Diệp Sở đá rất chuẩn, trực tiếp đá trúng chỗ Kiều Vân Sanh bị thương lúc trước.

Kêu một tiếng, người Kiều Vân Sanh lung lay một chút, cánh tay sắp chạm đến Diệp Sở cũng rũ xuống.

Có thể là vì không nghĩ đến Diệp Sở sẽ đánh trả, Kiều Vân Sanh cũng không chuẩn bị chút nào.

Bởi vì Kiều Vân Sanh quá tự tin, hắn cho tất cả thuộc hạ ngoài cửa đi ra xa, nên cho dù động tĩnh bên trong hơi lớn một chút, bên ngoài cũng không nghe được.

Trong khi Kiều Vân Sanh do dự, Diệp Sở không chút chậm chạp, trực tiếp vòng ra sau hắn, đá vào phía sau đầu gối của Kiều Vân Sanh.

Chiêu nào Diệp Sở cũng dùng toàn lực, cho nên Kiều Vân Sanh đột nhiên bị đá, hắn quỳ mạnh xuống đất.

Xương bánh chè đập xuống sàn nhà cứng rắn, phát ra một tiếng đập rất lớn.

Chẳng qua, Kiều Vân Sanh không chỉ tàn nhẫn với người khác, hắn còn tàn nhẫn với bản thân hơn.

Mấy chiêu vừa rồi của Diệp Sở thành công, đều dựa vào sự bất ngờ, lại chiếm trước tiên cơ và Kiều Vân Sanh không chút chuẩn bị.

Tuy Diệp Sở đá trúng mắt cá chân từng bị thương của Kiều Vân Sanh, nhưng sự nhẫn nại của Kiều Vân Sanh rất tốt, hắn phản ứng lại rất nhanh.

Trên người càng đau, càng kích phát sự hứng thú của hắn.

Khi Diệp Sở lại muốn đá vào vết thương cũ Kiều Vân Sanh, Kiều Vân Sanh đang đưa lưng về phía Diệp Sở, hắn cười nhẹ một cái, bắt lấy chân của Diệp Sở, kéo nàng xuống đất.

Diệp Sở bị kéo mạnh, cả người nghiêng ngả, ngã lăn quay trên đất, lưng tê tái, đau xuyên tim.

Diệp Sở cắn chặt răng không ra tiếng, Kiều Vân Sanh giữ chặt chân Diệp Sở, kéo nàng đến chỗ hắn quỳ.

Kiều Vân Sanh nắm chặt chân Diệp Sở, Diệp Sở không thể tránh thoát, thân thể của nàng không chịu khống chế, bị kéo đến chỗ Kiều Vân Sanh.

Chân trái Diệp Sở bị túm, chân phải của nàng vẫn tự do. Diệp Sở dùng tay chống đất, mượn lực chống đỡ, nhấc chân phải đá hướng yết hầu của Kiều Vân Sanh.

Nhận thấy ý đồ của Diệp Sở, Kiều Vân Sanh nghiêng ra sau, dựa xuống đất. Giây tiếp theo, Diệp Sở cầm dao nhỏ đặt lên cổ Kiều Vân Sanh.

Lưỡi dao mỏng sắc nhọn không chút lưu tình mà kề sát làn da của hắn.

Kiều Vân Sanh ngửa đầu, cong môi, nhìn đôi mắt của Diệp Sở: "Nàng phạm quy."

Kiều Vân Sanh chỉ chính là dao nhỏ Diệp Sở cầm. Lúc nãy Diệp Sở lấy nó từ bàn cơm, giấu trong ống tay áo, hiện tại vừa lúc có tác dụng.

"Giao tiếp với tiểu nhân không cần tuân thủ quy tắc." Diệp Sở cầm dao kề cổ Kiều Vân Sanh, không dám lơi lỏng.

Diệp Sở ước gì có thể cách xa Kiều Vân Sanh, nàng không muốn động vào Kiều Vân Sanh, dùng tay cầm cà vạt, dùng sức kéo lên trên.

Diệp Sở dùng sức lớn, khó tránh khỏi khiến cổ Kiều Vân Sanh bị siết chặt.

"Nàng không biết cởi cà vạt sao, Lục Hoài không dạy nàng à?" Cổ Kiều Vân Sanh bị kề dao, hắn lại giống như không có việc gì, còn có tâm trạng trêu đùa Diệp Sở.

Diệp Sở đã sớm phiền chán Kiều Vân Sanh, tay kề dao gần hơn, làn da trên cổ Kiều Vân Sanh bị cắt qua, chảy máu.

"Xoay người sang chỗ khác, đưa tay ra phía sau." Giọng nói của Diệp Sở lạnh băng.

Diệp Sở chống dao, Kiều Vân Sanh ngoan ngoãn xoay người.

Diệp Sở vừa cầm chặt dao, chú ý Kiều Vân Sanh, vừa dùng cà vạt trói tay Kiều Vân Sanh.

Những việc này Lục Hoài đã từng dạy cho nàng, mặc dù đã lâu rồi Diệp Sở không dùng đến, nhưng nàng vẫn thuận lợi trói tay Kiều Vân Sanh lại.

Diệp Sở túm khăn trên bàn cơm, trói cả chân Kiều Vân Sanh.

Bởi vì mất rất nhiều sức, tay Diệp Sở run nhè nhẹ.

Kiều Vân Sanh nói chuyện thong thả ung dung, giống như người bị trói căn bản không phải hắn.

"Diệp Nhị tiểu thư, tay nàng đang run kìa."

Diệp Sở cũng không để ý, thắt nút dải khăn trên tay.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng vang, thuộc hạ của Kiều Vân Sanh gõ cửa.

"Lục gia, ngài có việc gì cần chúng ta làm không?" Đã lâu mà người bên trong chưa đi ra, Cố Bình cảm thấy kỳ quái.

Diệp Sở lại dùng dao kề cổ hắn, uy hiếp Kiều Vân Sanh, nàng nhỏ giọng: "Ngươi biết nên làm như thế nào."

Một giây trước, Kiều Vân Sanh còn có thể nhàn nhã thoải mái cười nhạo Diệp Sở. Giờ khắc này, thần sắc của hắn nháy mắt thay đổi, giọng nói trở nên lạnh thấu xương.

"Ta đã nói không cần quấy rầy ta và Diệp Nhị tiểu thư, lui ra."

Vừa nghe thấy tiếng nói của Kiều Vân Sanh, Cố Bình lập tức đáp vâng rồi lui xuống.

Lúc này, trên trán Diệp Sở đã nổi một tầng mồ hôimỏng, nghe tiếng bước rời đi của thuộc hạ của Kiều Vân Sanh, nàng mới thở dài nhẹ nhõm.

"Diệp Sở, bây giờ ta mới phát hiện, ngươi và nàng thật sự không giống nhau." Kiều Vân Sanh nói xong câu đó, đã bị Diệp Sở bịt miệng.

Diệp Sở cầm lấy một chiếc khăn khác trên bàn cơm, nhét vào miệng Kiều Vân Sanh.

Giọng nói của Diệp Sở lạnh băng: "Câm miệng."

Diệp Sở đương nhiên biết "nàng" trong lời nói của Kiều Vân Sanh là ai, hiện tại trong lòng nàng tràn đầy lửa giận.

Kiều Vân Sanh cố ý thừa dịp Lục Hoài xảy ra chuyện, mới bắt cóc nàng.

Nghĩ đến Lục Hoài đang rơi vào nguy hiểm, trong lòng Diệp Sở lại bực bội.

Trước khi đi, Diệp Sở phát tiết lửa giận lên người Kiều Vân Sanh, nàng lại đá vào mắt cá chân từng bị thương của Kiều Vân Sanh.

Miệng Kiều Vân Sanh bị lấp kín, không thể phát ra âm thanh, nhưng Diệp Sở cư nhiên thấy Kiều Vân Sanh cười, tiếng cười rất nhỏ xuyên qua khăn.

Tuy tay Kiều Vân Sanh bị trói, nhưng Kiều Vân Sanh đã từng được huấn luyện, chắc chắn là hắn cũng có thể tự cởi trói.

Cho nên hiện tại, Diệp Sở có rất ít thời gian để chạy trốn.

Diệp Sở cũng không để ý Kiều Vân Sanh, nàng vòng qua Kiều Vân Sanh, đi đến bên cửa sổ, kéo ra một khe hở.

Người canh giữ bên ngoài không nhiều lắm, bọn họ đưa lưng về phía Diệp Sở, dường như đang nói chuyện phiếm.

Thừa dịp bọn họ còn chưa quay đầu, Diệp Sở nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, men theo chỗ nhiều cây rời đi.

Lúc nãy đi vào, Diệp Sở đã nhớ kỹ đường đi, nàng chuyên chọn những chỗ ít người mà đi.

Diệp Sở không đi đến cửa lớn, nàng trèo qua tường rời khỏi tòa nhà của Kiều Vân.

Sau mười lăm phút kể từ khi Diệp Sở rời đi, Kiều Vân Sanh mới cởi trói, hắn hoạt động cánh tay có chút cứng đờ, rồi đứng dậy.

Kiều Vân Sanh đi đến cửa, đẩy ra.

Cố Bình đứng ở cách đó không xa, hắn nhanh chóng tiến lên, Kiều Vân Sanh đứng ở bậc thang, Cố Bình đứng ở phía dưới.

Đèn trong phòng vẫn sáng, Cố Bình đảo mắt nhìn, trong phòng hỗn độn. Nhận thấy điều này, hắn lập tức cúi đầu.

Vừa rồi liếc mắt một cái, hắn còn nhìn thấy miệng vết thương trên cổ Lục gia, máu vẫn chưa dừng, còn đang chảy ra ngoài.

Kiều Vân Sanh đứng ở cửa phòng, nhìn vào không trung đen như mực, hắn duỗi tay sờ miệng vết thương trên cổ, ra lệnh cho Cố Bình.

"Diệp Nhị tiểu thư chạy thoát, phái người bắt nàng ta lại."

Cố Bình vội vàng vâng dạ.

Thì ra vết thương trên cổ Lục gia thật là do Diệp Nhị tiểu thư tạo thành, nhưng mà nhìn qua Lục gia cũng không tức giận.

Cố Bình nhận lệnh đi bắt Diệp Sở, áp sự nghi hoặc ở đáy lòng xuống.

Kiều Vân Sanh không tự đuổi theo, hắn xoay người đi vào phòng, nhặt chiếc cà vạt đã trói hắn lên.

Cà vạt vốn phẳng phiu đã trở nên nhăn dúm, Kiều Vân Sanh nhớ đến cảnh Diệp Sở dùng dao chống hắn, cúi đầu mỉm cười.

"Diệp Sở, ta cố ý cho ngươi chạy mười lăm phút, không biết lần này ngươi sẽ cho ta kinh hỉ gì đây?"

Sau khi Diệp Sở thoát khỏi nhà của Kiều Vân Sanh, nàng chạy ngay theo hướng đến Khách sạn Hòa Bình.

Nàng biết hiện tại chỉ có người của Khách sạn Hòa Bình mới có thể giúp nàng.

Diệp Sở chạy quá nhanh, hô hấp có chút dồn dập.

Lúc này, phía trước lại xuất hiện một nam tử cản đường đi của nàng.

Người nọ thấy Diệp Sở liều mạng chạy, phía sau giống như có người đang đuổi theo.

Hắn trước nay đều thích những thứ hay ho, hiện tại nhìn thấy Diệp Sở như vậy, đương nhiên cảm thấy thú vị.

Hắn cũng mặc kệ Diệp Sở đã trải qua việc gì, trực tiếp duỗi tay ngăn cản Diệp Sở.

"Vị tiểu thư này, nàng chạy gấp như vậy làm gì?" Nam tử tỏ vẻ tò mò, vẫn luôn truy vấn.

Diệp Sở thấy bực mình, người này rốt cuộc muốn làm cái gì, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, rõ ràng đã thấy nàng có việc lại còn cản đường nàng.

Diệp Sở không để ý hắn, nàng quay đầu định đi.

"Tiểu thư, nàng đừng đi, ta còn có chuyện muốn hỏi nàng, có phải nàng đang bị người truy đuổi không?" Nam tử lại tiếp tục chắn trước mặt Diệp Sở.

Không biết vì sao, cho dù Diệp Sở trốn thế nào, cũng không thể trốn thoát.

Diệp Sở nghẹn một ngụm khí trong lòng, cất cao giọng: "Mắt của ngươi có vấn đề sao? Biết ta bị người truy đuổi lại cứ chắn đường của ta."

Nam tử cũng không tức giận, lập tức chắn trước mặt Diệp Sở: "Thật sao? Nàng chọc đến ai mà phải chạy gấp như vậy?"

"Ngươi đủ chưa! Ta còn có việc, cần phải đi." Diệp Sở hít sâu một hơi, cố nén không ra tay.

Diệp Sở cảm thấy người này định làm khó dễ nàng, nàng nhìn lướt qua nam tử kia.

Vừa thấy nam tử này, liền biết gia thế của hắn không tệ, mặc một bộ âu phục cắt may tinh tế, chất liệu cũng rất cao cấp, lại không biết vì sao lại một mình xuất hiện ở đây.

"Đừng nóng giận, ta chỉ là muốn biết người truy đuổi nàng là ai?" Nam tử kia mỉm cười, "Từ trước đến nay, lòng hiếu kỳ của ta luôn cao hơn người khác, nàng nói cho ta xong lại chạy cũng không muộn."

"Ta mới đi du học ở nước ngoài về, không hiểu rõ tình huống ở đây, nàng vừa vặn có thể giải thích một chút cho ta."

Diệp Sở mới vừa chạy khỏi chỗ của Kiều Vân Sanh, hiện tại lại gặp một kẻ ăn chơi trác táng ra bài không theo lẽ thường, thật không biết là nàng dẫm vào vận đen gì.

Nhưng Diệp Sở đi hướng nào cũng bị nam tử kia chặn lại, rõ ràng hắn chỉ chắn trước mặt nàng, nàng lại không thể rời đi.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang, Diệp Sở không cần quay đầu lại cũng biết đám người Cố Bình kia đuổi đến đây.

Nam tử kia cũng thấy đám người Cố Bình, hắn ngẩn người, ngây ngốc tại chỗ: "Này không phải thuộc hạ Cố Bình của Kiều Vân Sanh sao? Sao nàng lại chọc vào hắn?"

Đáng tiếc Diệp Sở sẽ không lại trả lời hắn, thừa dịp nam tử hốt hoảng, Diệp Sở liền chạy vòng qua hắn.

Đám người Cố Bình đã gần trong gang tấc, nếu còn đứng ở đấy, thì nàng thật sự không còn bất cứ hy vọng gì.

Diệp Sở chạy một đoạn đường, mới ý thức được việc nàng dự đoán cũng không xảy ra. Đám người Cố Bình nhiều như vậy, lại không có một người đuổi kịp nàng.

Phía sau lại truyền đến tiếng đánh nhau, Diệp Sở chỉ có thể dừng bước, nhìn về phía sau.

Nam tử vừa ngăn cản nàng thế nhưng lại đánh nhau với đám người Cố Bình, đám người kia vây quanh hắn, không có một ai đi bắt nàng.

Diệp Sở bất đắc dĩ quay lại, tuy người nọ ngăn cản nàng, nhưng bây giờ lại vì nàng mà rước họa vào thân, vì nàng mà ngăn cản đám người Cố Bình này.

Xem ra thân thủ của nam thân này không tệ, tuy bằng sức của một mình nàng, không thể đánh được nhiều người như vậy, nhưng có thêm người nam nhân này, sẽ có phần thắng lớn hơn.

Cho nên, cho dù bây giờ nàng quay lại, cũng không phải là chịu chết.

Khi Diệp Sở chạy đến gần nam tử kia, bước chân dừng lại.

Khiến nàng kỳ quái là, chỉ có một lúc, đám người của Cố Bình đã bị nam tử kia đánh ngã xuống đất.

Chỉ còn lại một người cuối cùng, Diệp Sở vừa định ra tay, nam tử kia nhẹ nhàng đá một phát, người nọ nháy mắt ngã xuống đất.

Căn bản không cần Diệp Sở ra tay.

Nam tử đánh nhiều người như vậy, hô hấp cũng không dồn dập, hắn nhìn thoáng qua Diệp Sở: "Nàng trở về làm gì? Một mình ta có thể đối phó những người này, nàng đến cũng chỉ là gánh nặng."

Diệp Sở mở miệng hỏi: "Ngươi từng học võ công?"

Nam tử lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Đi Câu lạc bộ kiếm Tây Dương học mấy chiêu, có tính hay không?"

Nam tử này chưa nói thật, Diệp Sở nhìn ra thái độ của hắn với mọi việc đều rất tùy ý.

Bất luận là hắn ngăn cản nàng, hay là chủ động đánh ngã những người này.

Nam tử này đều theo tính tình của hắn, sẽ không bận tâm đến người khác.

Diệp Sở không phụ họa, nàng nhìn thoáng qua đám người Cố Bình, bọn họ bị ngã xuống đất căn bản không thể bò dậy.

Nam tử này khẳng định không đơn giản như mặt ngoài, Diệp Sở không khỏi lui ra phía sau một ít.

Diệp Sở mang theo cảnh giác: "Nếu chính ngươi có thể đối phó, ta phải rời đi."

Lúc này Diệp Sở phải rời khỏi, nam tử kia không ngăn cản đường đi của Diệp Sở như trước, mà chỉ gật đầu.

Diệp Sở xoay người, chạy hướng Khách sạn Hòa Bình.

......

Trong một phòng bệnh được đặc thù giám sát và bảo vệ ở bệnh viện Tây Nhân.

Thiếu soái Lục Hoài đã hôn mê ba ngày, vẫn chưa tỉnh lại.

Đã nhiều ngày, Đốc Quân Lục Tông Đình vẫn luôn gọi điện thoại đến đây, hắn ở Nam Kinh, lại luôn lo đến an nguy của Lục Hoài.

Bọn họ đều biết, nếu Lục Tông Đình chạy về Thượng Hải, những người khác sẽ biết Lục Hoài đã xảy ra chuyện, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến Bến Thượng Hải dị động.

Bóng đêm thâm trầm, Lục Hoài ở trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.

Hắn cảm thấy miệng rất khô, định chuyển người lấy chén nước, mới hơi cử động, lại liên lụy đến kim tiêm trên tay.

Thanh âm vang lên, Chu phó quan ngồi trên ghế lập tức tỉnh.

"Tam thiếu!"

Lục Hoài chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, dường như đã mơ một giấc mộng dài. Hắn cắn răng, chỗ trái tim cũng nổi lên đau đớn mãnh liệt.

Khi ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh, hắn thế nhưng chợt nhớ đến cái gì.

Cổ họng Lục Hoài phát khô, thanh tuyến càng thấp hơn bình thường: "Diệp Sở đâu?"

Giọng nói của hắn khàn đặc.

Chu phó quan ngẩn ra, chần chờ vài giây.

Lục Hoài lập tức nhận ra không đúng, trái tim hắn căng thẳng, lại càng đau hơn.

Hắn bất chấp thân thể của mình, lập tức muốn xuống giường, hắn muốn đi tìm nàng.

Lục Hoài bị Chu phó quan ngăn cản: "Tam thiếu, bác sĩ nói ngài chưa thể xuống giường."

Sắc mặt của Lục Hoài trầm xuống, mắt quét về phía Chu phó quan: "Ta hỏi lại một lần, Diệp Sở đâu?"

"Diệp Sở cô nương mất tích." Chu phó quan rốt cuộc nói ra chân tướng với Lục Hoài, "Nhưng ta đã gọi người đi tìm."

Lục Hoài trầm giọng hỏi: "Chuyện khi nào?"

Chu phó quan: "Chiều nay, người của ngài bị đánh bất tỉnh, sau đó Diệp Sở cô nương đã không thấy tăm hơi."

Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Hoài đã biết là ai làm việc này. Tác phong không coi ai ra gì, làm việc không kiêng nể chỉ là bút tích của một người.

Kiều Lục.

Lục Hoài thật tức giận, hắn ta dám nhân lúc hắn hôn mê, cướp đi Diệp Sở.

Tuy hắn bị thương, nhưng vì giữ gìn trật tự Bến Thượng Hải, bọn họ chắc chắn sẽ toàn diện phong tỏa tin tức.

Nhưng việc gì cũng không thể làm được mọi mặt chu đáo, Kiều Lục thông minh như vậy, không có khả năng không nhận ra.

......

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, có vẻ phá lệ chói tai. Suy nghĩ của Lục Hoài bị đánh gãy, hắn nhận điện thoại.

Giọng nói của Lục Hoài rất lạnh: "Có việc?"

"Tam thiếu, có người đến tìm ngài." Đầu bên kia điện thoại là người của Khách sạn Hòa Bình.

Người của Khách sạn Hòa Bình cũng không biết Lục Hoài đã xảy ra chuyện, lúc trước Chu phó quan từng đến đây, cho tăng nhân thủ, hơn nữa dặn bọn họ có việc liền gọi cho số điện thoại này.

Cho nên, người của Khách sạn Hòa Bình nghe được tiếng nói của Lục Hoài, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lục Hoài híp mắt: "Ai?"

"Một cô nương họ Diệp."

Trong lòng Lục Hoài thả lỏng: "Bảo nàng nghe điện thoại."

Cơ thể cũng bớt căng chặt, cảm xúc của Lục Hoài tạm thời ổn định lại.

Diệp Sở nghe điện thoại, giây tiếp theo, Lục Hoài và Diệp Sở đồng thời nói:

"Ngươi không sao chứ?"

Giọng nói của hắn chứa sự khẩn trương, giọng nói của nàng chứa sự quan tâm.

Hai người đều sửng sốt, ngay sau đó, bọn họ không cần nghĩ ngợi mà nói dối.

"Ta rất tốt."

Trái tim Lục Hoài vẫn đau, thân thể Diệp Sở còn đang run rẩy, nhưng bọn họ đều không muốn khiến đối phương lo lắng.

Diệp Sở dừng một chút, biết Lục Hoài đã thoát hiểm, nàng rốt cuộc yên tâm. Nàng cảm thấy hiện tại nàng nên nói việc vừa rồi cho hắn.

Nàng nhìn người bên cạnh, người nọ thấy nàng đang nói chuyện điện thoại với Lục Hoài, lập tức xoay người đi xa chút.

Diệp Sở đơn giản kể lại chuyện đêm nay.

"Kiều Lục quá tự tin, sau khi trói chặt hắn, ta liền trốn thoát."

Lục Hoài nhướng mày: "Nàng trói Kiều Lục?"

Xem ra kẻ lừa đảo quả thật rất thông minh, có thể bình yên vô sự chạy đến Khách sạn Hòa Bình.

"Ân, nếu ngươi muốn biết chi tiết cụ thể......" Diệp Sở cố tình giữ lại, "Chỉ có thể chờ chúng ta gặp mặt lại nói."

Diệp Sở cũng không muốn nói nhiều với Lục Hoài vào lúc này, nàng muốn thấy hắn bình an xuất hiện trước mặt nàng.

Lục Hoài chợt cười, hắn lập tức hiểu được dụng ý của Diệp Sở.

Ngữ khí của Lục Hoài trở nên nghiêm túc, phảng phất đang hứa hẹn với nàng.

Giọng nói trầm thấp của hắn nhẹ nhàng vang lên: "Ta sẽ sống tốt."

Mũi Diệp Sở đau xót, thương cảm đột nhiên nảy lên trong lòng, nàng tận lực khiến thanh tuyến không bị run rẩy.

Diệp Sở nói: "Ngài là Lục gia Tam thiếu, nhất định phải nói được thì làm được."

Lục Hoài: "Diệp Sở, ta là một người tuân thủ ước hẹn."

Diệp Sở: "Được, ta sẽ chờ ngài."

Trước khi hôn mê, người Lục Hoài nghĩ đến chỉ có Diệp Sở, hắn vốn là từ sống chết trước mắt tránh được một kiếp.

Hắn biết nàng đang đợi hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình ngủ say không tỉnh.

Đề tài này quá trầm trọng, bọn họ cực kỳ ăn ý, lập tức không đề cập đến.

Lục Hoài mở miệng gọi nàng: "Diệp Sở."

Diệp Sở: "Ân?"

Lục Hoài: "Nàng trước ở lại Khách sạn Hòa Bình, ta sẽ bảo Chu phó quan gọi điện thoại cho Diệp Công Quán."

"Nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt."

"Việc còn lại, liền giao cho ta."

"......"

Lục Hoài đã sớm nghĩ kỹ rồi, Diệp Sở mất tích buổi chiều, hiện tại đã là nửa đêm. Hắn sẽ tìm lý do cho việc Diệp Sở mất tích, cũng sẽ giúp nàng xử lý tất cả.

Diệp Sở gật đầu: "Vâng."

Hắn giúp nàng nhiều như vậy, nàng chỉ có thể dùng mười hai phần tín nhiệm để tin tưởng hắn.

Lục Hoài tiếp tục nói: "Nàng vào ở phòng thứ ba, tầng thứ tư của Khách sạn Hòa Bình."

Chu phó quan ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Tam thiếu, nhưng kia......"

Lục Hoài liếc Chu phó quan một cái.

Hắn lập tức ngậm miệng.

Căn phòng kia là phòng Tam thiếu dùng, cứ việc không hay ở, nhưng sẽ có người quét tước mỗi ngày.

Bên kia đầu điện thoại, Diệp Sở còn chưa nói chuyện, Lục Hoài thuận tiện nhắc nàng một câu.

"Nga đúng rồi, đó là phòng của ta."

Diệp Sở đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play