! Vì sao không thể chơi đùa cùng nhau? Hơn nữa hắn hiện tại…”
“Hạ Tiểu Sam, ngươi đến cuối cùng là thật không rõ, hoặc giả bộ không rõ!” Liên Sinh có chút tức giận, chén trà nắm trong tay bị nặng nề đặt xuống, phát sinh ‘bang’ một tiếng, nước trà trong chén sánh ra ngoài, vẫy ướt khắp mặt bàn, cũng rơi xuống vài giọt lên người Tiểu Tam.
Tiểu Tam lại càng hoảng sợ, chăm chú nắm lấy góc áo trong tay mà vò vò.
“Liên Sinh, chuyện gì xảy ra?” Lúc này cửa gỗ bị gõ kêu thùng thùng hai cái, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Hạ Tứ Lang.
“Không có việc gì! Ta đang nói chuyện cùng Tiểu Tam, ngươi cứ lo chuyện của ngươi, không cần phải xen vào bên này!” Liên Sinh thả lỏng biểu tình sau đó mới trả lời, Hạ Tứ Lang đáp lại một câu, lại nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi xa.
Bị Hạ Tứ Lang xen vào như thế, khí thế của Liên Sinh đến đây mới thả lỏng xuống một chút, ngữ khí hòa hoãn không ít, chậm rãi nói: “Nói chung, ba là muốn tốt cho ngươi, ngươi nghe lời là được, biết không?”
Tiểu Tam cúi đầu không nói lời nào, chỉ lung tung gật đầu đáp lại.
Liên Sinh mới cùng Tiểu Tam nói vài thứ, về một ít việc riêng tư, đa số là một vài sự tình mà thân làm tiểu ca phải chú ý. Tiểu Tam không có tỉ mỉ lắng nghe, trong lòng rối bời một mảng.
Đợi Liên Sinh nói xong, ánh trăng đều đã bò lên rất cao. Tiểu Tam trở lại trong phòng một lúc cũng ngủ không được, liền khoác thêm một kiện áo khoác trèo ra ngoài cửa sổ.
Khi trong lòng có chút khổ sở thì Tiểu Tam lại muốn ngắm ánh trăng.
Ở nông thôn đêm hè rất là thanh lương, ánh trăng như mặt nước nghiêng xuống, tất cả cảnh vật đều tại trong ánh trăng rõ nét khả biện (có thể biện bạch). Trông lên ánh trăng tại dưới cành trúc gió mát thổi, cứ như thế thật tuyệt, thương cảm nơi đáy lòng như khói nhẹ được gió xua tan, một đi không quay lại.
Kỳ thực theo tuổi tác càng tăng, loại sự tình lập gia đình này cũng càng ngày càng bị nhắc tới nhiều lần. Nếu như Tiểu Tam không có ký ức của Hạ Mục, vậy tất cả dễ nói rồi, nói không chừng hắn lúc này đều đã lão lão thật thật gả đến nhà người khác đi. Nhưng hắn không chỉ là Hạ Tiểu Sam, hắn còn chính là Hạ Mục, hắn có ký ức hai mươi mấy năm của Hạ Mục, hơn nữa là ký ức tương đối sâu sắc. Mặc dù có vài thứ đã mơ hồ, nhưng những nhận thức đó cũng khắc vào trong xương cốt khó có thể cải biến, không thì cũng không có người nói cái gì mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Mà nhắc tới chuyện Thái Kinh Vân, Tiểu Tam lòng càng hỗn loạn.
Miên man suy nghĩ một phen, tới khi trăng lên đến giữa trời thì cơn buồn ngủ kéo tới, Tiểu Tam mới khoác áo trèo cửa sổ quay về phòng ngủ.
Lúc hừng đông, đồng hồ sinh học tự động vang lên, Tiểu Tam đứng lên giản đơn rửa mặt một phen, liền đến chỗ đất trồng rau.
Công việc làm cỏ cũng không phải đơn giản chỉ là nhổ đi là được, có chút cỏ dại cắm rễ rất chắc rất sâu, nói là nhổ thì gốc rễ cũng ở lại trong đất, tưới nước rồi bón phân nó lại có thể khỏe mạnh sinh trưởng. Cho nên phải dùng liềm cắm vào đến tận gốc rễ sâu, sau đó mới nhổ, như vậy mới tính là nhổ sạch. Cái gọi là nhổ cỏ phải nhổ tận rễ chính là chỉ cái này, không thì nhổ cũng như không nhổ.
Vườn rau của Tiểu Tam nói lớn cũng không tính là lớn, Khi mặt trời lên cao hắn đã làm xong công việc làm cỏ của hắn, sau đó ngồi xổm trên đất gặm dưa leo. Dưa leo nhỏ mới hái, tại y phục lau lau mấy cái liền có thể trực tiếp ăn, trong trẻo sướng miệng, không hề kém so với bất luận một loại hoa quả nào.
Tự mình ăn tươi một trái lại hái thêm một ít, dùng y phục đựng dự định mang về nhà.
Dọc đường không xa, có mấy con tuấn mã chạy vội đến, khiến Tiểu Tam nhớ tới lời của Lý Nghiễn Lâm. Mấy ngày qua kế hoạch du ngoạn của Lý Nghiễn Lâm chính là không thế nào tiến hành, chỉ là mỗi ngày lên núi hái một đống thảo dược ở trong viện của Hạ gia phơi khô. Hắn nói những thảo dược này sau khi phơi nắng hảo, nô bộc của hắn cũng không sai biệt lắm sẽ tới Hạ gia, đến lúc đó hắn sẽ lên đường ly khai.
Tiểu Tam cho rằng, đó là bọn nô bộc của Lý Nghiễn Lâm.
Đi bộ đương nhiên không so được với cưỡi ngựa. Đợi đến khi Tiểu Tam về đến trong viện nhà mình, thì ngựa đều đã buộc ở cửa viện, sau đó những người mà hắn nghĩ là nô bộc của Lý Nghiễn Lâm đó, ăn vận quần áo gọn gàng, đang nửa quỳ ở trong sân đối với Thái Kinh Vân cung kính hô đại tiểu gia.
Tiểu Tam cúi đầu nhìn bản thân mình một chút, trên mái tóc dài rủ xuống ở một bên còn dính cọng cỏ khô, y phục màu lam đậm bằng vải thô rộng thùng thình thư thích nhưng không ra dáng y phục lúc này đang nhét mấy trái dưa leo, quần thì dính đầy bùn cùng chất nhựa thực vật, bởi vì ham mát mẻ mà mang dép cỏ tự biên…
Đột nhiên có chút minh bạch trọng điểm cuộc nói chuyện của Liên Sinh ngày hôm qua, giữa hai người coi như là làm bằng hữu thì cũng là khác nhau một trời một vực ni…
_____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta nghĩ diễn biến câu truyện này càng chạy càng lệch đi… … …
Có đúng là viết tiểu thuyết nhất định trước đó phải viết dàn ý mới không đi nhầm hay không a ~~
Tiểu Q: thế ban đầu định viết thế nào na? ~ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT