Diệp Nhiễm ngồi ở trong xe ngơ ngác nhìn Kha Dĩ Huân đưa cô trở về nhà mới, trong sân trồng rất nhiều hoa và cây cảnh.

Kha Dĩ Huân bấm còi, hai người phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa, đồng thời giúp bọn họ khiên hành lý lên lầu.

Diệp Nhiễm hờ hững xuống xe, cô không thích ngôi nhà trước kia là bởi vì nơi đó có ký ức của Đới Thần Thần. Cô càng không thích ngôi nhà này, biệt thự lộng lẫy càng khiến cô mặc cảm.

Cô cười mỉa mai, căn nhà này và cô thì có quan hệ gì chứ? Lúc đi vào đại sảnh ngay cả nín thở cô cũng không dám, quá xa hoa rồi. Đột nhiên cô nghĩ đến, nếu vợ tương lai của Kha Dĩ Huân biết cô cũng từng ở ngôi nhà này, có phải Kha Dĩ Huân lại phung phí tiền mua ngôi nhà mới nữa hay không?

Ngôi nhà được trang hoàng rất đẹp, tinh xảo và thiết thực. Cô nhịn không được phải ngẩng đầu lên nhìn chiếc đèn chùm được làm bằng thủy tinh. Sang trọng nhưng không cầu kỳ, khiếu thẩm mỹ của anh thật hoàn mỹ, cửa sổ trong nhà được kết hợp với rèm cửa cao cấp, bước vào đại sảnh sẽ khiến cho người ta nghĩ ngay đến khách sạn xa hoa.

“Em dọn vào phòng dành cho khách ở trên lầu 2 đi.” Anh đứng trong đại sảnh lạnh lùng nói, tựa hồ như ra lệnh.

Diệp Nhiễm không phản ứng, thờ ơ tiếp tục quan sát ngôi nhà.

Chắc phải mất nhiều công sức lắm mới có thể xây được ngôi nhà đẹp thế này, ngay cả dĩa trái cây và bình pha cà phê ở trên bàn cũng rất bắt mắt.

Người giúp việc trong nhà không dưới 6 người, cô cười thầm trong lòng, từng tưởng rằng anh sẽ tìm cô về để không khí gia đình trở nên ấm áp, xem ra ở đây rất sống động.

Phòng dành cho khách cũng rất sang trọng, từ cửa sổ lớn nhìn ra ngoài còn có thể thấy hồ bơi và đài phun nước nhân tạo, cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp.

Cô nhìn lại mình và hành lý trên người, thật kém xa với những món đồ ở đây.

Có người gõ cửa bước vào, một cô gái thanh lịch ước chừng chỉ mới 20 giới thiệu mình là quản gia của gia đình, tên gọi là Ông Viên Viên, Diệp Nhiễm cười gượng, cô không muốn cùng thân quen với bất kỳ ai ở nơi này.

Ông Viên Viên phân phó những người giúp việc khác đem túi giấy đi vào, trong đó nào là quần áo, giày dép và túi xách cao cấp, cô ta còn hỏi Diệp Nhiễm cần gì nữa không.

Diệp Nhiễm cười khẽ: “Cô đến mà hỏi Kha Dĩ Huân, nơi này không phải là nhà tôi.”

Ông Viên Viên lễ phép mỉm cười, cô ta xoay người đi khỏi, hẳn là đi xin chỉ thị của Kha Dĩ Huân. Hai người giúp việc còn lại kỳ quái dò xét Diệp Nhiễm, đối với cô cũng không dám tỏ vẻ, cho dù là tôn kính hay khinh bỉ.

Ông Viên Viên trở lại phòng của Diệp Nhiễm, sai người giúp việc sắp xếp quần áo bỏ vào tủ, cũng không hỏi Diệp Nhiễm nữa. Diệp Nhiễm đưa lưng về phía người giúp việc, ngồi trên mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, có người bận rộn có người rảnh rỗi nhưng không một ai nói chuyện.

“Em không thích những quần áo này?”

Giọng Kha Dĩ Huân vang lên, anh nhàn nhã nhưng tâm tình không tốt.

Diệp Nhiễm không trả lời, cô không muốn nói chuyện.

Kha Dĩ Huân đi tới, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Đây toàn là những bộ quần áo do nhà tạo mẫu nổi tiếng của Thang Dung tuyển chọn. Anh cảm thấy rất hợp với em, ngày đó áo em mặc bộ đồ đi cùng Thang Dung rất đẹp.” Anh cười rộ lên, tựa hồ đắc ý.

Diệp Nhiễm xê dịch chỗ ngồi, liền phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi cô và anh, thậm chí cửa phòng cũng đã đóng.

Cô cười lạnh, thích hợp thì sao? “Không sợ em mặc những thứ này làm bẽ mặt anh?” Cô khắc nghiệt nói.

Anh hít một hơi, dường như đè nén cơn tức giận.

“Ngôi nhà này thế nào, có hợp không? Anh cảm thấy hoàn cảnh xung quanh so với trước kia tốt hơn nhiều, hồ bơi và đài phun nước rất đẹp.” Anh thay đổi đề tài, nỗ lực không tạo bầu không khí trầm mặc.

Diệp Nhiễm không để ý đến Kha Dĩ Huân, ngôi nhà này, hồ bơi và đài phun nước kia hoàn toàn không liên quan đến cô. Cô đứng lên, nhìn cũng không thèm nhìn đem hành lý của mình mở ra, chọn một bộ quần áo mang vào phòng tắm.

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì anh ra đi, em muốn đi tắm rửa.” Hành lý bị anh lục lung tung, cô cúi đầu sắp xếp lại. Đột nhiên sắc mặt cô trở nên trắng bệch, không thấy, tìm hết rồi cũng không tìm thấy nó.

“Em đang đang tìm cái gì?” Tuy rằng bị cô nói những lời khó nghe nhưng anh vẫn tươi cười, có điều câu hỏi của anh vẫn ẩn chứa sự mỉa mai.

“Chứng minh thư của em đâu?” Cô lạnh giọng hỏi, không loại trừ bất kỳ khả năng nào.

“Cất rồi.” Giọng nói bình tĩnh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh gắt gao, luẩn quẩn không thể bày tỏ sự giận dữ, cô cắn chặt răng, thật sự rất hận. Cô đối với anh chỉ còn cảm giác chán ghét.

Lúc anh lấy áo sơmi bảo cô mặc vào, cô còn cho rằng anh có ý tốt giải hòa, không ngờ anh lên kế hoạch khiến cô không kịp phòng bị.

Kha Dĩ Huân thoải mái tươi cười: “Đừng lo, sẽ trả lại em. Anh chỉ cầm giúp em để bàn giao cửa tiệm hoành thánh cho người khác thuê lại.”

“Sau đó thì sao?” Diệp Nhiễm từ từ đứng lên, lại nhìn thẳng vào mắt Kha Dĩ Huân, anh bị ánh mắt hờ hững của cô nhìn thấu, sắc mặt trở nên tái đi: “Nói rõ đi, Kha Dĩ Huân, rốt cuộc là anh muốn em làm gì?”

Kha Dĩ Huân cũng lạnh lùng cười: “Đầu tiên, đừng chọc giận anh. Trước kia không phải là em rất biết lấy lòng người khác?”

Nụ cười của cô khiến anh không thoải mái, đây có phải là Diệp Nhiễm mà anh từng biết hay không?

“Kha Dĩ Huân, anh và em, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không thể trở về như trước!” Giọng cô cất cao, thậm chí còn đang cười. Âm thanh này khiến cho Kha Dĩ Huân rất sốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play