Lúc xuất viện, Diệp Nhiễm đưa ra yêu cầu về nhà ba mẹ ruột tịnh dưỡng, nhà họ Kha tuy rằng không đồng
ý nhưng cũng không có lý do phản bác. Bà Kha âm thầm mắng Kha Dĩ
Huân, hy vọng con trai có thể ngăn cản hoặc nói lời xin lỗi, dỗ dành Diệp Nhiễm về nhà.
Nhưng Kha Dĩ Huân đối với lời nói của mẹ mình chỉ thờ ơ. Ông bà Diệp bất mãn vô cùng.
Diệp Nhiễm cũng không hề phản ứng, Kha Dĩ Huân tỏ thái độ thế nào cô cũng mặc kệ. Không muốn cùng ba mẹ hai bên nói rõ, bằng không bọn họ càng tạo áp lực lớn.
Nhất là ông Kha, đừng nói là Kha Dĩ Huân, ngay cả Diệp Nhiễm
cũng không dám tưởng tượng đến cảnh bọn họ nói ra hai chữ ly hôn. Dù
tức giận hay buồn bực, cô cũng không chịu nổi!
Ngày đó, cô vô lực suy nghĩ. Điều cô cần làm là có một chỗ để nghĩ ngơi, một nơi không nhìn thấy mặt anh! Chờ khi vết thương cũ lành
lặn, mới nghĩ đến chuyện khác!
Bà Kha lúc nào cũng dặn dò Kha Dĩ Huân mau chóng đón Diệp Nhiễm về
nhà, ở nhà ba mẹ đẻ càng lâu, tình cảm hai người sẽ càng phai nhạt.
Kha Dĩ Huân âm thầm để bà Kha cằn nhằn, chẳng phải anh thờ ơ, tâm
tình của cô, anh biết. Anh muốn cho cô thời gian suy nghĩ, muốn cho cô
học cách tự mình đứng lên.
Diệp Nhiễm đã ở nhà họ Diệp được hai mươi mấy ngày, cô tiễn ông bà
Kha ra cửa, đứng ở bên đường nhìn xe bọn họ biến mất mới thở phào nhẹ
nhõm, tâm phiền ý loạn thậm chí tiếng ồn xung quanh cũng không nghe
được.
Ông bà Kha thường xuyên đến thăm Diệp Nhiễm. Bọn họ càng yêu
thương cô, cô càng cảm thấy khó thở, sắp không đối mặt được nữa rồi. Cô
muốn nói ra sự thật, muốn bọn họ đừng tốt với cô nữa, ơn này cô trả
không nổi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy trên mặt bọn họ tươi cười, thấy bọn
họ an ủi, cuối cùng cô đem lời muốn nói giấu nhẹm đi.
Dọc theo nhà họ Diệp có rất nhiều cửa hàng, người lui tới qua đường
thường xuyên, xe hơi, xe đạp đậu đầy khu vực đó, nhìn qua tương đối lộn
xộn. Chiếc xe thể thao của Kha Dĩ Huân quẹo vào khúc cua ngừng ở phía
trước, Diệp Nhiệm ngây ngốc đứng trước hoàng hôn, ánh mắt mơ hồ dường
như đang suy nghĩ.
Mãi cho đến khi anh đi tới trước mặt cô, cô mới chấn kinh.
Đây là lần thứ hai anh xuất hiện. Trong lòng Diệp Nhiễm cũng không biết vui hay buồn.
“Đứng đây làm gì?” Anh tự nhiên kéo cánh tay cô, lôi cô lên vỉa hè.
“Anh tới đây có chuyện gì sao?” Cô cũng không cho anh vào nhà, ba
mẹ cô bất mãn với anh, đã từng nghị luận, nếu giáp mặt càng thêm
oán giận.
Tất nhiên anh sẽ không tùy tiện tới gặp mặt cô, tốt nhất là ở bên
ngoài nói chuyện. Cô sợ ba mẹ mình lại quở trách anh, có khi lại xảy ra chuyện không vui.
Chân mày Kha Dĩ Huân hơi nhíu, một lát sau anh nói: “Anh mua nhà rồi, đến xem không?”
Cô ngạc nhiên một chút, đây là ý gì?
“Nhưng chưa trang hoàng...” Anh nhìn biểu cảm biến hóa của cô.
“Kha Dĩ Huân!” Cô cất cao giọng: “Anh nói điều này làm gì?”
Thậm chí anh nói anh đã từng quên, muộn rồi! Hơn nữa, cô biết, những gì anh nói điều là nói dối.
Kha Dĩ Huân mấp máy môi: “Sau khi ly hôn nhà đó sẽ thuộc về em. Đồng thời em có thể để cho ba mẹ mình sống ở đó.”
Ly hôn? Đúng vậy, trước giờ cô tưởng chỉ có mình cô trông chờ!
“Không cần!” Cô thở hổn hển nhưng lại muốn biểu hiện nét mặt thờ ơ, vì thế chỉ có thể giấu đầu hở đuôi: “Kinh tế nhà em đủ để mua thêm nhà
khác. Nhà em có bao nhiêu tiền, chẳng phải anh là người rõ nhất sao?”
Kha Dĩ Huân thong thả mỉm cười: “Chỉ là anh có ý tốt.”
“Anh nói xong chưa?” Cô lạnh lùng liếc anh, khuôn mặt non nớt của cô không thích hợp với biểu cảm này, anh rất muốn cười thật to.
“Nói xong rồi.” Anh gật gật đầu.
“Tạm biệt.” Cô không nhìn anh, xoay người đẩy cửa vào nhà, anh cũng không đi theo.
Diệp Nhiễm dựa người vào cửa, sắc mặt trắng bệch. Khi nghe anh nói anh sẽ an bày sau ly hôn, trái tim cô tự nhiên khó chịu, không phải đây mới là điều cô muốn sao?
Đúng vậy, đó cũng là điều Kha Dĩ Huân muốn, chẳng qua anh so
với cô không băn khoăn nhiều. Xem ra, anh từng bước chuẩn bị, chuyện
này, vốn dĩ chỉ là vấn đề thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT