Trong một căn phòng, có sáu con người đang rất lo lắng cho nó. Đột nhiên…
*Reang reang*
“Alo?!” hắn lên tiếng.
“Chào Phong! Chắc mày đang lo lắng cho An lắm đây…haha….nhưng biết sao
được khi cô ấy đang nằm trong tay tôi….có muốn nghe giọng nó
không hả?! Chắc có đây…haha…” đầu dây điện thoại vang lên tiếng
của….Quân.
-Mày….mau cho tao biết mày đã làm gì An hả thằng khốn?- hắn như điên tiết
-Tao có lảm gỉ đâu…mà nếu mày đã muốn biết như vậy thì tới địa
chỉXX đường Y đi rồi sẽ biết thôi….haha-Quân đểu cáng đáp.
-Được…tao tới ngay.
-Mà quên…mày nhớ tới một mình nhé! Nếu có người đi theo tao không
chắc cô ấy còn nguyên vẹn là một trinh nữ nhé.
-Mày…..
Tắt điện thoại, hắn như muốn giết chết tên khốn Quân.
-Sao rồi Phong… Tên Quân đó nói sao.-Hân lo lắng.
-Hắn bảo tôi đến địa chỉ XX đường Y.
-Tôi đi chung với anh,chứ ngồi ở đây mãi tôi không yên tâm.-Mi nói với giọng đầy căm phẫn.
-Thôi tôi đi đây.-hắn nói rồi lấy chìa khóa cùng mũ bảo hiểm ra xe. Hắn đang phóng với tốc độ “Tử Thần”. Đứng trước địa chỉ mà
Quân đã đưa cho hắn, vẻ mặt đầy lo lắng cho nó bỗng chốc biến
thành lạnh tanh khi thấy Quân bước ra.
-Ái chà….tới cũng đúng giờ ghê đó…được thôi tao sẽ ày được gặp An.
- Đừng để tao thấy An có chuyện gì, nếu không thì….-cầm chặt nắm đấm, hắn gằn từng chữ.
-Haha…cô ấy không sao…mày khỏi lo…-Quân nói, môi khẽ nhếch lên đầy bí hiểm.-Theo tao!Vào đến căn nhà hoang đó đột nhiên…Á.a.a.a.a.a.a.a.a.a.a.a-tiếng hét nghe
thảm thương, khiến hắn không thể kiềm lòng chạy vào. Hắn hy vọng tiếng
hét đó không phải là của nó, khi chạy vào, hắn không thể tin, không thể
tin vào mắt mình vì người con gái nằm đó chính là….nó.
-Angle! Angle! Em…em sao vậy? Em không sao đâu đúng không….-hắn lay nhẹ vào người.
-P…Phong…an..anh v..ề đi…ở đây nguy hiể..m lắm…a…nh không..nến…ờ..đây…-nó yếu ớt nhỏ giọng khiến hắn phải xót xa.
-Không anh không bỏ rơi em đâu…anh sẽ đưa em ra khỏi đây.-hắn hắn giọng, lời nói pha chút xót xa.
-Hức..hức…e…m…x..in..lỗi….đã hại anh như thế này…em…e..m.
-Thôi đi đừng có diễn trò em khóc anh đau nữa…gai mắt lắm.-Linh từ trong bước ra.
-Cô…
-Anh đừng nghĩ tôi không dám đụng vào người của anh.
-Mày thử đụng vào cô ấy xem..-hắn tức giận.
-Ồ mạnh thế…nếu muốn giữ lấy mạng sống của người con gái mày yêu thì không được phản kháng, sao thế nào? Nếu tao vui thì mày có thể cứu được
nó..còn không thì một là mày chết..hai là cả hai cùng chết.-Quân tức
giận nói.
-Mày…
-Sao hả…-Tố Linh hất mặt về phía nó.
-Được…tao chấp nhận.-hắn quay đầu về phía nó, cắn môi nhìn nó lắc đầu từng dòng
nước mắt lăng dài trên má. Hắn có thể hy sinh tất cả vì nó, hắn không
mong gì hơn ngoài việc thấy nó cười và được thấy nó bình an sống tiếp.
Hắn từng nghĩ nếu hắn không gặp nó, không trả thù nó thì chắc bây giờ nó đã không như thế này. Và rồi từng người, từng người đánh hắn, đau ư?
Không…nó không đau bằng cảnh chứng kiến nó khóc…chứng kiến nó đau. Hắn
khuỵu xuống, dòng máu đỏ tươi chảy xuống vầng trán cao kia. Nó khóc
thét, gào lên, nó cố lết thân mình đến chỗ hắn và…
-Hự!!!Á…a…a!
–máu tuông ra, dòng máu thấm ướt áo hắn vì người đã đỡ nhát dao kia cho
hắn không ai khác chính là..nó.-E..m xin lỗi…sống tốt…anh nhé! E..m
không thể nhìn a…nh…vì cứ..u em mà phải vậy…đâu.-đưa tay lên sờ má hắn,
nó làm vậy vì nó yêu hắn…rất nhiều.