Diệp Sở bước nhanh hướng Khách sạn Hòa Bình. Trên đường phố yên tĩnh, xung quanh thật quạnh quẽ.

Vừa rồi chạy thoát khỏi tay Kiều Vân Sanh, một nam tử xa lạ đã giúp nàng chặn thuộc hạ của Kiều Vân Sanh, tuy nam tử kia nhìn qua có chút bất cần đời, nhưng tóm lại là hắn giúp nàng.

Diệp Sở biết, hiện nay nàng còn tính an toàn, chỉ cần đến Khách sạn Hòa Bình, Kiều Vân Sanh tuyệt đối sẽ kiêng kị, không dám đuổi đến đây.

Nhưng lúc này, Diệp Sở lại lo lắng một việc khác, đó chính là an nguy của Lục Hoài.

Bóng đêm dần dày, nhiệt độ không khí càng thấp, cơn gió lạnh thấu xương thổi qua mặt Diệp Sở, có chút đau, nhưng nàng giống như không cảm giác được.

Nàng chỉ muốn nhanh đến Khách sạn Hòa Bình, xác nhận tình huống hiện tại của Lục Hoài.

Diệp Sở vô cùng hoảng hốt, đã lâu không thể liên lạc với Lục Hoài, hắn nhất định đã xảy ra chuyện.

Gọi đến Phủ Đốc Quân rất lâu không có người nhận, bên ngoài cũng chỉ biết Lục Tam thiếu bận việc ở nơi khác.

Nhưng Diệp Sở biết, vì an toàn của Lục Hoài, Phủ Đốc Quân nhất định đã phong tỏa toàn bộ tin tức.

Diệp Sở suy nghĩ miên man, một lát sau, nàng dừng bước.

Trong bóng đêm thâm trầm, ánh trăng trắng tinh chiếu xuống, chiếu sáng kiến trúc trước mắt.

Diệp Sở giương mắt nhìn, đó là Khách sạn Hòa Bình.

Rốt cuộc cũng đến.

Diệp Sở thấy rõ tình hình xung quanh Khách sạn Hòa Bình. Nàng hơi nhăn mày, sau đó nhấc chân, đi đến một bên, làm cây cối đen nghìn nghịt che khuất cả người.

Bảo vệ xung quanh Khách sạn Hòa Bình rõ ràng nhiều hơn không ít, hơn nữa thần sắc của ai cũng cảnh giác, bọn họ không ngừng nhìn bốn phía.

Giống như đang đề phòng ạ đó.

Diệp Sở nhíu chặt mi, nhất định là Lục Hoài đã xảy ra chuyện, cho nên Khách sạn Hòa Bình mới có thể tăng mạnh phòng thủ.

Nàng rất lo lắng, không biết tình huống bây giờ của Lục Hoài như thế nào, nhưng giờ phút này, nàng cần phải bình tĩnh lại.

Diệp Sở hít sâu một hơi, không khí lạnh băng kích thích xoang mũi, khiến lòng nàng yên tĩnh hơn.

Diệp Sở trầm tư, bảo vệ nghiêm mật như vậy, nàng nên đi vào như thế nào đây?

Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, thời gian chậm rãi trôi đi, Diệp Sở nhận ra quy luật tuần tra của bảo vệ.

Cửa Khách sạn Hòa Bình có một đám bảo vệ, mỗi góc đều có người tuần tra. Nhưng cách một đoạn thời gian, người tuần tra sẽ thay một đám khác.

Mỗi góc đều được trông coi nghiêm mật, nhưng có một khu vực nhỏ tương đối bạc nhược.

Chỗ đó thuộc tầm góc chết của mắt, nếu Diệp Sở đánh hôn mê một bảo vệ, chuyện này sẽ bị một bảo vệ khác phát hiện trong mười phút.

Có nghĩa là, nàng phải vượt qua bảo vệ và vào Khách sạn Hòa Bình trong mười phút.

Chỗ bạc nhược kia, có rất ít người sẽ phát hiện. Bởi vì cho dù là ban ngày, người khác cũng không thể đi lung tung quanh Khách sạn Hòa Bình.

Nhưng Diệp Sở cực kỳ quen thuộc Khách sạn Hòa Bình, đương nhiên sẽ biết nên đến đó thế nào.

Diệp Sở đi đến chỗ đó, cẩn thận quan sát bốn phía.

Nàng phát hiện có một bảo vệ tương đối thấp bé, nhìn qua cũng khá gầy yếu, nếu đánh hôn mê hắn, sẽ khá dễ.

Một lát sau, bảo vệ khác đi xa, đi tuần tra chỗ khác, chỗ này chỉ còn bảo vệ thấp bé kia.

Có cơ hội.

Diệp Sở vòng đến gần bảo vệ kia, nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, một thủ đao đánh vào sau cổ bảo vệ.

Lực độ của Diệp Sở vừa phải, sẽ không xúc phạm đến người này, nhưng trong thời gian ngắn, người này sẽ không tỉnh lại.

Sau khi đặt bảo vệ này vào một chỗ tối yên tĩnh, Diệp Sở tìm đồ che cả người hắn, trì hoãn thời gian người này bị phát hiện.

Diệp Sở thầm nói một câu rất xin lỗi, sau đó cởi áo khoác của bảo vệ, mặc vào.

Chiều cao của bảo vệ này xấp xỉ với Diệp Sở, nếu không nhìn kỹ, Diệp Sở lại cúi đầu, nhìn qua cũng có vài phần giống hắn.

Sau đó, Diệp Sở cũng không quay đầu lại, đi vào Khách sạn Hòa Bình.

Thời gian gấp gáp, Diệp Sở phải đến Khách sạn Hòa Bình, tìm phòng liên lạc, liên hệ với Lục Hoài trong mười phút.

Diệp Sở biết trong Khách sạn Hòa Bình có một phòng chuyên liên lạc, người ở đó có thể liên lạc với Lục Hoài.

Hiện tại, Diệp Sở phải đi đến căn phòng đó.

Trên hành lang đen như mực, không có một tia ánh sáng, Diệp Sở nhấc chân đi vào bóng tối.

Hành lang yên tĩnh, trống trải, chỉ nghe thấy tiếng gió xẹt qua cửa sổ, một lát sau, lại khôi phục yên tĩnh.

Diệp Sở bước chân nhẹ nhàng, mọi nơi rất yên tĩnh, thanh âm rất nhỏ cũng có thể bị người phát hiện, nàng phải thật cẩn thận.

Diệp Sở biết đường đi đến phòng liên lạc, nàng bước rất nhanh, nhưng không gây ra tiếng động.

Đi đến một chỗ ngoặt, Diệp Sở đang muốn đi tiếp, lúc này, nghênh diện có người đi đến.

Diệp Sở rùng mình, cúi đầu.

Cơ thể nàng căng chặt, tay rũ xuống, nắm chặt, làm thế phòng bị.

Bảo vệ kia tên là Trịnh Lễ, hắn cũng không ngờ sẽ gặp được người khác ở chỗ này, hắn híp mắt, mày hơi nhăn lại: "Sao ngươi lại ở đây?"

Mọi người đều tuần tra bên ngoài, vì sao người này sẽ đi vào.

Xung quanh đen kịt, cơ hồ không có ánh sáng, nhìn không rõ khuôn mặt của người này.

Nhưng Trịnh Lễ có thể miễn cưỡng nhận ra quần áo trên người Diệp Sở, là quần áo bảo vệ. Bởi vậy, lòng nghi ngờ của hắn tiêu tán chút.

Hắn tạm thời không hoài nghi thân phận của Diệp Sở.

Trong chớp nhoáng, đầu óc của Diệp Sở nhanh chóng chuyển động, nàng nên làm như thế nào?

Nàng tuyệt đối không thể nói chuyện, nếu nói, Trịnh Lễ chắc chắn sẽ phát hiện ra không đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Diệp Sở đã quyết định.

Nàng lập tức thay đổi biểu cảm trên mặt, giả vờ thống khổ bất kham. Nàng cúi đầu, ôm bụng ngồi xổm xuống, cả người run rẩy.

Nhìn qua là một người bị đau bụng, đau đến mức không thể nói chuyện.

Nhưng, Diệp Sở biết, đây chỉ là kế hoãn binh, người trước mắt sẽ không hoàn toàn tin tưởng. Nếu hắn phát hiện, nàng lại làm tính toán khác.

Trịnh Lễ thấy Diệp Sở như vậy, lòng nghi ngờ lại mất một chút, mở miệng nói: "Nếu ngươi đau bụng, liền đi nghỉ ngơi một lát đi."

Trịnh Lễ lại nói: "Nhưng đừng đi vào bên trong, ngươi nghỉ ở bên ngoài đi."

Diệp Sở biết hiện tại chỉ có thể giả vờ rời đi, nàng gật đầu, ôm bụng, xoay người đi trở về.

Trịnh Lễ đứng đó, hắn nhìn bóng dáng Diệp Sở rời đi, xoay người, đang định trở về.

Đột nhiên, hắn dừng bước, trong đầu hiện lên một ít đồ vật, cảm thấy giống như có chỗ nào đó không quá thích hợp.

Người che bụng vừa rồi vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa từ đầu tới cuối cũng không nói chuyện. Cho dù hắn đau bụng, cũng không có khả năng không phát ra tiếng gì.

Này có hai loại khả năng, thứ nhất, là thân phận của người này khả nghi, hắn không nói chuyện để không bại lộ thân phận.

Nhưng cũng không loại trừ người nọ thật sự quá đau bụng, suy yếu đến mức không thể nói ra lời.

Rốt cuộc, Khách sạn Hòa Bình được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, người bình thường không thể vào được.

Hắn có chút nghi ngờ, mày hơi nhăn lại. Bây giờ là thời gian đặc biệt, không thể buông tha bất cứ kẻ nào khả nghi.

Hắn quyết định đi nhìn mặt người nọ, nếu là người quen thuộc, đương nhiên có thể thả hắn rời đi.

Nếu là người trà trộn vào, cũng đừng trách hắn vô tình.

Diệp Sở đi lên trước, nhưng nàng vẫn tập trung cao độ, nghiêng tai nghe thanh âm đằng sau.

Diệp Sở biết người nọ sẽ không thả lỏng cảnh giác, hắn nhất định sẽ theo kịp.

Nàng phải tìm cơ hội chế trụ hắn.

Ban đêm yên tĩnh, phía sau truyền đến thanh âm nhỏ vụn. Cứ việc người nọ đã cố tình nhẹ bước, nhưng Diệp Sở vẫn phát hiện được.

Trong lòng Diệp Sở vang lên chuông cảnh báo, sắc mặt nàng lạnh lùng, biết là người nọ đã đi theo.

Diệp Sở nghe tiếng, biết người nọ cách nàng không xa, nếu nàng chủ động xuất kích, còn có thể chiếm trước tiên cơ.

Vì thế, Diệp Sở đột nhiên dùng khuỷu tay đâm hướng người phía sau.

Vừa rồi Diệp Sở còn hành động thong thả, hiện tại động tác lập tức nhanh nhẹn, hoàn toàn ở ngoài dự kiến của Trịnh Lễ.

Hắn càng không ngờ Diệp Sở lại ra tay nhanh như vậy, hắn không có phòng bị, phát ra một tiếng kêu rên.

Hắn ý thức được người trước mặt tuyệt đối không bình thường, huy quyền thật mạnh hướng Diệp Sở, không chút lưu tình.

Diệp Sở đã sớm đoán được hành động của Trịnh Lễ, nàng quay đầu, né tránh.

Sau đó, Diệp Sở lập tức xoay người, người hơi thấp xuống, vươn chân phải, gạt chân trái của Trịnh Lễ.

Tốc độ của Trịnh Lễ không bằng Diệp Sở, hắn lập tức té lăn trên đất.

Hắn định chống người dậy, Diệp Sở liền lấy chủy thủ ra, kề cổ Trịnh Lễ, nhàn nhạt nói một câu.

"Xin lỗi, ta không có ác ý, ta chỉ là có việc muốn tìm Lục Tam thiếu."

Diệp Sở cực kỳ cẩn thận, sẽ không để chủy thủ tổn thương người này. Mặc dù sẽ trở ngại hành động của hắn, nhưng sẽ không khiến hắn bị thương.

Chủy thủ dán sát cổ Trịnh Lễ, xúc cảm lạnh lẽo. Phía sau là bức tường cứng rắn lạnh như băng.

Trịnh Lễ nghe thấy tiếng nói của Diệp Sở, ngây ngẩn cả người: "Ngươi là nữ nhân?"

Nữ nhân này thật kỳ quái, đầu tiên là ban đêm xông vào Khách sạn Hòa Bình, sau đó ra tay rất nhanh, mặc dù ở trong hoàn cảnh tối tăm, dường như cũng không ảnh hưởng đến nàng.

Diệp Sở không nói gì.

Lúc này, một người cầm đèn pin chiếu đến nơi này, ánh sáng chiếu sáng cả khu vực nhỏ.

Ánh sáng trắng, đêm tối tăm, gương mặt thanh lãnh của Diệp Sở càng thêm rõ ràng.

Người đến là Lưu Khải, là một trong những người Lục Hoài phái đến bảo vệ Diệp Sở.

Hắn đương nhiên nhận ra Diệp Sở, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó có chút vui sướng: "Diệp Sở cô nương, là ngài."

Lục Tam thiếu sai hắn bảo vệ Diệp Sở, nhưng Kiều Lục gia dám nhân lúc Tam thiếu bị thương, phái ra phần lớn thuộc hạ mang Diệp Sở cô nương đi.

Lưu Khải vô cùng tự trách, hắn khiến Tam thiếu thất vọng rồi, nếu Diệp Sở cô nương có việc gì, hắn sẽ hối hận suốt đời.

Tam thiếu trọng thương hôn mê, nhưng Chu phó quan đã sai người đi tìm Diệp Sở cô nương, ai ngờ Diệp Sở cô nương hiện tại lại hoàn hảo đứng ở đây.

Lưu khải căng chặt sắc mặt rốt cuộc thư hoãn, may mắn Diệp Sở cô nương bình an mà đã trở lại.

Diệp Sở nhìn thấy Lưu Khải, trong lòng thả lỏng, nhận ra hắn là người Lục Hoài phái đến bảo vệ nàng.

Nàng buông chủy thủ xuống, nhìn Lưu Khải, giọng nói mang theo một chút vội vàng: "Ta muốn liên hệ Tam thiếu."

Lưu Khải đương nhiên biết Diệp Sở lo lắng, Tam thiếu từng bảo hắn nghe theo tất cả những gì Diệp Sở nói, hắn vội vàng mở miệng: "Diệp Sở cô nương, ngài đi với ta."

Khóe miệng Diệp Sở hiện lên ý cười.

Diệp Sở vừa định đi, đột nhiên nàng nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Trịnh Lễ, mặt mang xin lỗi.

"Vừa rồi xin lỗi."

Việc Lục Hoài sai người bảo vệ Diệp Sở chỉ có một ít người biết. Trịnh Lễ không nhận được mệnh lệnh này, hắn đương nhiên không biết Diệp Sở là ai.

Bây giờ nhìn thấy thái độ của Lưu Khải với Diệp Sở, Trịnh Lễ đã biết một chút.

Diệp Sở đi theo Lưu Khải, đi qua hành lang yên tĩnh, rẽ mấy lần, mới đi đến phòng liên lạc.

Lưu Khải mở cửa, để Diệp Sở đi vào trước, xong mới đóng cửa lại.

Đi vào phòng, bố trí bên trong rất đơn giản. Trong phòng đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt một chiếc đèn bàn, cùng với một bộ điện thoại.

Diệp Sở biết bộ điện thoại này chuyên dùng để liên lạc với Lục Hoài.

Người liên lạc thấy có người đi vào, vội vàng đứng lên.

Lưu Khải chỉ vào Diệp Sở, nói: "Đây là Diệp Sở cô nương."

Sau đó, hắn nói: "Bây giờ ngươi gọi điện cho Tam thiếu, nói là Diệp Sở cô nương tìm ngài."

Người liên lạc nhìn Diệp Sở, nói được, cầm lấy điện thoại, gạt số.

Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, không trung đen kịt, đen như mực, khiến người nhìn chỉ cảm thấy áp lực.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều việc, nhưng tâm trạng của Diệp Sở chưa từng thấp thỏm như giờ phút này, tay nàng hơi run rẩy.

Nàng lo lắng Lục Hoài, hiện tại trong lòng rất hoảng loạn, không biết lát nữa sẽ nghe được đáp án thế nào.

Rõ ràng chỉ qua vài giây, nhưng Diệp Sở cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm chạp, lòng nàng vẫn treo trên cao.

Đồng hồ trên tường vang tí tách, thanh âm rất nhỏ, nhưng trong ban đêm yên tĩnh, lại cực kỳ rõ ràng.

Trong lòng Diệp Sở bỗng an tĩnh, kiên nhẫn chờ điện thoại.

Người liên lạc nghe điện thoại, nói vài câu, liền đưa điện thoại cho Diệp Sở, nói: "Diệp Sở cô nương, Tam thiếu bảo ngài nghe điện thoại."

Nghe vậy, cả người Diệp Sở đều thả lỏng, xem ra tình huống không tệ như nàng nghĩ.

Diệp Sở nhận điện thoại, quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Không ngờ Lục Hoài cũng hỏi nàng như thế, giọng nói của hai người đồng thời vang lên.

Giọng Lục Hoài trầm thấp.

Giọng Diệp Sở thanh lãnh.

Nàng ngẩn ra, không muốn để Lục Hoài lo lắng, liền nói dối.

Lục Hoài nói hắn không có việc gì, nhưng Diệp Sở biết Lục Hoài cũng giống nàng, đã nói dối.

Hắn không muốn khiến nàng lo lắng.

Nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, khí lạnh nhè nhè lướt qua người Diệp Sở, nhưng Diệp Sở cũng không cảm thấy lạnh.

Diệp Sở nói cho Lục Hoài, nàng trói Kiều Lục lại, sau đó chạy đến Khách sạn Hòa Bình, nhưng cụ thể chi tiết thì nàng muốn chính miệng nói cho hắn.

Diệp Sở nói chuyện với Lục Hoài, cảm xúc căng chặt lúc trước đã hoàn toàn tiêu tán.

Sau đó, Lục Hoài nói cho nàng, sẽ giúp nàng xử lý tốt việc nàng mất tích, cũng bảo nàng ở lại Khách sạn Hòa Bình.

Diệp Sở đương nhiên biết căn phòng kia là của Lục Hoài.

Bởi vì đời trước, nàng đã ở đấy rất nhiều lần.

Gác điện thoại, Lưu Khải mang Diệp Sở đi tìm người giữ chìa khóa, chìa khóa phòng của Lục Hoài được đặt ở một chỗ bí ẩn.

Diệp Sở cầm chìa khóa, ngại để người ta đưa nàng đến phòng Lục Hoài, liền nói: "Ta tự đi đi."

Người kia đương nhiên đồng ý: "Diệp Nhị tiểu thư cứ nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì liền tìm ta."

Diệp Sở mỉm cười: "Phiền toái ngươi."

Người nọ cũng mỉm cười: "Diệp Nhị tiểu thư đừng khách khí, bạn của Tam thiếu chính là khách quý của Khách sạn Hòa Bình."

Diệp Sở cầm chìa khóa rời đi, nàng lên lầu thang, đi đến căn phòng ở tầng bốn. Đi lên từng bậc cầu thang, đèn trên mặt tường bên trái bật sáng.

Đã khuya, nhưng Khách sạn Hòa Bình vẫn được trông coi nghiêm mật, nơi này là một trong những nơi an toàn nhất Bến Thượng Hải.

Diệp Sở đi trên cầu thang, nàng không tự giác mà nhìn xung quanh, đối với nàng, nơi này quá quen thuộc.

Đời này, lần thứ hai nàng đi vào Khách sạn Hòa Bình, hoàn toàn không ngờ sẽ ở trong tình huống như thế.

Diệp Sở đã đi đến tầng bốn, nàng đi tới phòng thứ ba, dùng chìa khóa mở cửa.

Khoá cửa bị mở ra, Diệp Sở tùy tay bật đèn, ngựa quen đường cũ đi vào.

Ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng, nàng nhìn xung quanh. Thì ra từ bây giờ bắt đầu, bài trí trong phòng đã luôn không thay đổi nhiều.

Đời trước, Diệp Sở đã đến đây rất nhiều lần.

Nàng chuẩn bị đi tắm nước ấm, nhưng lại phát hiện, không có quần áo tắm rửa.

Diệp Sở đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ, quần áo của Lục Hoài được treo chỉnh tề ở bên trong. Nàng do dự trong chốc lát......

Có cần nói một câu với Lục Hoài không?

Nhưng hắn đang bị thương nặng, nàng cần gì phải dùng việc nhỏ như vậy quấy rầy hắn.

Diệp Sở rối rắm vài phút, mới quyết định. Nàng duỗi tay cầm lấy một chiếc áo sơ mi của Lục Hoài.

Bỏ đi, mặc liền mặc, dù sao lúc trước lại không phải không từng mặc.

Diệp Sở nói cho chính mình, nàng mặc quần áo của Lục Hoài chỉ vì khẩn cấp, như vậy, lần sau lại đi xin hắn đồng ý là được.

Diệp Sở tắm xong, thay quần áo, liền nằm lên giường, duỗi tay tắt đèn.

Nàng rất buồn ngủ, dúi đầu vào trong chăn. Chăn có mùi bồ kết, giống như hôm qua đã được đổi mới.

Bóng đêm thâm trầm, bởi vì tắt đèn, trong phòng đen như mực.

Mùi hương quen thuộc quay xung quanh Diệp Sở, tối nay đã xảy ra nhiều việc như vậy, nàng ở trong trạng thái vô cùng buồn ngủ, rơi vào mộng đẹp.

Có lẽ bởi vì nơi này gợi lên hồi ức của Diệp Sở, ở trong mộng, nàng lại về đến đời trước.

......

Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi chạy trên đường cái, lại qua mấy giao lộ liền đến Khách sạn Hòa Bình.

Tài xế ở phía trước lái xe, Lục Hoài và Diệp Sở ngồi ở phía sau.

Lục Hoài dựa vào ghế, hai mắt hắn nhắm nghiền, mày hơi nhăn lại.

Diệp Sở ở bên cạnh yên lặng nhìn, hắn mở mắt.

Khi Lục Hoài nhìn về phía Diệp Sở, mày đã giãn ra, ánh mắt hắn không rõ sâu cạn, nhìn không ra cảm xúc của hắn.

Diệp Sở quan tâm hỏi: "Ngươi có khỏe không?"

Lục Hoài không nói gì, chỉ gật đầu, ý bảo nàng yên tâm.

Diệp Sở dịch người một chút, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Khi tới gần Lục Hoài, nàng ngửi được mùi máu tươi rất nhạt.

Diệp Sở nhíu mày, nàng vươn tay, định kéo áo khoác của Lục Hoài ra.

Nhưng giây tiếp theo, động tác của Diệp Sở bị bắt đánh gãy, bởi vì Lục Hoài lập tức đè tay nàng lại. Hắn nắm chạy tay nàng, không cho nàng động.

Sức của Lục Hoài rất lớn, nhưng hắn chỉ ngăn trở hành động của Diệp Sở, cũng không làm đau nàng.

Diệp Sở đương nhiên hiểu dụng ý của Lục Hoài, đơn giản là hắn không muốn để nàng nhìn thấy miệng vết thương của hắn. Nhưng mặc kệ hắn ngăn cản thế nào, nàng cũng phải nhìn xem.

Giọng Diệp Sở trầm xuống: "Lục Hoài."

Lục Hoài vẫn không buông tay, hắn nắm chặt tay Diệp Sở. Tay hắn rất nóng, nhiệt độ truyền đến tay nàng, nàng cảm thấy hắn có khả năng đang phát sốt.

Diệp Sở không yên tâm, nhất định phải xem xét một phen mới bằng lòng bỏ qua.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đã nghĩ ra biện pháp.

Cả người Diệp Sở nghiêng hướng Lục Hoài, nhìn qua giống như nàng muốn ôm hắn, mắt thấy đã sắp chạm vào người hắn.

Nhưng khi hơi thở của nàng càng ngày càng gần, Lục Hoài nao nao, theo bản năng buông lỏng tay.

Diệp Sở chợt cười, một chiêu này từ trước đến giờ vẫn rất hữu dụng với hắn.

Thừa dịp Lục Hoài chần chờ, Diệp Sở lập tức xốc áo khoác của hắn lên, liếc qua chỗ bụng bị thương.

Diệp Sở chỉ nhìn thoáng qua, liền nhăn mày lại.

Miệng vết thương của Lục Hoài đã được băng bó cẩn thận, nhưng vẫn rỉ máu.

Ban đầu, tầng tầng băng vải băng bó kín mít miệng vết thương, nhưng bây giờ, trên băng vải trắng phau đã xuất hiện một khối đỏ tươi.

Lúc này, xe chạy chậm lại, Diệp Sở và Lục Hoài biết ô tô sắp dừng trước cửa Khách sạn Hòa Bình.

Diệp Sở nhanh chóng che lại miệng vết thương của Lục Hoài, cũng di chuyển cơ thể, giữ một khoảng cách thích hợp với hắn.

Hai người nhìn nhau, lập tức hiểu được cảm xúc trong mắt đối phương.

Lục Hoài đã mở miệng: "Đừng sợ."

Giọng nói của Lục Hoài rất nhẹ, thanh tuyến trầm thấp vang lên bên tai Diệp Sở, không hiểu sao, nháy mắt liền trấn an tâm thần nàng.

Diệp Sở gật đầu, nàng hít sâu một hơi, nghĩ ra một cách.

Diệp Sở cầm túi xách, lấy ra một lọ nước hoa, phun vào sau tai.

Lọ nước hoa này có mùi hương nồng đậm, quanh quẩn quanh người nàng.

Vì che dấu mùi máu tươi trên người hắn, nàng không thể không làm như vậy.

Lục Hoài ở bên cạnh nhìn Diệp Sở, ánh mắt hơi đổi. Tuy hắn không mở miệng nói chuyện, bên miệng lại hiện lên ý cười.

Lọ nước hoa này là hắn tặng cho nàng.

Khi đó, Lục Hoài và Diệp Sở ở chung không lâu, hắn không biết nàng yêu thích cái gì.

Hôm sinh nhật nàng, hắn không biết nên tặng quà gì, ngàn chọn vạn chọn, cuối cùng, lựa chọn tặng một lọ nước hoa cho nàng.

Bởi vì Diệp Sở không muốn khiến Lục Hoài thất vọng, cho nên, nàng mới không nói sự thật cho hắn. Nàng không thích dùng nước hoa.

Cứ việc bình thường Diệp Sở cũng không dùng nước hoa, nhưng nàng vẫn nhét lọ nước hoa ấy vào túi xách.

Không ngờ, hôm nay, lọ nước hoa này sẽ phát huy tác dụng.

Diệp Sở thả lọ nước hoa vào túi xách, giương mắt nhìn về phía Lục Hoài.

Ô tô dần dừng lại, trước cửa Khách sạn Hòa Bình đã bị rất nhiều phóng viên vây quanh. Lúc trước, Bến Thượng Hải đã xảy ra một chuyện lớn.

Võ quán nào đó đã xảy ra chuyện, hình như là bị kẻ thù theo dõi. Những phóng viên này có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Khách sạn Hòa Bình duy trì trật tự Bến Thượng Hải, chuyện này chỉ có người trên đường mới biết.

Các phóng viên chỉ biết là hôm nay, Lục Hoài và Diệp Sở sẽ đến Khách sạn Hòa Bình, cho nên mới ở chỗ này chờ bọn họ.

Rốt cuộc vị thiếu soái này luôn mang một khuôn mặt lạnh, nhưng hắn đối xử với phu nhân của hắn lại rất đặc biệt.

Nếu phu nhân của hắn ở bên cạnh, biết đâu hắn sẽ nói nhiều hơn. Các phóng viên mang theo tâm tư như vậy, mới đến đây chờ.

Cửa xe chậm rãi mở ra, Lục Hoài xuống xe trước, lại đỡ Diệp Sở xuống dưới. Tuy nàng đang rất lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười với mọi người.

Giày cao gót của Diệp Sở nhẹ nhàng chạm đất, nàng xuống xe. Sau khi đứng vững, Diệp Sở rũ mắt, không muốn nhìn thấy ánh mắt của các phóng viên.

Lục Hoài cầm tay Diệp Sở, nhiệt độ cơ thể ấm áp bao bọc lấy nàng. Hắn nhận thấy lòng bàn tay nàng có một ít mồ hôi lạnh, dường như rất khẩn trương.

Lục Hoài kéo Diệp Sở vào trong lòng, ôm eo nàng, cúi người xuống. Cả người nàng đều dựa vào trong lòng ngực của hắn.

Ở người khác xem ra, chỉ cho rằng bọn họ đang kề tai nói nhỏ. Lục gia Tam thiếu và phu nhân của hắn quả nhiên giống như trong lời đồn, hai người cực kỳ thân mật.

Lục Hoài nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm áp quấn quanh Diệp Sở.

"Phu nhân, ta ở đây."

Ý là, ta ở đây, nàng không cần sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play