Từ sau lần nhắc nhở Lục Hoài, Diệp Sở vẫn không nhận được hồi âm của Lục Hoài.

Diệp Sở không biết nhiệm vụ của Lục Hoài đã tiến hành đến đâu, tin tức nàng đưa có thể giúp hắn vượt qua nguy cơ không, Lục Hoài rốt cuộc thế nào, nàng đều không thể biết được.

Bởi vì lo lắng cho Lục Hoài, Diệp Sở gọi điện đến Phủ Đốc Quân, nhưng nàng đợi một lúc lâu, cũng không có người nhận.

Lục Hoài đã biết thân phận của nàng, sau khi xong việc nhất định sẽ hồi âm cho nàng. Hiện tại hắn lại mất liên hệ với nàng.

Diệp Sở biết, hắn sẽ không làm như vậy.

Diệp Sở cũng hỏi người Lục Hoài phái đến bảo vệ nàng, nhưng bọn họ căn bản không biết.

Tất cả tin tức về Lục Hoài đều chặt đứt, mấy ngày nay Diệp Sở hoàn toàn không thể bình tĩnh được.

Diệp Sở không thể hỏi thăm được tình hình gần đây của Lục Hoài là bình thường, bởi vì sau khi Lục Hoài bị thương, tất cả tin tức đều bị phong tỏa.

Phủ Đốc Quân, Khách sạn Hòa Bình và bệnh viện đều được trông giữ nghiêm mật.

Người biết nội tình vốn không nhiều, xong việc lại áp dụng phương pháp bảo mật chặt chẽ, đương nhiên sẽ không để lộ tiếng gió.

Thân phận của Lục Hoài quan trọng lại mẫn cảm, càng ít người biết tin hắn bị thương càng tốt cho hắn.

Diệp Sở vô cùng hoảng hốt, ngay cả khi đi học cũng thất thần. Một ngày không nghe được tin tức về Lục Hoài, một ngày nàng cũng không thể bình tĩnh được.

Người tìm hiểu tình huống của Lục Hoài còn có Kiều Vân Sanh, hắn cũng phát hiện chỗ không bình thường.

Kiều Vân Sanh làm đầu lĩnh của Hồng Môn, làm việc quái đản, nhưng hắn vẫn luôn kiêng kị Lục Hoài, không dám có động tác quá lớn.

Khách sạn Hòa Bình do Lục Hoài làm chủ, Kiều Vân Sanh đương nhiên sẽ phái người theo dõi Khách sạn Hòa Bình.

Khoảng thời gian trước, Lục Hoài rời đi Thượng Hải, vẫn không trở về.

Tuy gần đây Khách sạn Hòa Bình không khác bình thường, nhưng Kiều Vân Sanh vẫn phát hiện, Khách sạn Hòa Bình ngầm tăng số lượng nhân thủ.

Theo lý thuyết, Lục Hoài cũng nên trở lại Thượng Hải, nhưng người theo dõi Khách sạn Hòa Bình trước sau đều không nhìn thấy Lục Hoài.

Kiều Vân Sanh còn cố ý sai người tìm hiểu tin tức, xem rốt cuộc Lục Hoài có ở Khách sạn Hòa Bình hay không.

Phía bên Lục Hoài đã sớm chuẩn bị, nếu bọn họ nói Tam thiếu đã trở lại Thượng Hải, nhất định sẽ không có người tin tưởng.

Bởi vì căn bản chưa có ai ở Thượng Hải đã gặp Tam thiếu, bọn họ nhất trí công bố với bên ngoài là, hiện nay Lục Hoài không ở Thượng Hải, hắn đang ở bên ngoài làm việc.

Kiều Vân Sanh nghe thuộc hạ báo cáo, lại có tâm tư khác.

Hắn tiếp tục phái người điều tra tất cả bệnh viện ở Thượng Hải, trong đó có một bệnh viện đột nhiên đề phòng nghiêm ngặt hơn.

Thời gian dài Lục Hoài không xuất hiện ở Thượng Hải, Khách sạn Hòa Bình gia tăng nhân thủ, hơn nữa Bệnh viện Tây Nhân trông giữ nghiêm mật......

Mấy manh mối này bị Kiều Vân Sanh xâu lại.

Kiều Vân Sanh đoán, vô cùng có khả năng là Lục Hoài bị thương, lại còn bị thương không nhẹ.

Từ một phương diện khác đến nói, Lục Hoài không có khả năng lại tiếp tục toàn tâm toàn ý bảo vệ Diệp Sở.

Diệp Sở trở thành một con cá lọt lưới, nếu bây giờ hắn không ra tay, về sau sẽ còn có cơ hội sao?

Sau khi Kiều Vân Sanh nhận định Lục Hoài xảy ra chuyện, hắn lập tức sai thuộc hạ đi "mời" Diệp Sở đến nhà hắn, để ôn chuyện cũ.

Đầu tiên, hắn phải xử lý đám người đi theo Diệp Sở, bọn họ thật sự quá chướng mắt.

Hôm nay vừa tan học, Diệp Sở liền bước nhanh về nhà. Mí mắt nàng nháy liên tục, nàng luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Bởi vì trong lòng bất an, Diệp Sở luôn luôn cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, nàng rất cẩn thận, chuyên môn đi ở nơi có nhiều người, không để bản thân ở một mình.

Diệp Sở đi trên đường phố náo nhiệt, bốn phía ầm ĩ. Tiếng người, tiếng thét không ngừng truyền vào tai Diệp Sở.

Nhưng, trong lòng Diệp Sở lại ớn lạnh.

Diệp Sở vẫn luôn chú ý động tĩnh bên người, nàng phát hiện thuộc hạ của Lục Hoài đã không thấy, thay thế bằng mấy gương mặt xa lạ.

Nàng bước chậm lại, bởi vì rất nhanh sẽ rời khỏi khu phố này, đến lúc đó càng ít người.

Không biết ai đang theo dõi nàng, Diệp Sở ép mình bình tĩnh lại, nàng quay người, đi đến một quán trà náo nhiệt.

Người phía sau hẳn là không dám trắng trợn táo bạo bắt nàng, Diệp Sở muốn mượn dùng điện thoại trong quán trà để gọi điện về nhà.

Diệp Sở vừa chuyển phương hướng, người theo dõi nàng cũng thay đổi hành động. Diệp Sở đi vào quán trà, bọn họ cũng vào theo.

Diệp Sở cắn răng, không ngờ mấy người kia căn bản không sợ hãi, một chút cũng không sợ bị người phát hiện.

Bọn họ lười phải che dấu, đi thẳng đến chỗ Diệp Sở.

Diệp Sở bước nhanh hơn, nói với người phục vụ trong quán: "Quán trà của các ngươi có cửa sau không?"

Diệp Sở nói có chút vội vàng, giống như gặp chuyện gì đó.

"Cửa sau ở bên này, tiểu thư, ngài có cần hỗ trợ không? Ta thấy sắc mặt của ngài không tốt lắm." Người phục vụ chỉ hướng xong, quan tâm hỏi.

Tiếng bước chân phía sau đến gần, bọn họ không kiêng nể gì mà gọi Diệp Sở.

"Diệp Nhị tiểu thư, xin chờ một chút."

Diệp Sở nhìn thoáng qua, cửa quán trà đã bị những người đó ngăn chặn, không có đường để trốn, nàng chỉ có thể xem xem có thể đi ra từ cửa sau của quán trà hay không.

Diệp Sở lập tức chạy hướng cửa sau, phía sau là một con hẻm nhỏ.

May mà, bốn phía hẻm nhỏ thông thoáng, cho dù đi hướng nào, chắc là cũng có thể thoát khỏi mấy người ở đằng sau.

Huống hồ, sẽ không có ai mất công sai nhiều người đến vây bắt nàng, mấy người ở sau hẳn là toàn bộ.

Đáng tiếc Diệp Sở đã đoán sai, vì vạn vô nhất thất, Kiều Vân Sanh đã sai hơn một nửa người bên cạnh hắn đến đây.

Diệp Sở trơ mắt nhìn đường ra của ngõ nhỏ bị người lấp kín, mấy chục kẻ áo đen vây quanh ngõ nhỏ.

Diệp Sở bị bao vây trong hẻm nhỏ.

Người vừa đi theo sau Diệp Sở cũng đuổi tới, hắn nhìn Diệp Sở, mỉm cười.

"Diệp Nhị tiểu thư, Lục gia mời ngài đi ăn bữa cơm chiều."

Thuộc hạ của Kiều Vân Sanh biết rõ, trong khoảng thời gian này Lục gia chưa từng để ý nữ nhân nào, Diệp Nhị tiểu thư này lại là ngoại lệ.

Lục gia đã sớm căn dặn, phải phái nhiều người đi, phải mời Diệp Nhị tiểu thư đến tận cửa.

Kiều Vân Sanh.

Nghe được tên Kiều Vân Sanh, Diệp Sở còn có cái gì mà không rõ, chỉ là không biết hắn mời nàng đến là có mục đích gì.

"Mấy người đi theo ta đâu?" Diệp Sở hỏi.

Không biết thuộc hạ của Lục Hoài bị xử trí như thế nào.

"Diệp Nhị tiểu thư yên tâm, chúng ta chỉ khiến họ hôn mê, đám người kia hiện tại rất an toàn."

Diệp Sở thở phào nhẹ nhõm, Kiều Vân Sanh rõ ràng chỉ nhằm vào nàng, nàng không muốn người không liên quan bị nàng liên lụy.

Thuộc hạ của Kiều Vân Sanh tiến lên một bước, cung kính hỏi: "Diệp Nhị tiểu thư, chúng ta có thể xuất phát chưa?"

Diệp Sở còn muốn kéo thời gian, nàng nhíu mày, nhìn xung quanh, không biết có khe hở để chạy thoát hay không.

Nhưng mà, nghĩ lại cũng không có khả năng, ngõ nhỏ bị người vây chật như nêm cối, mấy chục kẻ áo đen gắt gao nhìn nàng.

Muốn chạy trốn, hoàn toàn không có cơ hội.

Lúc này, bên ngoài đám người truyền đến tiếng vang nhỏ, đám người áo đen lùi sang hai bên, tạo thành một lối đi nhỏ ở giữa.

Kiều Vân Sanh ngược sáng đi đến, hắn mặc một bộ âu phục phẳng lì, khóe miệng ngậm cười, dáng vẻ quý công tử.

Tuy Kiều Vân Sanh mặc âu phục, trang dung khéo léo, nhưng cả người vẫn mang theo khí lạnh.

Diệp Sở cười lạnh trong lòng, thật là mặt người dạ thú.

"Diệp Nhị tiểu thư, ta có thể mời nàng ăn bữa tối không?" Ngữ khí của Kiều Vân Sanh ôn hòa, dường như hắn thật sự chỉ đang mời mà thôi.

Kiều Vân Sanh đang hỏi Diệp Sở, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự không cho từ chối.

Diệp Sở không trả lời, cũng không định phối hợp.

Sắc mặt của Kiều Vân Sanh chưa thay đổi, trước sau duy trì nụ cười đúng chỗ ngứa.

Diệp Sở giằng co với Kiều Vân Sanh, ai cũng không mở miệng.

Lần đầu tiên thuộc hạ của Kiều Vân Sanh nhìn thấy có người không phối hợp với Lục gia, bọn họ rõ ràng nhận thấy không khí xung quanh lạnh hơn vài phần.

Diệp Sở siết chặt nắm tay bên người, mỉm cười với Kiều Vân Sanh: "Hình như ta không có quyền từ chối."

"Thật sự không có, Diệp Nhị tiểu thư là người thông minh." Kiều Vân Sanh tỏ vẻ đương nhiên, căn bản không cảm thấy hắn bắt Diệp Sở đồng ý có cái gì không đúng.

Người của Kiều Vân Sanh nhìn thấy thế, tất cả đều tiến lên một bước, vây kín Diệp Sở.

"Đừng dọa Diệp Nhị tiểu thư." Kiều Vân Sanh phất tay, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Diệp Sở.

Làm bộ làm tịch, Diệp Sở cười lạnh trong lòng.

"Đi đâu?" Diệp Sở chỉ có thể thỏa hiệp.

"Xe ở đầu ngõ, Diệp Nhị tiểu thư tùy thời có thể lên xe." Kiều Vân Sanh nghiêng người, nhường đường ra cho Diệp Sở, lại làm thủ thế mời.

Diệp Sở cắn răng, đi qua bên người Kiều Vân Sanh.

Diệp Sở đi trước, Kiều Vân Sanh theo sau, bọn họ bị mọi người vây quanh, đi tới bên xe. Kiều Vân Sanh còn rất thân sĩ mà mở cửa xe giúp Diệp Sở.

Kiều Vân Sanh kéo cửa xe, nhìn chằm chằm vào Diệp Sở, cho nàng cảm giác áp bách vô hình.

Diệp Sở lùi về sau, tránh thoát tay của Kiều Vân Sanh. Nàng cau mày nhìn thoáng qua Kiều Vân Sanh.

Thần sắc của Kiều Vân Sanh không đổi, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, giống như không thèm để ý cái gì.

Thời tiết rất tốt, đã đến chạng vạng, ánh mặt trời còn chưa biến mất, xua tan không ít khí lạnh, nhưng Diệp Sở lại cảm thấy sốt ruột.

Đã đến tình trạng này, Diệp Sở không thể lại phản kháng, chỉ có thể ngồi vào xe.

Trong xe rất yên tĩnh, bầu không khí nặng nề, Diệp Sở ngồi sát cửa xe, nàng hy vọng cách Kiều Vân Sanh càng xa càng tốt.

Diệp Sở nhìn ngoài cửa sổ xe, nhìn sắc trời càng tối, đường phố bên ngoài chợt lóe qua.

Xe đột nhiên lay động một chút, nhỏ đến khó phát hiện, nhưng Kiều Vân Sanh lại vẫn nhăn mày.

Sau lưng tài xế phát lạnh, siết chặt tay lái, hắn nghiêng đầu, trong giọng nói lộ ra khẩn trương.

"Thật xin lỗi, Lục gia."

Bởi vì chưa từng thấy bộ dáng này của Lục gia, nên hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau, vì thế thất thần.

Kiều Vân Sanh không nói gì, ngược lại quay đầu nhìn Diệp Sở, nhìn thấy Diệp Sở nghiêng người, giọng nói của hắn lập tức trở nên lãnh đạm.

"Không có lần sau."

Tài xế vội vàng vâng dạ, không dám lại phân tán lực chú ý.

Xe dừng trước một tòa nhà.

Lúc này trời đã đen ngòm, Diệp Sở càng cảnh giác, toàn lực ứng phó.

Một đường đi vào, người trong tòa nhà không nhiều như bên ngoài. Có lẽ Kiều Vân Sanh cho rằng Diệp Sở đã vào địa bàn của hắn thì có chạy đằng trời, người xếp vào cũng ít một ít.

Kiều Vân Sanh dẫn Diệp Sở vào một phòng, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, ý bảo Diệp Sở đi vào.

Diệp Sở dừng một lúc, vẫn bước vào.

"Các ngươi lui ra, ta và Diệp Nhị tiểu thư có việc muốn nói." Kiều Vân Sanh phân phó thuộc hạ.

Thủ hạ đáp vâng, rồi đi ra ngoài.

Bên phải phòng đặt một chiếc bàn dài, mặt trên đặt giá cắm nến.

"Diệp nhị tiểu thư có thể ngồi xuống." Kiều Vân Sanh đi đến bên bàn, châm lửa tất cả ngọn nến.

Ngọn lửa nhảy lên, lúc sáng lúc tối.

Diệp Sở không nghe Kiều Vân Sanh nói, mà đi đến một góc khác của phòng, biểu tình cảnh giác.

"Không biết Lục gia tìm ta có chuyện gì?" Diệp Sở hỏi.

Kiều Vân Sanh thắp nến xong, thong thả ung dung ngồi xuống ghế, mỉm cười với Diệp Sở.

"Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ là mời Diệp Nhị tiểu thư ăn một bữa cơm chiều." Kiều Vân Sanh nhìn thẳng vào Diệp Sở.

Kiều Vân Sanh bất động thanh sắc mà nhìn qua đôi mắt của Diệp Sở, cong môi, cười như không cười: "Vẫn là nói, Diệp Nhị tiểu thư đang sợ cái gì."

Diệp Sở hít sâu, làm bản thân trấn định lại.

Kiều Vân Sanh dám trắng trợn táo bạo bắt nàng như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.

Lục Hoài nhất định đã xảy ra chuyện.

Mà Kiều Vân Sanh cũng biết nội tình, nếu nàng muốn biết tình hình gần đây của Lục Hoài, hẳn là có thể từ lời nói của Kiều Vân Sanh biết được một chút.

Diệp Sở cố ý nói: "Kiều Lục gia cũng không sợ, ta có cái gì mà phải sợ."

Nàng lại nói: "Nếu ta xảy ra chuyện gì ở đây, có thể đi Khách sạn Hòa Bình tìm kiếm trợ giúp không phải sao?"

Nghe Diệp Sở nói, Kiều Vân Sanh đột nhiên cười, cho người khác cảm gác lạnh thấu xương.

"Ngay cả việc về Khách sạn Hòa Bình mà Lục Hoài cũng nói cho nàng, xem ra quan hệ của hai người không tệ." Kiều Vân Sanh nhìn Diệp Sở.

Diệp Sở nghĩ thầm, Kiều Vân Sanh quả nhiên bị chọc giận.

Kiều Vân Sanh ra vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc a, Lục Hoài có thể lên, lại đến Khách sạn Hòa Bình giúp nàng hay không lại không nhất định đâu, hiện tại bản thân hắn còn khó giữ."

Diệp Sở căng thẳng, Lục Hoài quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Phản ứng của Diệp Sở đều bị Kiều Vân Sanh nhìn thấy, hắn cười lạnh.

"Diệp Nhị tiểu thư còn chưa muốn ăn cơm chiều cũng không quan hệ, không bằng ngồi xuống nghe ta nói chuyện xưa." Kiều Vân Sanh nói.

Diệp Sở lại lùi mấy bước, ngồi vào chỗ cách Kiều Vân Sanh xa nhất.

Dù Diệp Sở né tránh, Kiều Vân Sanh vẫn không có động tác gì, mà hắn thật sự kể chuyện xưa cho Diệp Sở nghe.

"Diệp Nhị tiểu thư biết rõ tình cảnh lúc này của mình, đương nhiên sẽ biết là chỉ khi mình cường đại, người khác mới không dám đạp lên đầu."

"Trước kia có một nam nhân, vì trở nên nổi bật, mang theo mối tình đầu đến Thượng Hải."

"Hắn nghĩ rất tốt đẹp, nhưng lại không biết, để được đến những gì mình muốn thì phải trả giá rất đắt."

"Đại lão tiền nhiệm của Hồng Môn họ La, La Nhị gia tuổi đã cao, muốn tìm một người nối nghiệp, tiếp nhận vị trí của hắn. Ai cũng tranh đoạt vị trí ấy."

Kiều Vân Sanh dừng một chút: "Nam nhân kia cũng không ngoại lệ, vì không để người khác đạp lên đầu, để được đến vị trí dẫn đầu này, hắn chỉ có thể không từ thủ đoạn."

"La Nhị gia rất coi trọng người nam nhân này, nhưng ông ta đã biết sự tồn tại của mối tình đầu kia, liền dùng nữ tử ấy đến kích phát ý chí chiến đấu của nam nhân kia."

"Nếu nam nhân kia có thể vượt qua đám người đề cử, La Nhị gia sẽ thả một con ngựa cho nữ tử ấy. Cho nên hắn liều mạng giết ra vòng vây, trở thành người xuất sắc nhất."

"Khi nam nhân kia cho rằng quyền lợi và tình yêu đều đã đạt được dễ dàng, mối tình đầu của hắn chết ở trong nhà, đơn giản là vì một câu nói của La Nhị gia."

Kiều Vân Sanh cười lạnh: "La Nhị gia cho rằng người làm việc lớn không thể có bất cứ tình cảm gì, tình yêu chỉ có thể trở thành gánh nặng."

"Ngươi đoán kết cục như thế nào?" Kiều Vân Sanh hỏi Diệp Sở.

Diệp Sở không nói gì, Kiều Vân Sanh cũng không muốn nghe nàng trả lời, nói tiếp: "Nam nhân kia được như ý nguyện, trở thành một kẻ lãnh tâm lãnh tình, cuối cùng hắn giết cả La Nhị gia đã đề bạt hắn."

Nhân vật chính trong câu chuyện này rõ ràng chính là Kiều Vân Sanh, hắn muốn giải thích với nàng, hắn đồi bại là có lý do sao?

Mặt Diệp Sở không đổi sắc, giọng nói vẫn như vậy: "Ngươi nói cái này với ta làm gì?"

Kiều Vân Sanh mỉm cười: "Ta chỉ muốn nhắc nhở Diệp Nhị tiểu thư một câu, không có ai mềm lòng với ta, đồng dạng, ta cũng sẽ không."

"Diệp Nhị tiểu thư yên tâm, ta sẽ không để nàng rời đi."

Kiều Vân Sanh nói ngầm có uy hiếp, nhưng thần sắc của Diệp Sở vẫn như thường.

Tiếng nói của Diệp Sở mang theo sự thanh lãnh: "Người trong chuyện xưa kia hiển nhiên còn có con đường thứ hai để đi."

"Hắn rõ ràng có thể cùng bạn gái đi tìm Khách sạn Hòa Bình che chở, Khách sạn Hòa Bình rất công bằng công chính, chỉ cần hắn không làm chuyện xấu, mở miệng xin giúp đỡ, là sẽ được bảo vệ."

"Nhưng nam nhân kia không muốn, hắn chỉ muốn bò lên trên. Nếu hắn tìm Khách sạn Hòa Bình giúp đỡ, hắn sẽ đắc tội Hồng Môn, vị trí cầm đầu Hồng Môn cũng sẽ không thuộc về hắn."

Từng câu từng chữ Diệp Sở nói đều rơi vào tai Kiều Vân Sanh, hắn nheo mắt.

Diệp Sở tiếp tục nói: "Nếu hắn có thể đứng vững gót chân ở Hồng Môn, thì nhất định sẽ biết tác phong làm việc của La Nhị gia, chẳng lẽ hắn không biết sẽ xảy ra những việc này sao?"

"Nếu hắn có thể rứt ra đúng lúc, sớm đến Khách sạn Hòa Bình, có lẽ mối tình đầu của hắn sẽ không chết, chỉ là hắn sẽ mất đi vị trí hắn muốn mà thôi."

Kiều Vân Sanh im lặng không nói chuyện, hắn đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Diệp Sở.

Kiều Vân Sanh đi lên trước một bước: "Nàng nói không sai, nhưng sự lựa chọn của từng người khác nhau, kết cục cũng không giống nhau, hơn nữa ta vĩnh viễn cũng không cúi đầu trước người khác."

Giọng nói của Diệp Sở thanh lãnh: "Ngươi chán ghét La Nhị gia, hiện tại ngươi lại trở thành bộ dáng ngươi chán ghét. Trút sự thống khổ của mình lên người vô tội, ngươi và La Nhị gia có gì khác nhau không?"

Kiều Vân Sanh cười ha ha hai tiếng, hắn chống tay lên bàn.

"Hiện tại ta có tư cách trở thành một người đứng trên người khác, ai cũng kiêng kị ta, vì sao ta còn muốn bị khinh bỉ, chỉ cần ta sống sung sướng, những người khác có quan hệ gì với ta đâu?"

Kiều Vân Sanh nói với vẻ đương nhiên: "Ta dẫm lên đầu những người đó, nhưng kết quả đâu? Bọn họ vẫn sẽ cung kính gọi ta một tiếng Lục gia."

Diệp Sở không lên tiếng, nàng đứng lên: "Lục gia gọi ta tới nghe chuyện xưa, hiện tại chuyện xưa đã kể xong, coa phải là ta có thể đi rồi không?"

"Khoan đã." Kiều Vân Sanh vươn tay, không cho Diệp Sở rời đi.

"Ta còn một việc chưa kịp nói cho nàng." Kiều Vân Sanh đi vài bước đến gần Diệp Sở.

Tiếng nói của hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng: "Nàng biết không? Đôi mắt của nàng giống đôi mắt của nàng ấy y như đúc."

Kiều Vân Sanh đã không còn che dấu, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Sở, ánh mắt mơ hồ, dường như nhớ đến việc gì.

Kiều Vân Sanh xuyên thấu qua đôi mắt của Diệp Sở, nhớ đến mối tình đầu của hắn.

Diệp Sở cảm thấy ghê tởm, nàng cho rằng người như Kiều Vân Sanh, chẳng lẽ sẽ không biết kết cục cuối cùng của bạn gái của hắn sao?

Hắn ở Hồng Môn lâu như vậy, biết thủ đoạn của La Nhị gia, nhưng hắn lại chỉ muốn bò lên trên. Sau khi bạn gái chết, hắn mới hối hận thống khổ, không khỏi quá muộn rồi.

Diệp Sở nhớ đến chuyện đời trước, sau khi nàng gả cho Lục Hoài, thường xuyên đi theo Lục Hoài, cho nên đã gặp Kiều Vân Sanh vài lần.

Khi đó, Diệp Sở liền cảm thấy kỳ quái, mỗi lần gặp Kiều Vân Sanh, hắn luôn nhìn nàng mấy lần.

Nhưng Lục Hoài vẫn luôn ở bên cạnh nàng, Kiều Vân Sanh mới có chút thu liễm. Lúc ấy nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

Hiện tại xem ra, Kiều Vân Sanh nhìn chằm chằm nàng, là bởi vì đôi mắt của nàng và mối tình đầu của Kiều Vân Sanh giống nhau như đúc.

Mối tình đầu vì hắn mà chết, hắn liền xuyên thấu qua đôi mắt của nàng, để hoài niệm người đã mất kia.

Hiện giờ nghĩ đến, thật đúng là khiến người không vui.

Biểu cảm của Kiều Vân Sanh cổ quái, còn đi đến chỗ nàng, Diệp Sở cố nén ghê tởm, lùi về phía sau.

Kiều Vân Sanh chú ý đến phản ứng của Diệp Sở, cũng thấy nàng né tránh, ý cười trên mặt dần dần dày.

Phòng chỉ lớn như vậy, Diệp Sở đã không thể lùi nữa, lưng nàng dựa vào mặt tường lạnh băng.

Diệp Sở rùng mình, nắm tay sau người siết chặt, thời khắc cảnh giác Kiều Vân Sanh trước mặt.

Nhìn thấy Diệp Sở chật vật, Kiều Vân Sanh không thể nhịn cười. Hắn cách Diệp Sở càng ngày càng gần, khoảng cách giữa hắn với nàng chỉ còn một thước.

Kiều Vân Sanh nhìn đôi mắt của Diệp Sở, hắn phát hiện nhìn gần càng giống nhau.

Nhiều năm như vậy, tất cả nữ nhân hắn tìm đều có một điểm giống với người kia, đôi mắt, miệng, thậm chí một động tác.

Chỉ cần có điểm giống, hắn đều sẽ giữ lại nữ nhân kia, đến khi hắn tìm được một vật thay thế giống hơn nữa.

Mà Diệp Sở là người giống nhất, tuy chỗ khác một chút cũng không giống, nhưng đôi mắt của nàng và người kia giống nhau như đúc.

Chỉ cần Diệp Sở dùng cặp mắt kia nhìn hắn, hắn liền mềm lòng. Hắn sẽ nhớ đến cuộc sống bình an lúc trước.

Tuy hắn cũng không muốn trở lại đoạn thời gian kia, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn nhớ đến trước đây.

Đáng tiếc, tuy là đôi mắt giống nhau, nhưng ánh mắt của Diệp Sở lại khác hẳn.

Người kia ôn nhu như nước, mọi chuyện đều vì hắn. Mà ánh mắt của Diệp Sở trong trẻo,làm việc quyết đoán, cứng cỏi, có thể tự bảo vệ mình.

Nếu không phải Lục Hoài xảy ra chuyện, sao hắn có thể có cơ hội tiếp xúc với Diệp Sở.

Đêm nay, hắn mời nàng đến đây, thật sự chỉ là muốn mời Diệp Sở ăn một bữa tối mà thôi.

Nhưng Diệp Sở lại không tình nguyện, Kiều Vân Sanh nhìn thấy Diệp Sở kháng cự, không thể nhịn được mà vươn tay, muốn chạm vào đôi mắt của Diệp Sở.

Khi Kiều Vân Sanh càng đến gần mình, Diệp Sở liều mạng nghĩ đối sách, nàng vừa nhìn chằm chằm động tác của Kiều Vân Sanh, vừa bất động thanh sắc nhìn xung quanh.

Nếu nàng và Kiều Vân Sanh đánh nhau, dùng cứng đối cứng, nàng tuyệt đối không thể đánh thắng Kiều Vân Sanh.

Nếu không nghĩ đến phương pháp khác, nàng sẽ không có phần thắng.

Cứ việc lòng bàn tay siết chặt của Diệp Sở đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, trong óc rối loạn, nhưng nàng vẫn ép bản thân bình tĩnh.

Nàng nỗ lực hồi tưởng những gì Lục Hoài dạy cho nàng.

Đời trước Lục Hoài dạy rất nhiều thứ cho nàng, cũng nói cho nàng rất nhiều chuyện.

Số lần nàng và Kiều Vân Sanh gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lục Hoài nói Kiều Vân Sanh âm tình bất định, làm việc theo tâm trạng, muốn nàng tránh né hắn.

Đồng thời, Lục Hoài cũng nhắc đến tật cũ của Kiều Vân Sanh, mât cá chân bên phải của Kiều Vân Sanh từng bị thương, này sẽ trở thành nhược điểm của hắn.

Nếu nàng có thể đá trúng vết thương cũ của Kiều Vân Sanh, là có thể khiến Kiều Vân Sanh lộ ra càng nhiều sơ hở, như vậy nàng mới có cơ hội chạy thoát.

Diệp Sở muốn một kích liền trúng, việc đầu tiên nàng phải làm là mê hoặc Kiều Vân Sanh, phân tán lực chú ý của hắn.

Mà lúc này uy hiếp lớn nhất của Kiều Vân Sanh, hẳn là mối tình đầu của hắn.

Mắt thấy Kiều Vân Sanh vươn tay, sắp chạm vào đôi mắt của mình.

Diệp Sở siết chặt bàn tay sau lưng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ.

Diệp Sở đột nhiên mỉm cười với Kiều Vân Sanh, ngũ quan của nàng trở nên nhu hòa, không còn bộ dáng đối chọi gay gắt với Kiều Vân Sanh vừa rồi.

Diệp Sở chưa bao giờ cười như vậy với Kiều Vân Sanh, bởi vậy, Kiều Vân Sanh ngây ngẩn cả người, tay hắn treo ở giữa không trung.

Thừa dịp này, Diệp Sở thu hồi nụ cười, nàng dùng hết sức, không chút lưu tình mà đá vào mắt cá chân bên phải của Kiều Vân Sanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play