Bụng quặn đau, thắt lưng giống như bị điện giật, Diệp Nhiễm hồi phục ý thức, cảm giác giữa hai chân ẩm nóng, tựa hồ như có một lượng kinh nguyệt lớn chảy ra. Đầu óc cô mơ hồ, muốn nhanh chóng đứng dậy vọt vào toilet.

Cánh tay mềm nhũn, chỉ hơi khởi động một chút đã suy sụp ngã xuống giường, hoàn toàn tỉnh táo.

“Sao vậy?” Cô nghe thấy tiếng Kha Dĩ Huân, anh đi lại đỡ cô: “Muốn đi toilet?”

Diệp Nhiễm xấu hổ trầm mặc, đột nhiên ba mẹ bỏ đi, cũng không an bày người chăm sóc cô, bây giờ trong phòng chỉ còn có cô và anh. Khi anh nhấc cô xuống giường, cô chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Cô cảm thấy phía sau mông lành lạnh, nhìn trộm trên giường thì thấy một màu đỏ rực. Anh ôm lấy thắt lưng cô, tựa hồ không hề hay biết.

Diệp Nhiễm vừa đi vừa kéo váy ngủ, hi vọng có thể chặn đi vết máu.

Ngoài cửa vang lên có tiếng gõ, cô vô tâm lên tiếng.

Giọng anh bình tĩnh trầm thấp: “Quần áo của em.”

Cô mở một khe nhỏ ra, anh đưa tới cho cô quần áo sạch sẽ, cô liếc mắt một cái, anh mang từ nhà đến đây sao? Mũi cô chua xót.

Kha Dĩ Huân chờ ở cửa, cũng không thúc giục Diệp Nhiễm, cô thay quần áo đi ra, anh rõ ràng ôm lấy cô, đặt lên giường. Cô phát hiện, đệm lót cũng bị anh đổi rồi.

Anh đắp chăn cho cô, hỏi: “Muốn uống nước không?”

Cô lắc lắc đầu, đã không yêu, còn dịu dàng làm gì?

Phòng bệnh lâm vào trầm mặc.

Cô đảo mắt, anh lót gối tựa vào đầu giường, không biết đang suy gì.

Đây chẳng phải tình yêu, mà là anh áy náy, cô âm u hạ mắt, cô hiểu chứ.

Tình yêu không thể miễn cưỡng.

Rốt cuộc cô đã hiểu. Nếu anh có thể chọn, cô tin tưởng bọn họ sẽ hạnh phúc cả đời. Nếu anh không chọn được, cho dù cô có nỗ lực cũng chỉ là miễn cưỡng. Tình yêu và con tim là thứ không thể khống chế, cũng không thể trả giá thì mới chiếm được.

Anh phát hiện cô nhìn mình chăm chú, cũng nhàn nhạt quay đầu lại. Phản ứng đầu tiên là cô muốn nói: “Kha Dĩ Huân...” Diệp Nhiễm cất giọng, đảo mắt: “Chúng ta ly hôn đi.”

Kha Dĩ Huân không trả lời, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi: “Không!” Anh trả lời dứt khoát.

Không phải anh muốn mượn nước đẩy thuyền sao? Diệp Nhiễm ngạc nhiên mở to mắt, đột nhiên không biết nói gì.

Anh không nhìn cô, cà người trầm xuống, ngã vào gối đầu, ánh mắt nhắm lại. Anh không muốn cân nhắc, cũng không muốn cô bỏ đi! Chỉ cần cô bỏ đi, cô giải thoát rồi, như thế càng khiến anh cảm thấy cả đời này anh đang nợ cô.

Diệp Nhiễm cau mày, ở trong lòng suy nghĩ lời này rất lâu, thế nhưng anh lại không phản ứng.

“Trước tiên dưỡng bệnh đi, chuyện còn lại chúng ta nói sau.” Kha Dĩ Huân nằm trên giường mở miệng.

Chuyện còn lại? Cô và anh còn chuyện gì để nói?

“Nếu anh sợ phân chia tài sản, vậy thì không cần đâu.” Cô bình tĩnh nói: “Gả cho anh, mang thai, đều là một bên tình nguyện. Anh không sai, chỉ có em thôi...”

Anh lặng lẽ nghe cô nói, cuối cùng cười nhạo một tiếng ngắt ngang: “Vậy sao? Anh xin lỗi!” Kha Dĩ Huân mở mắt ra, con ngươi đen láy âm u.

Cô ngạc nhiên một lúc, anh vừa mới nói lời xin lỗi, dựa vào xin lỗi thì có thể thay đổi được gì?

Kha Dĩ Huân hừ một tiếng: “Là em muốn kết hôn, ly hôn cũng là em! Em cho rằng cuộc hôn nhân này chính là trò chơi?”

Diệp Nhiễm nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch.

“Ngay từ đầu luôn miệng em sẽ đối xử tốt với anh, bây giờ thì sao? Mở miệng một tiếng liền muốn ly hôn. Em cho rằng ly hôn đơn giản như vậy? Tài sản phân chia thế nào? Anh nên cho em bao nhiêu tiền nuôi dưỡng?”

“Em... cái gì em cũng không cần!” Cô ủy khuất nói, cằm nhỏ co rúm không thôi, lúc nào anh cũng nghĩ cô như vậy? “Cửa tiệm hoành thánh cũng không cần.”

Đôi mắt cô quật cường, trong lòng anh mềm lòng. Anh lạnh giọng nói: “Tất nhiên là em có thể làm những điều em thích, còn anh thì sao? Anh thân là một ông chủ lớn của tập đoàn Mỹ Giai, kết hôn chỉ mới một năm đã ly hôn, người ta nhìn anh thế nào? Không ý thức trách nhiệm, hay là sinh lý không bình thường?”

Cô há hốc mồm nhìn anh, chuyện này cô chưa từng nghĩ tới, cô vĩnh viễn chỉ nghĩ đến điều đơn giản.

“Phải cùng em kết hôn chẳng khác nào em đã hại anh một lần, bây giờ còn muốn tiếp tục hại anh?”

Cô cầm lấy gối, bị anh chất vấn tâm phiền ý loạn, cảm thấy lời anh nói có vấn đề nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu, cũng vô lực phản bác.

“Ly hôn và kết hôn không hề giống nhau, liên quan đến nhiều phương diện, bây giờ em nói cái gì em cũng không muốn, bình tĩnh lại đến lúc đó em tới tìm anh náo loạn?”

Diệp Nhiễm cảm thấy kiệt sức, giọng cũng run rẩy: “Kha Dĩ Huân, đừng hành hạ nhau nữa, chỉ cần có thể giải thoát, chỉ cần không còn đau khổ, anh muốn thế nào thì thế ấy đi.”

“Ừ.” Kha Dĩ Huân nhíu mày: “Anh sẽ bảo luật sư chuẩn bị, đến lúc thích hợp sẽ nói!”

Cô nhắm mắt lại, cũng tốt, chỉ cần không hành hạ nhau, thế nào cũng được. Cảm xúc, cô chống không nổi anh. Thông minh, cô lại càng không phải đối thủ, cô đã không còn sức lực để cùng anh tranh luận nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play