Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, các nhân viên bắt đầu líu ríu giải tán. Thang Dung đi ngang qua chỗ cô ngồi còn
nhìn cô mỉm cười, tâm tình Diệp Nhiễm phức tạp, thật không biết nên dùng biểu cảm gì.
Kha Dĩ Huân cũng đi tới, mặc dù cô không mắng chửi anh nhưng ít nhất cô cũng không muốn tỏ vẻ thân thiện.
Anh đứng trên cao nhìn xuống, chỉ nói một câu: “Theo anh về nhà.” Đây là câu ra lệnh.
Kha Dĩ Huân tự đắc đi ở phía trước, Diệp Nhiễm thầm nghĩ trong
lòng, theo sau anh ư? Cô không cam lòng. Cô sẽ ngồi yên không động đậy,
cô không tin anh sẽ không quay đầu gọi! Anh không gọi thì cô càng có cớ
để quay về cửa tiệm, cùng lắm thì cô sẽ tìm cách trốn đi!
“Cô ơi, hội nghị đã kết thúc rồi, mời cô ra ngoài ạ, chúng tôi cần dọn dẹp, cám ơn.”
Diệp Nhiễm vẫn đang mím môi toan tính bỗng dưng có một người phụ nữ
nho nhã lễ độ “Mời” cô đi, còn lịch sự kéo hành lý ra cửa giúp cô. Diệp
Nhiễm tuyệt đối không hoa mắt, cô nhìn thấy bả vai của Kha Dĩ Huân run
lên, thì ra là anh đang cười.
Đứng ở bên ngoài phòng họp, Diệp Nhiễm lại cảm thấy bất lực. Mỗi lần cùng Kha Dĩ Huân tranh cãi, mặc kệ giận dỗi hay là nghiêm túc, kết quả chi có mình cô thất vọng, thậm chí tức giận cũng không được, căn bản là anh khinh thường cô.
Kha Dĩ Huân dừng bước xoay người lại, biểu cảm tương đối bình tĩnh, chỉ có ánh mắt mang theo bỡn cợt. Cô thà rằng anh rung đùi đắc ý nhìn
cô cam chịu cũng không nguyện ý nhìn anh cười thầm trong lòng.
Anh đi tới giúp cô kéo hành lý, hành lý rất nhỏ nhưng dáng người anh lại cao to, cho dù vậy anh cũng rất đẹp trai.
“Kha Dĩ Huân, chúng ta cần nói chuyện.” Diệp Nhiễm lên tiếng.
“Được, nói đi.” Anh buông hành lý xuống, cả người đứng thẳng, vẫn là ánh mắt tươi cười cùng với bộ dáng đạm mạc nhìn cô. Anh không muốn tìm
nơi riêng tư nói chuyện, thậm chí còn đứng giữa hành lang. Nhân viên
khách sạn đi tới đi lui, cô cảm thấy anh rất thành công trong vấn đề
này.
“Trả hành lý lại cho em, em không muốn cùng anh trở về!”
Kha Dĩ Huân đứng khoanh tay, cũng chưa từng kinh ngạc: “Vậy, em muốn đi đâu?”
“Cùng lắm thì lại đến một thành phố khác tạm trú vài năm.” Cô lạnh lùng nói.
“Các phóng viên bây giờ rất lợi hại.” Anh dừng một chút: “Em muốn đi đâu anh cũng không có quyền ngăn cản. Có điều ba mẹ và gia đình dì em
chắc chắn sẽ bị phóng viên túc trực chụp ảnh mỗi ngày, hoặc là cuộc sống của bọn họ không còn bình thường như trước, bọn họ trở thành trò cười ở trên mặt báo, em có thể không cần nhưng cho dù em trốn chui trốn nhũi
các tay săn ảnh vẫn sẽ tìm ra em.”
Cô khẽ run vì điều anh nói.
“Diệp Nhiễm, trở về bên anh là hạ sách cuối cùng. Nếu em tiếp tục
xuất hiện trên mặt báo, em sẽ làm mất hình tượng của Thang Dung.” Kha
Dĩ Huân cười nhạo: “Thậm chí công ty của cậu ta cũng có thể đâm đơn
kiện ngược lại em, chẳng lẽ em thích ngồi trong tù?”
“Nói bậy! Em không phạm pháp, dựa vào cái gì bọn họ có thể kiện em?” Cô đúng là điên rồi, lại còn tin tưởng lời anh nói!
“Đàm pháp luật đúng không?” Anh cười mỉa mai: “Là em cố ý làm hỏng
hình ảnh của Thang Dung, thần tượng là gì? Là sản phẩm của công ty giải
trí, bọn họ tốn tiền đầu tư chưa gì đã bị em phá hủy, Diệp Nhiễm em nói
xem, tiền bồi thường đền cho công ty giải trí đừng nói là 5 cửa tiệm
hoành thánh Chính Hoa, 10 cửa tiệm cũng còn chưa đủ!”
Diệp Nhiễm không đáp lời, yên lặng suy tư.
“Anh là có lòng tốt giúp đỡ em, ít nhất có thể giúp em thoát khỏi
hoàn cảnh tồi tệ này, em đã không cảm kích, anh cũng không ngu dại rước
lấy phiền toái vào người.” Kha Dĩ Huân cầm lấy điện thoại ra gọi, Diệp
Nhiễm nghe thấy anh nói: “Tôi mặc kệ, các người đến đây an bày đi.”
Diệp Nhiễm chống cự đến cùng, cho dù bị người của công ty giải trí
tạm giữ cô cũng cương quyết không trở về cùng Kha Dĩ Huân! Để xem công
ty giải trí này có thể giữ cô bao lâu? Nửa năm, một năm, hay mười năm?
Nhiều lắm là mười ngày hoặc nửa tháng.
Khi người của công ty giải trí đến dẫn cô đi, chân cô bắt đầu phát run.
Kha Dĩ Huân cũng không quay đầu nhìn lại, thậm chí bóng dáng của anh cũng biến mất.
“Để cô ta ở tạm ký túc xá của cậu đi, chỗ đó tương đối hẻo lánh.”
Người đàn ông mập nhất chỉ huy: “Cậu xuống dưới xem còn ai không?”
Có người chen miệng vào: “Chụp hình ở đây tuyệt đối không sao...”
Anh ta hạ giọng ái muội, trái tim Diệp Nhiễm đập mạnh, khẳng định không
phải chuyện tốt. Một người khác trong số đó quay đầu nhìn cô, ánh nhìn
này giống như đang khoét vào trái tim cô. Anh ta cười dâm tà: “Cô ấy
cũng là người mẫu khỏa thân? Chất lượng thật, ai tuyển dụng thế? Làn da
rất đẹp.”
Người môi giới có phần tiếc rẻ: “Cô ấy không bán thân, nhưng mà cậu
xem thử có thể kiếm tiền từ gương mặt này không, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, là người của Kha tổng đấy.”
Anh ta dùng ánh mắt chuyên nghiệp nhìn lướt qua Diệp Nhiễm, giọng
nói mạnh mẽ: “Hiện tại chưa nghĩ ra, có điều thân hình này mà làm người
mẫu khỏa thân thì chắc được hoan nghênh lắm.”
Người môi giới quay đầu thì nhìn thấy sắc mặt Diệp Nhiễm trắng bệch, anh ta sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên!”
Kha Dĩ Huân đứng ở gara nhìn Diệp Nhiễm ném hành lý xuống đất, cô
thật sự hối hận! Hận nhất chính là cô không biết mình hận ai!
Nhìn thấy anh cũng không mặn mà chào đón mình, cô quyết định tự leo
lên xe, càng ngày cô càng hận anh nhưng nghĩ đến cảnh tượng cô cúi đầu
để bước vào xe anh, cô càng hận bản thân hơn!
Cô nhìn thấy hàng ghế phía sau để rất nhiều túi đồ to lớn, dường như là quần áo, giày dép và túi xách, không có chỗ cho cô, cô đành phải
ngồi vào bên cạnh anh.
Kha Dĩ Huân không nói chuyện, cô ước gì anh đừng lên tiếng! Cô bây
giờ rất mệt, dường như cuộc sống của cô lại bị kiểm soát, cảm giác vô
lực khiến cô không chịu nổi!
Xe lái đến đoạn đường cao tốc, đột nhiên Diệp Nhiễm òa khóc. Phẫn
hận đè nén cuối cùng cũng bạo phát. Cô phải trở lại cuộc sống trước kia
sao? Sinh hoạt tại một căn nhà không có tình yêu, mà người đàn ông này
một khi đã cần thiết nhu cầu sinh lý, ngay cả khi cô muốn đạp anh xuống
giường cũng không có lực!
Kha Dĩ Huân bị tiếng khóc của Diệp Nhiễm khiến cho hoảng loạn, anh lập tức mỉm cười, không nhanh không chậm hỏi: “Làm sao?”
“Không muốn sống cùng anh! Không muốn cùng anh lên giường!” Cô khóc
nức nở: “Nghĩ là có thể cách xa anh! Kha Dĩ Huân, chẳng lẽ chuyện này
anh cũng không làm được? Anh thắng rồi, anh thích thế nào thì cứ thế ấy
đi! Em nhận thua đó, là em sai rồi, chẳng lẽ anh không thể chừa cho em
một con đường sống? Kha Dĩ Huân, đến buông tha em anh cũng không làm
được? Chỉ cần anh đồng ý, cả đời này em thề sẽ không xuất hiện ở trước
mặt anh!”
Sắc mặt của Kha Dĩ Huân ngày càng trầm trọng, đột nhiên anh dừng xe bên đường.
Anh sập cửa xuống xe, còn cô ở trong xe òa khóc. Diệp Nhiễm không
ngờ sẽ có một ngày mình lại nói ra những lời này… Anh mở cốp xe lục tung hành lý của cô.
“Anh định làm gì!” Cô nhịn không được xoay người thét lên.
Kha Dĩ Huân không để ý đến Diệp Nhiễm, anh cầm áo sơmi dài tay của cô nói: “Mặc vào! Điều hòa trong xe rất lạnh!”
Cô muốn xé nát chiếc áo sơ mi này, lòng tốt của anh khiến cô càng
thêm khó chịu, cô tựa như món đồ chơi của anh, hứng thú thì quý trọng,
chán nản thì ném đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT