Biển hiệu của tiệm hoành thánh Chính Hoa đặt dưới ánh đèn xán lạn nhiều
màu của chi nhánh tập đoàn Mỹ Giai nhìn có vẻ cũ nát, xù xì lạ thường.
Hơn nữa còn có chút cảm giác như xiêu vẹo sắp rớt.
Diệp Nhiễm quải cặp, khi bước lên thiềm đá đã có tuổi của tiệm hoành thánh Chính Hoa thì bị một cái túi ni-lông không biết do người nào ném
ngoài đây làm vấp. Cô tức giận đá túi ni-lông vào thùng rác ở bên phải
đường đi.
Đúng là coi thường người ta mà, có bản lãnh thì đi tới mặt tiền cửa
tiệm Mỹ Giai mà ném! Cô tức giận bất bình thế nhưng không thể làm gì
khác hơn là đưa mắt nhìn thiềm đá cảm thạch, chỉ riêng nền móng thôi thì đã cao hơn biển hiệu của Chính Hoa, cao thấp khác nhau rõ rệt.
Nhìn bảo vệ cùng phục vụ của người ta, đi tới trước cửa khạt đàm
thôi cũng sẽ bị sửa chữa cùng “khuyên bảo” thì đừng nói chi là ném rác.
“Tiểu Nhiễm, cháu lại trốn tiết rồi!” Dì Đinh làm trong tiệm hai
mươi mấy năm vừa lau tay bằng miếng tạp đề ố đen bóng dầu, vừa cao giọng hô quát, khiến hai người đang ăn hoành thánh ở gần dì giật mình, không
khỏi lườm mắt.
“Ừ, không có tiết cháu thích.” Tiểu Nhiễm cởi cặp đi vào nhà bếp.
Hiện tại hơn mười giờ, đã qua bữa sáng, bữa trưa lại chưa tới, là thời
gian thích hợp để chuẩn bị hoành thánh.
Ở trong nhà bếp, chú Bao mập lộ bụng mồ hôi nhễ nhãi cầm vợt lưới
vớt hoành thánh. “Tiểu Nhiễm, hay là cháu cứ dứt khoát bỏ học đại học
đi, dù sao cũng thấy cháu không thích lên lớp, uổng tiền học phí. Hoành
thánh chua cay bàn số năm!”
Tiểu Nhiễm rửa tay, than bụng nếu như Chính Hoa vẫn còn náo nhiệt
như trước đây thì cô cũng muốn hưởng thụ thời gian thiếu nữ tươi đẹp.
Con người ta mười tám tuổi là thời gian ăn diện đi chơi tốt nhất, cô thì trở ngược, để giữ gìn bản hiệu lâu năm mà ông nội để lại, liều mạng làm việc không tính, ông bố hết lòng say sưa văn học còn hận không rèn sắt
thành thép bảo cô là “bà chủ gia đình trời sinh”. Con lạy ba, trở nên
như vậy cũng là do ba ép con đó biết chưa? Hơn nữa, cô cùng lắm chỉ là
thiếu nữ làm chủ gia đình mà thôi.
Xoay mình chà tay, cô nhìn bàn tay bưng hoành thánh của đì Đinh,
ngón tay cáu bẩn đen thùi lùi chỉ cách canh hoành thánh một centimet.
Chịu thua dì rồi, đã nói đi nói lại với dì mấy ngàn, mấy vạn lần thế nhưng dì vẫn luôn không chịu chú ý.
Tới trước bàn, hai nữ phụ gói hoành thánh mới tới vẫn đang thành thật gói bánh, tuy nhiên tốc độ có hơi chậm.
Diệp Nhiễm tay trái tay phải, hoành thánh giống như dòng nước chảy
ra từ bàn tay của cô, nháy mắt chất thành một tòa núi nhỏ.
Hai nữ phụ không kinh ngạc cũng không tự ti, tiếp tục thong thả gói bánh, không có ý định muốn tăng tốc.
Diệp Nhiễm không khỏi thở dài, biết bọn họ không có ý định làm việc
chăm chỉ. Tiền lương Chính Hoa phát cho bọn họ không bằng những cửa hàng khác, chỉ công việc làm gói hoành thánh thôi, trong vòng nửa năm đã đổi hai lượt người.
Con đường Hòa Hi là con đường thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố. Chính Hoa nằm trên con đường Hòa Hi, là đại lý miễn cưỡng còn có chút
lợi nhuận trong năm nhà đại lý, bốn nhà còn lại, hai nhà không lỗ, hai
nhà không sinh lời.
Xe giao hàng của Mỹ Giai gào thét chạy qua cửa tiệm của họ, chạy vào sân sau chi nhánh Mỹ Giai.
Diệp Nhiễm thở một tiếng thật dài, nếu như cô cũng có một “con trâu” chạy giao hàng như thế thì cô tự tin trong vòng một năm có thể khiến
tiệm hoành thánh Chính Hoa khởi tử hồi sinh.
Thế nhưng... cô dừng công việc trên tay lại; thứ cô có, chỉ là cửa
hiệu mặt tiền cũ kỹ, cái bàn tróc sơn, chén dĩa nứt mẻ cùng công nhân
quê mùa.
Ừm, đúng rồi, còn có hai ông ba bà mẹ không giúp ích được gì nữa.
Cô do một tay ông nội bà nội nuôi lớn; nơi sinh không biết, nơi lớn quá rõ -- ở trong tiệm hoành thánh Chính Hoa.
Không hiểu vì sao ba không hề có hứng thú kinh doanh tiệm hoành
thánh, chắc hẳn cũng giống như việc cô không thích đi học. Sau khi ông
nội mất, cửa tiệm lâu năm “hoành thánh Chính Hoa” từng lên TV, báo chí
rơi lên đôi vai non nớt của cô. Mấy năm nay, công sức mà cô bỏ ra cũng
chỉ có thể kéo dài để Chính Hoa không bị ép đóng cửa.
Cô đã vất vả đến thế mà Diệp Thế Ấm học đòi làm văn nhân còn ra
lệnh, trừ khi kết hôn, nếu không thì phải đến trường, nhà ông không cho
phép có người mù chữ. Diệp Nhiễm thật sự không còn lời nào để nói với
ông nữa, sao ông không chịu nghĩ con gái mình không có bằng đại học tốt
hơn hay bụng đói ăn không khí tốt hơn?
Một dáng người mặc Tây trang bước nhanh vào tiệm, Diệp Nhiễm lườm nhìn, lại là cái tên môi giới nhà đất đó.
“Cháu ở đây hả? Tiểu Diệp Nhiễm.” Ông ta quen thuộc đi tới rào chắn gỗ ngăn cách nhà bếp, lớn tiếng cười hi hả, nói.
“Không bán tiệm, không bán đất!” Diệp Nhiễm bị ông ta làm phiền tới
mức mất kiên nhẫn, đi thẳng vào đề tài, như đinh đóng cột.
“Tiểu Nhiễm, chú cũng không định bảo cháu bán hết tất cả đất đai.
Cửa tiệm trên đường Văn Cẩm của các cháu liên tục lỗ vốn, chỉ cần bán
một miếng đất thì đã đủ dư dả trang hoàng mấy cửa tiệm còn lại, nói
không chừng Đông Sơn tái khởi, tương lai có tiền, mua thêm mười tiệm tám tiệm cũng nên.”
Bởi vì tiếp xúc với nhà họ Diệp đã lâu nên ông ta biết người cầm lái nhà họ Diệp chính là nhóc con vẫn chưa phát dục hoàn toàn này. Mấy
miếng đất của nhà họ Diệp thật sự toàn là bảo bối, từ điện tích tới
đường ngõ đều không có gì để xét nét được, bởi vậy ông ta mới chấp nhận
tự hạ thấp mình đi giao thiệp với con nít.
Diệp Nhiễm vừa ngước nhìn thì chợt thấy người chờ ăn cơm trước cửa
tiệm Mỹ Giai xếp dài tới trước cửa tiệm của mình thì lật hất những ngón
tay dính đầy bột mì của mình, nói: “Này! Này! Đừng đứng cản cửa tiệm của người ta chứ! Có định để người ta buôn bán hay không hả?” Mấy người kia thật hết biết, bộ ăn đồ ăn ở Mỹ Giai không cần tiền sao? Còn xếp hàng
nữa chứ? Không biết suy nghĩ như thế nào nữa? Hoành thánh ngon lành ngay trước mắt mà ngay cả ngửi một cái cũng không chịu ngửi qua.
Lão Lý môi giới nhà đất bĩu môi, thầm nghĩ: đi bàn bạc với Diệp Thế Ấm vẫn hơn!
Dì Đinh một chân trong cửa, một chân ngoài cửa, nghiêng mình hớn hở nhìn quanh.
“Dì Đinh” Diệp Nhiễm cau mày gọi dì một tiếng còn tay thì không ngừng dọn dẹp chén đũa khách vừa ăn xong.
Đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn cười như mấy em mấy chị mê trai, lại
còn thảnh thơi nhìn xung quanh ngay trong thời gian bận rộn như thế này
nữa chứ.
“Mau tới đây, mau tới đây!” Dì Đinh nghe cô gọi, trái lại ngoắc tay
gọi lại cô. “Mau lên! Không thì không thấy mất!” Dì giẫm chân, hận không thể chạy qua kéo Diệp Nhiễm.
“Nhìn cái gì vậy?” Diệp Nhiễm không nhịn được đi ra cửa, một chiếc
xe thể thao hiệu Cadillac đậu trước cửa tiệm Mỹ Giai. Bình thường chỉ
cần đậu cách đó hơi xa một chút thôi thì mấy tên bảo an cũng chạy tới
đuổi như đuổi ruồi, thế nhưng hôm nay lại khách khí vọt tới mở cửa xe
giùm người ta.
Một soái ca bước xuống xe, mí mắt cụp xuống, không nhìn mọi người xung quanh, được quản lý dẫn vào trong tiệm.
Cửa tiệm này của Mỹ Giai chuyển tới vào nửa năm trước, là chi nhánh
thứ hai trên đường Hi Hòa, làm ăn tốt tới mức có thể được xếp hạng cao.
Diệp Nhiễm bĩu môi, soái ca này nàng thấy mấy lần rồi, là thiếu gia của Mỹ Giai.
Cô cũng là “thiếu gia”, người ta cũng là thiếu gia thế nhưng tại sao lại khác nhau lớn như thế chứ?
“Tiểu Nhiễm, sau này cháu phải gả cho một người như thế, đừng như
thím, tìm đại một thùng hoành thánh, hối hận cả đời.” Dì Đinh nói xong
thì lườm chú Bao đang đổ mồ hôi như mưa ở trong nhà bếp, rất là cảm
khái.
“Hoành thánh thì sao chứ?” Tiểu Nhiễm trợn mắt. “Cháu thấy hoành thánh rất tốt.”
Dì Đinh lười quan tâm tới cô nữa, quay trở lại trong tiệm tiếp tục
dọn dẹp chén bát. Con nít con ranh thì biết cái gì chứ? Nói thêm nữa thì cũng dư thừa.
“Ài, Tiểu Nhiễm, nếu cháu có thể gả cho cậu ta... mười tiệm, không,
dù muốn một trăm tiệm hoành thánh Chính Hoa thì cậu ta cũng có thể cho
cháu.” Dì không ngừng than thở.
Diệp Nhiễm liếc nhìn chiếc xe thể thao sang trọng ven đường, tuy
tuổi tác cô còn nhỏ thế nhưng cũng biết cái gì gọi là môn đương hộ đối.
Nhìn “hộ” của Mỹ Giai người ta, lại nhìn “môn” của Chính Hoa. Cô nên tìm một người chịu gói hoành thánh cả đời vì cô, trông chừng cửa tiệm của
ông nội thật kỹ thì thực tế hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT