Sau nụ hôn “ấy” hắn phải cõng nó xuống phòng y tế để băng bó vết
thương ở chân. Hắn làm rất nhẹ nhàng, chẳng đau một tí nào
nhưng nó (phải) trả thù hắn vì dám công khai hôn nó như thế. Nó ngồi than đau, khiến hắn rất khó xử.
“Angela à…có thể
để anh giúp em trong kỳ thi mà không cần tên đó được không??”.
Tuy có hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn nhưng nó vẫn nhẹ nhàng
đáp lời:”hãy gọi em là An, em không thích anh gọi em là Angela.
Còn việc đó thì…em không đồng ý chắc không được.”
“Ukm..”
hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười hút hồn, chưa bao giờ nó thấy hắn
cười đẹp như thế, nó mải mê ngắm hắn mà không biết có người đang khó chịu vì bị nhìn muốn thủng cả mặt.
“Nhìn anh đã
chưa đấy, bộ chưa bao giờ thấy trai đẹp cười à” Nó liền giật
mình, chột dạ “Ờ….Chưa!! Mà nói thiệt nha, công nhận anh cũng
có đẹp thiệt..”
“Đương nhiên, anh là phải đẹp” hắn tự hào.
“Em chưa nói hết mà…anh đẹp như bóng ấy…hahahaha” nó lăn ra ôm bụng cười ngặt nghẽo trước vẻ mặt nhăn như khỉ của hắn.
“Wey! Em có thôi cười không hả??? Muốn tự đi về lớp hả??? Nếu vậy anh đi đây.” hắn bắt đầu dỗi nó.
“Ớ…thôi thôi em biết lỗi rồi….biết rồi mà…xin lỗi, xin lỗi anh mà” nó vội lời.
” Tôi không cho cậu dắt An đi thì sao” Quân khiêu khích hắn.
” Nhưng tôi thích đấy, với lại cô ấy là bạn gái tôi, tôi có
quyền.” hắn nhẹ nhàng đáp lời. “Cậu…” lần nữa Quân lại phải
tím tái mặt nhìn hắn quay gót bước đi và lòng cậu, tim cậu
đang quặn thắt khi người con gái cậu yêu lại yêu một người khác
không phải cậu.
“Alo? Tôi chấp nhận điều kiện của cô!”
“…”
“Để xem cậu có thể giữ An được bao lâu”
Còn hắn,nó, cả hai đang đi đến một cánh đồng đầy cỏ lau, gió
thoảng nhẹ thơm, khung cảnh thật đẹp biết bao. Khẽ đặt nó xuống
“Oa!!!! Đẹp quá!!! Sao anh biết được nơi này vậy??” nó hứng khởi nói.
“Cũng tình cờ thôi, khi anh phát hiện ra nơi này thì ngày nào anh
cũng đến đây cả. Buồn hay vui anh đều đến đây.” Nó chăm chú nghe
hắn nói mà lòng đầy thích thú.
“Muốn chạy quá đi!Thích quá đi!!! Mmm! Ớ mưa rồi này…..”nó dang tay đón những giọt mưa đang rơi.
“An! Em đang bị thương đấy, nhiễm lạnh không tốt đâu, leo lên đi anh cõng em đi trú mưa”
“Ukm”
Rồi hắn cõng nó chạy thật nhanh và cả hai đều thấy một căn nhà
bằng gỗ ở phía trước. Hắn liền cõng nó vào đó, khẽ đặt nó
xuống:”trời mưa to quá, chắc mai anh với em mới về được. Để anh
đi xem thử ngôi nhà này có còn cái gì cho chúng ta ăn và ngủ
qua đêm nay không, còn em thì ngồi nghỉ đi”
“Ukm” nghe lời
hắn nó ngồi yên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đợi chủ của mình.
Còn hắn, thấy nó ngoan ngoãn như thế cũng an tâm, hắn tìm cả
buổi cũng chỉ có mấy khúc gỗ để nhóm lửa, biết có đi cũng
không tìm được gì nên hắn đành ôm mấy khúc gỗ về. Vừa mới
bước gần tới ngôi nhà thì bỗng nhiên…. “Aáaaaaaaaaa” -là tiếng
hét của nó, hắn vội chạy nhanh đến ngôi nhà…nó đã biến mất,
không một dấu vết. Vội rút điện thoại gọi cho Cell
“Nhưng tôi yêu em…EM PHẢI LÀ CỦA TÔI….NHẤT ĐỊNH PHẢI VẬY” Quân như điên tiết
lên quát nó. Những giọt nước mắt pha lê đang rơi trên gương mặt nó. Quân đã thay đổi thật rồi…không còn là Quân nữa…không còn là người bạn thân
như xưa nữa rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT