Hết buổi tiệc anh đưa cô về không khí có vẻ hơi im lặng và anh cũng cảm nhận được điều đó.
" em .."
" anh..". Hai giọng nói cùng hòa vào nhau
' em nói trước đi' Giọng nói dịu dàng và ấm áp của anh cất lên
' ờ ... em .. em .. em .. muốn cám ơn anh vì đã đưa em về' Đan ấp úng nói. " trời ơi cái con ngu này nói j vậy trời" Đan nghĩ
' Không sao đâu hôm nay là ngày của em mà' Anh cười nói
' À mà anh muốn nói j vs em vậy'
' Anh muốn hỏi liệu chúng ta có thể gặp lại không '
' Nếu có duyên thì sẽ gặp lại thôi ạ' Đan nói 1 cách hồn nhiên, cô nhìn anh thấy anh im lặng cô sợ anh hiểu nhầm lời nói đùa nên cô đã sủa lạ
' À ý em là chúng ta sẽ gặp lại , nếu lần sau gặp anh có thể mời em cơm chứ'
' Chúng ta có thể gặp lại sao ' anh nói vs giọng có vẻ hi vọng
' Đương nhiên anh có thể cho em số điện thoại của anh'
·' em tự lưu đi ' anh rút điện thoại ra đưa cô.Anh đưa cô đến cổng kí túc rồi ra về. Đợi anh đi xa thì cô lên phòng . Trên tay cầm hai bó hoa 1 con gấu và một túi quà chật vật mãi mới lên đc phòng may mà đã 11h rồi nên ko có ai cả nếu mà là vào ban ngày thì chắc sẽ ầm ĩ cả lên rồi . Ko tự mở cửa bằng tay được đành phải lấy chân đập cửa . Hiểu Đồng ra mở cửa
·' trời ơi bà vừa đi chợ về hay sao vậy nhiều đồ dữ' ' hoa, quà ở đâu ra vậy hả '
·' ờ thì hôm nay là sn tớ nên mới có .' cô đi vào thay đồ
' ai tặng vậy' Hiểu Đồng vẫn không tha
·' Ê bà kia sao bà hỏi nhiều vậy ' Quỳnh Chân chen vào
·' Ko sao. Hoa và quà thì là anh họ mình, bộ váy này là anh trai mình còn hoa và gấu là một người mới gặp.'
·' Quà à j vậy '
·' max book , máy tính bảng,bảng vẽ
·' nhà giàu có khác toàn đồ đắt tiền. Thế con gấu và hoa là ai vậy'
·' mình trả lời nốt câu này thôi nha mk đã mệt cả buổi rồi . Người đó tên là ... Lâm Phong Tùng ' Nói xong cô say giấc luôn
·' HẢ ' cả phòng những ai thức thì đều hét lên
·' Lâm Phong Tùng '. ' Chẳng phải là đại thần của trường của khoa quản lí kinh tế sao' Hiểu Đồng nói .
·Sáng hôm sau, Linh Đan bắt đầu nhập viện để mổ chân .Trong viện giờ chỉ cí một mk cô thi thoảng thì anh Tuấn Thần mới vào . Mổ chân phải gây tê tủy sống nhưng mổ chỉ mất 30' thuốc tê vẫn còn nên cô rất mệt cả đêm không ngủ được đành ngồi xe lăn ra ngoài . Trên đường quay về gặp dốc ko lên đc cố thế nào cũng không đc nên cô đành tự đứng dậy nhưng mất đà ngã lùi về sau từ đâu một bàn tay mềm mại đỡ lấy eo cô . cô đơ vài giây sau đó cuống quýt đứng thẳng dậy anh cũng không cô dữ mà nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống xe
' cám ơn anh đã đỡ em'
' em ko sao chứ , hôm qua anh đưa em về vẫn rất ổn mà sao hôm nay lại phải băng chân vậy'
' à em đi tháo đinh ra khỏi chân. Mà anh sao ở đây vậy ai ốm sao '
' À một người bạn thân của mẹ nên anh đưa mẹ đi'.' Phòng của em ở đâu để anh đưa em về '
' ở đằng kia ạ' Đan chỉ tay về một hướng
' Phong Tùng ' tiếng của một người phụ nữ
' Dạ con đây ạ ' Phong Tùng quay về hướng đó
' Cháu là Linh Đan phải không' mẹ anh hỏi
'Dạ vâng ạ cô nhớ cháu sao' Linh Đan trả lời
'Đương nhiên rồi vì cháu là cô gái mà con cô chọn nên cô phải nhớ chứ' Mẹ anh nói.
' Hả..... cô nói vậy là sao ạ ' Linh Đan vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ ( Pia mẹ con nhà này ăn ý ghê luôn)
' mẹ đừng trêu cô ấy nữa để con đưa cô ấy về phòng bệnh đã . mẹ có muốn đi cùng không' Phong Tùng nói
' Mẹ đi , để biết thi thoảng còn vào chơi vs Đan nữa'
' Không cần đâu cô cháu sắp ra viện rồi ' Linh Đan ngỏ ý từ chối, Nhưng mẹ anh vẫn quyết định đi cùng , mẹ anh hỏi cô về lí do vì sao lại phải vào viện . Đưa cô vào phòng bệnh anh đỡ cô lên giường tưởng như mẹ anh sẽ đi luôn nhưng 2 người cứ nói nói mãi cho nên anh đành lặng lẽ đi ra ngoài mua nước . Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người Linh Đan và mẹ anh
' cô ban nãy cô nói vậy là ý j vậy '
' Ý j nữa . Cháu ý , còn giả vờ '
' Giả vờ j ạ cháu có biết j đâu'. ' cô kể cô kể cho cháu nghe đi cháu ko biết j hết'
' Thằng Tùng nhà cô nó thích cháu rồi '
' Thích cháu có nhầm ko vậy cô . Làm sao có thể . Cháu mới gặp anh ấy 2 lần '
' Cháu ko biết chứ nó là thằng ko có cảm tình vs một cô gái nào cả. trước đây cô cũng mai mối cho nó nhưng nó chẳng vừa mắt cô nào cả , toàn cho ấy cô đấy leo cây . Mấy nhà cô mai mối cho ko đc nó đồng ý còn nói gở là nó ko lấy đc vợ làm cô lo quá . Ai ngờ là nó để ý cháu rồi, nên cô cũng mừng'
'Nhưng mà làm sao cô biết '
' Cô có phép thử chứ . Lúc cháu xuất hiện trong bữa tiệc ánh mắt của nó nhìn cháu khác so vs cách nó nhìn con bé Thu Huyền kia, nên cô đã gợi ý để nó đưa cháu về ai ngờ nó đồng ý . Trước đó , cô bảo nó đưa con bé đó về nhưng nó không nghe còn nói là bận, những cô gái khác thì nó còn không thèm nhìn mặt . Nhưng với cháu nó liền lời luôn nên cô rất vui . Chỉ cần nó có bạn gái là đc , tính nó giống bố đã không thích ai thì thôi chứ 1 khi đã yêu thì rất chung tình'...' cháu thấy nó thế nào'
' ờ thì cháu cũng không biết nữa để nó tự nhiên đc ko ạ.' nghe những lời đó vẻ mặt của cô có vẻ hơi thất vọng nên Linh Đan liền an ủi khiến có có vẻ vui hơn' Nhưng mà cháu nghe cô kể thì cháu cũng đã thích anh ấy hơn 1 chút rồi ạ. Cháu sẽ thử '
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT