Những ngày sau đó , Phóng Tùng và mẹ luôn thay nhau đến chăm sóc cô, khiến cô ái ngại nhưng mà cô lại cảm nhận đc những lời mẹ anh nói là thật . Cho đến ngày cô ra viện . Anh Tuấn Thần định đến nhưng mà cô ko cho vì cô sợ anh nhìn thấy sự có mặt của Phong Tùng . Hôm nay chỉ có mình anh đến giúp cô' Để anh đi làm thủ tục xuất viện ai nhập viện cho em vậy'
' dạ em tự làm hết ạ' cô vừa nói xong anh đã xách hành lí của cô lên rồi nắm tay cô đi ra bàn tiếp tân. Thủ tục xong , anh cô a xe rồi đưa cô đi ăn vì chân chưa khỏi hẳn nên vẫn đi tập tễnh. Anh đỡ cô ra xe rồi đưa cô đi ăn. Ăn xong anh đưa cô đi đến một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp ( Pia xin lỗi bạn đọc vì ko biết nơi nào cao mà vắng người lại còn có cảnh đẹp nên cho mk đc viết như thế thôi nhé. cám ơn ^_^)
' Anh có chuyện muốn nói vs em' anh ngỏ lời trước
' em cũng vậy. Nhưng anh ngỏ lời trước nên anh nói trước đi' cô rất thoải mái nói . Thực ra những ngày gần đây là anh thường xuyên lui tới chăm sóc cô nếu ko có anh chắc cô sẽ buồn chết mất. Nhờ việc này của anh mà cô càng tin lời mẹ anh nói
' thực ra trước đây anh có sang Việt Nam để dự sự kiện của tuần lễ thời trang. Anh có gặp một cô gái mặc một bộ váy với áo thun đen và chân váy trắng dài đến đầu gối, đeo đôi dép sandal đế bánh mì . Anh đã thích cô ấy rồi mặc dù đã qua thời gian nhưng hình bóng ấy vẫn thể xóa nhòa' Nghe anh nói đến đây cô hơi thất vọng và chán nản vì mk hình như đã lỡ có 1 chút tình cảm vs anh
' gần đây anh mới gặp lại cô ấy anh rất muốn cô ấy chấp nhận anh, anh rất muốn cô ấy ở bên anh, anh rất muốn bảo vệ cô ấy muốn đem tình cảm to lớn mạnh mẽ của anh trao cho cô ấy ' nói đến đây anh thấy mắt cô rưng rưng như sắp khóc nên anh đã bật cười rồi rút điện thoại ra mở hình ảnh cho cô xem.
' Người đó... người đó là....' thì ra người đó là cô cô gái anh luôn nhắc đến là cô, cô gái mà anh muốn bảo vệ, chăm sóc là cô . Anh đã bỏ qua những người con gái ưu tú hơn để chọn cô , cô là người anh yêu.
' Đúng người đó là em ' anh nói xong cô không biết vì vui hay buồn mà nước mắt cô trào ra rồi cô sà vào lòng anh một cái ôm thật chặt .Cô đã thích anh từ lúc nào mà không hay. Trong những giọt nước mắt rơi xuống bất chợt hiện lên 1 nụ cười . Anh lau nước mắt cho cô
' Thật là không thể tin nổi' cô nói
' sao ko tin nổi' anh hỏi
' em và anh gặp nhau trong vòng 1 tuần đã yêu nhau rồi'
' em thấy sao , vậy em định nói vs anh cái j' cô lại ôm anh thật chặt
' Đây là câu mà em muốn nói với anh' Ánh nắng hoàng hôn hắt lên hai con người đang đứng bên bờ sông thật là một phong cảnh đẹp để cho 1 người họa sĩ vẽ nó .
Anh đưa cô về kí túc , dưới ánh mắt của bao nhiêu người .
' Anh ko cần đưa em lên phòng đâu đến đây là đủ rồi em sẽ tự đi lên' cô nói
' Ko anh sẽ đưa em lên bây giờ em đi chưa vững leo cầu thang có nhiều người qua lại sẽ khiến em dễ bị ngã đấy để anh đưa em lên' vừa dứt lời anh xoay người cô lại đỡ cô tiến về phía trước. Dưới ánh mắt của bao nhiêu người , trong đó có Thu Huyền co ta tức ko thể chịu đựng nổi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT