CHƯƠNG 37:

Doanh địa nơi Liêu quân trú đóng chính là ngoại vi của U Đô thành. Tiêu Thúc Hàn hận cũ chưa tan, nên đem cả một nửa số quân đóng trong U Đô thành ra đây. Trướng bồng vì thế một căn lại nối tiếp một căn, tinh kỳ phấp phới, che khuất cả ánh mặt trời, vạt cờ thêu trong gió lay động mãnh liệt, toàn bộ Liêu doanh binh sĩ qua lại tấp nập, đao thương loảng xoảng.

Cố Tích Triều cưỡi ngựa, đứng trên cao từ xa xa nhìn xuống doanh trại của Liêu quân chạy dài dưới chân. Hai bên trái phải đều có vọng lâu, phía đông có vài ngọn núi thấp, Liêu doanh trấn đóng theo thế núi, cuồn cuộn như sóng biển. Cố Tích Triều phỏng đoán Liêu quân cũng không có ưu thế địa lý gì mà lại dám đóng quân ở đây nhiều đến thế, hẳn là đã có bày trận pháp gì đó. Bèn quay đầu lại nói với Hách Liên Xuân Thủy: “Ngày mai đem toàn bộ đại quân xuất trận, nhưng trước tiên chỉ cho một vạn quân đi tiên phong thôi, để xem bọn chúng bày trận pháp gì, cũng đừng đánh thật lực, dù sao chúng ta cũng chưa biết thực lực của quân địch, đánh một trận lúc này không có lợi.”

Mục Cưu Bình đúng một bên rầu rĩ nói: “Cho ta đi.” Hắn đã lâu không mở miệng nói chuyện với Cố Tích Triều, lúc này thanh âm trở nên khô khốc, không còn vẻ vang dội như ngày thường.

Nhưng Cố Tích Triều cũng không nhìn hắn, chỉ hơi lắc lắc đầu, Hách Liên Xuân Thủy bèn tùy tiện chọn một vị tướng, ra lệnh hắn chuẩn bị để ngày mai khai chiến.

Chờ cho đến khi tất cả tướng lĩnh đều tản đi, Mục Cưu Bình vẫn chần chờ ở đó, chỉ đi theo phía sau Cố Tích Triều, Cố Tích Triều cũng không nhìn thấy.

Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh khuyên Mục Cưu Bình: “Lão Bát, ngày mai chỉ là một trận nhỏ, chi bằng ngươi cứ ở lại dưỡng sức nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Đã đến tận chiến trường còn không sợ có đủ trận cho ngươi đấu sao?”

Mục Cưu Bình lắc đầu nói: “Đại đương gia không cần phải khuyên ta, có Mạc Lung trên chiến trường, Cố Tích Triều thế nào cũng sẽ không cho ta ra trận đâu.”

Thích Thiếu Thương đáp: “Đó là vì lần trước ngươi dám tự ý thả Mạc Lung, ai mà chẳng có tâm kiêng dè. Ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở lại quân doanh, chờ đánh xong một trận, tấn công vào U Đô được rồi, đến lúc đó hãy lại ra sức.”

“Ta muốn ra trận ngay bây giờ.” Mục Cưu Bình có chút cố chấp, trong lòng hắn cũng rõ ràng, mong muốn này không tính là to tát gì, chỉ có ra sức cầu xin Thích Thiếu Thương, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.

“Ngươi còn muốn gặp lại Mạc Lung sao?” Thích Thiếu Thương thở dài. Không phải là vì tức giận, vì thực ra hắn cũng không quở trách gì Mục Cưu Bình. Trong Liên Vân trại, kẻ bị đối phương lừa gạt hết lần này đến lần khác mà còn cố chấp nhung nhớ đối phương, không ai khác chính là Thích Thiếu Thương một người đầu tiên.

“Ta chỉ muốn hỏi nàng ta, vì sao lại gạt ta?” Mục Cưu Bình đỏ mắt, không phải vì tức giận, mà là vì thương tâm.

Cố Tích Triều nhịn không được cười nói: “Vậy ta đây có thể cho ngươi đáp án ngay bây giờ cũng được. Gạt người, từ trước tới nay chưa từng cần bất kỳ lý do nào cả. Muốn gạt thì cứ gạt thôi, miễn sao trước mặt ngươi có một kẻ dễ gạt là được!” Nói đến đây, ánh mắt không tự chủ được khẽ liếc về phía Thích Thiếu Thương, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Gạt người, đương nhiên là Cố Tích Triều y chính là đệ nhất, mà kẻ Cố Tích Triều thích lừa gạt nhất, đương nhiên ngoài Thích Thiếu Thương hắn ra thì còn ai?

Ngày hôm sau, Hách Liên Xuân Thủy làm theo lời Cố Tích Triều, để lại Mục Cưu Bình trong doanh trấn thủ, toàn bộ nhân mã còn lại đều xuất phát.

Cố Tích Triều cũng tự mình ra trận. Y vô quan vô chức, cũng không nguyện mặc khôi giáp nặng nề, chỉ một mảnh thanh sam hoàng thường, giữa một trời đao thương kiếm kích xoay người lên ngựa, thanh sam phiêu dật mang theo ánh sáng xán lạn, vầng trán tươi đẹp tuyệt trần thấp thoáng khí phách ngạo nghễ bức người. Con ngựa dường như cảm nhận được thần thái phi dương của chủ nhân, hưng phấn mà ngẩng đầu phất bờm, hí dài một tiếng, sau đó chồm thẳng dậy như muốn đón ánh mặt trời. Tuấn mã thuần trắng, hàm thiếc và dây cương bằng bạc, cộng với vị thư sinh mặc thanh sam thanh lệ xuất trần trên mình ngựa, đã thu hút tất cả ánh nhìn. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, một người một ngựa nhẹ nhàng khinh thoát, đã vĩnh viễn trở thành một truyền kỳ mọi người đều nhớ kỹ.

Thích Thiếu Thương, Thiết Thủ dẫn theo khoảng một trăm binh sĩ theo sát Cố Tích Triều, chạy đến một sườn núi, từ trên cao nhìn bao quát toàn bộ chiến trường. Tiếng trống trận vang vang dồn dập, phía dưới là cờ phướn đủ màu, tinh kỳ xen kẽ, sát khí đậm đặc lan tràn trong không khí, hơn mười vạn quân tiêu sái di động tạo nên một lớp bụi mù mịt. Liêu quân ở tiền phương cẩn thận dè dặt, tuần tự mà tiến. Hai bên cánh trái phải cũng có mơ hồ bụi bặm tung bay, trong trận pháp của Liêu quân dựng đứng ngũ hành kỳ (cờ ngũ hành), mỗi hành hai mặt, thành từng cặp trái ngược nhau, cột cờ cao một trượng ba thước lá cờ rộng chừng bảy thước, mép cờ màu vàng đỏ như hỏa diễm, nhưng tâm cờ lại dựa theo màu của ngũ phương. Trên mặt của từng lá cờ đều có hình một con phi hổ, dựa theo quy tắc ngũ hành tương sinh mà quy định màu sắc, ví dụ như lá cờ đại biểu cho Đông phương có màu xanh, phi hổ ở giữa bằng lụa màu đỏ, đại biểu cho Nam phương là phi hổ màu vàng. Giữa chốn bụi mù cuồn cuộn, màu sắc của những lá cờ đặc biệt chói mắt. Cờ xí còn chưa thấy lay động, trong doanh của Liêu quân thốt nhiên bay lên hai đạo khói màu đậm đặc, rất nhanh chóng sau đó, năm dặm bên ngoài cũng có khói màu dấy lên. Khói màu có hai sắc, một đỏ một đen, đen bay về bên trái, đỏ hướng về bên phải. Chỉ trong khoảnh khắc, khói màu đã truyền ra ngoài đến hơn mười dặm.

Hách Liên Xuân Thủy sai một vạn nhân mã xếp thành phương đội (đội ngũ hình vuông), hướng Liêu quân mà tiến. Cặp mắt Cố Tích Triều nhìn chằm chằm vào địch doanh, chờ đến khi hai đội nhân mã của hai bên tiếp cận nhau, mới nói: “Thiếu Thương, gởi tín hiệu, bảo Tiểu Yêu gióng trống thu binh.” Dứt lời đã chuyển đầu ngựa, xoay người bỏ đi.

“Làm sao vậy?” Thiết Thủ đuổi theo hỏi.

“Ta đã biết trận pháp này là gì rồi, không cần hưng sư động chúng phái binh ra nữa.”

Trở về đại trướng, Cố Tích Triều gọi Hách Liên Xuân Thủy và mấy vị tướng quân đến, tại phía trên bàn cờ bày lại hình thức cơ bản của Hạc Dực trận (trận Cánh Hạc) giảng giải cho mọi người. Hạc Dực trận chuyên thủ không thích hợp tấn công, hai cánh tả hữu kéo dài hơn mười dặm. Mắt trận ở chính giữa, dùng khói màu và ngũ hành kỳ làm tín hiệu điều hành nhân mã. Số nhân mã ở trung tâm rất ít, chỉ có trên dưới mười vạn, nhưng không thể tấn công vào được, nếu không một khi hai cánh xếp lại, sẽ biến thành một vòng vây chắc chắn. Hai bên trái phải của trận pháp có khoảng hai mươi vạn quân, bày thêm hai trận Hạc Dực nhỏ nữa, vừa có thể tự bảo vệ mình, vừa có thể phối hợp tác chiến.

Chờ đến khi tướng lĩnh đều minh bạch rồi, Cố Tích Triều mới nói: “Hạc Dực. Loại trận pháp này xét trên phương diện phòng thủ mà nói, là một trận pháp không chê vào đâu được, trừ phi đối tượng tự mình triệt trận, bằng không, nếu không có số nhân mã ít nhất là nhiều gấp đôi đối phương thì chỉ có nước tìm đường chết trong đó mà thôi. Xem ra lần này Tiêu Thúc Hàn là muốn cùng chúng ta đấu kiên trì.” Hách Liên Xuân Thủy một lòng lo cho cha già, đương nhiên là muốn đánh càng nhanh càng tốt. Mà Tống quân rời xa Thổ Thành, nếu không thể tốc chiến tốc thắng thì vấn đề lương thảo sẽ ngày càng khó khăn hơn. Có thể nói, Tống quân không thích hợp đánh lâu dài.

Trong số các tướng lĩnh cũng có những người chưa từng chiến đấu trận Quỷ Cốc Quan, nhưng một đường bắc thượng trước đó đã được chứng kiến mưu kế của Cố Tích Triều, vì thế tuy Hạc Dực trận khó phá, nhưng chúng tướng sĩ đều một lòng tin tưởng Cố Tích Triều.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tống quân tăng mạnh phòng thủ, bế doanh luyện binh, Tiêu Thúc Hàn cũng không gấp, chỉ không ngừng hạ chiến thư khiêu khích. Phần lớn thời gian, Cố Tích Triều đều ở trong trướng của mình, dùng sa bàn địa đồ tái hiện trận hình, khi nào mệt quá thì nghỉ ngơi một hồi, đến khi chợt nhớ ra cái gì đó, lại đứng lên xem binh thư, kiểm tra địa đồ.

Cách Tống doanh không xa có một con sông nhỏ. Mỗi ngày, Thích Thiếu Thương sau khi luyện binh xong thì thường dẫn theo vài tên binh sĩ mang ngựa ra sông cho uống nước tắm rửa. Bên này bờ sông có một hàng liễu rủ, lá non xanh biếc, những chồi non còn mang theo một màu vàng nhàn nhạt, cành liễu dài nhẹ nhàng chập chờn rủ xuống mặt nước. Bên kia bờ là vài bụi trúc nhỏ, thập phần tươi tốt. Giữa đám trúc liễu, có một hai cây hoa đào, vừa đến lúc hoa khai, nụ hoa bừng nở, những khi có gió nhẹ thổi qua thì một trận mưa cánh hoa lại rắc lấm tấm xuống mặt đất. Rơi vào đám cỏ xanh bên bờ, lại rơi vào trong nước, theo dòng nước chảy về phía xa xa.

Đứng dưới gốc cây hoa đào là một vị thư sinh thanh y, chính thị Cố Tích Triều. Không biết y đã đứng đó từ bao giờ, Thích Thiếu Thương bèn đem ngựa giao cho binh sĩ, một mình tiến lại gần. Cảnh xuân tươi đẹp, Cố Tích Triều đã bỏ đi lớp áo lông dày màu xám nhạt ở bên trong, chỉ còn lại một lớp trung y màu vàng nhạt, cổ áo hơi trễ, lộ ra đường viền thanh nhã duyên dáng của cái cổ, da thịt nhẵn mịn như đậu hũ hạnh nhân. Vẻ mặt y bất giác lộ ra vẻ mờ mịt, ánh mắt mông lung vọng về phía xa xa, tựa hồ như không nhìn thấy gì. Thích Thiếu Thương đã tiến đến gần như thế mà Cố Tích Triều vẫn không phát hiện ra, y luôn luôn nhạy bén hơn người, nếu không phải thực sự phiền não lẫn hao tâm tốn sức quá độ thì quyết không có cái bộ dạng yếu ớt như vậy.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Thích Thiếu Thương tiến gần bên tai y thấp giọng hỏi.

Cố Tích Triều giật mình hoàn hồn, nghe ra thanh âm của Thích Thiếu Thương, cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt cười: “Không nghĩ gì cả.”

“Gầy đến mức cái cằm cũng nhọn ra mà còn nói là không suy nghĩ gì?” Nhìn bốn phía không có ai quan tâm đến hai người bọn họ, Thích Thiếu Thương nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt y: “Đêm nào cũng vậy, ngọn đèn trong trướng của ngươi luôn luôn là tắt cuối cùng.”

Cố Tích Triều kéo bàn tay to rộng của Thích Thiếu Thương xuống khỏi mặt mình, nhưng mặc cho hắn nằm chặt lấy cổ tay mình không buông, cũng không tìm cách giãy ra: “Cũng không phải vì chiến tranh mới như vậy. Ta luôn luôn thiểu thực thiển miên (ăn ít ngủ ít), ngươi cũng không phải không biết.”

Nhẹ nhàng vuốt ve những vết chai mờ mờ trong lòng bàn tay Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương thương tiếc nói: “Ta biết ngươi hùng tâm tráng chí, một thân tài học không ai có thể so sánh được. Bất quá tục ngữ cũng có nói, ‘Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’, ba tên thợ giày còn có thể lừa được Gia Cát Lượng mà, nếu có chuyện gì cứ nói ra đi, mọi người cùng nhau thương lượng, không được sao?”

“Nếu nghĩ ra cái gì, ta sẽ nói cho ngươi.”

Bên kia Hách Liên Xuân Thủy đang dẫn người đi tuần tra, nhìn thấy hai người đang đứng dưới tán cây trò chuyện liền rời khỏi đám binh sĩ chạy tới. Khi hắn vừa đến gần thì bao nhiêu phong độ khí khái của người đứng đầu cũng bay biến đâu hết sạch, hai mắt cúi xuống, trông chán nản không nói nên lời.

Thích Thiếu Thương khó khăn lắm mới có cơ hội đứng riêng với Cố Tích Triều, đương nhiên không hề hoan nghênh Hách Liên Xuân Thủy, bèn nói: “Tiểu Yêu, ngươi vì sao vừa nhìn thấy chúng ta thì đã làm cái mặt như vừa chết nửa mạng vậy? Không thích thì quay về doanh đi!” Cố Tích Triều nhịn không được lườm Thích Thiếu Thương một cái, rút tay về.

“Mỗi ngày trước mặt người khác đều phải giả bộ là không có gì nghiêm trọng xảy ra hết, thật khổ cực hết sức. Trước mặt hai người các ngươi thì không cần giả bộ.” Hách Liên Xuân Thủy không để ý đến Thích Thiếu Thương, quay đầu nói với Cố Tích Triều: “Có bao giờ nghĩ đến việc đổi một tên người yêu khác thông minh hơn một chút không?”

Cố Tích Triều phì cười khẽ một tiếng, nhưng ngoài dự tính không hề mỉa lại một câu nào, ngược lại khiến cho Hách Liên Xuân Thủy sửng sốt: “Cố Tích Triều, bị giam lỏng là cha của ta mà, ngươi đâu cần phải âu sầu lo lắng đến vậy?”

Cố Tích Triều trừng mắt với hắn một cái: “Nếu không có ta thì Hách Liên gia đã không gặp phải kiếp nạn này. Tuy nói đánh U Đô là chúng ta bị bức đánh, nhưng nếu thất bại quay về, ta bị mất mặt là chuyện nhỏ, Hách Liên gia các ngươi bị kẻ thù trong triều mượn cớ hãm hại mới là chuyện lớn.”

“Ta không lo ngươi không phá được trận, ta chỉ lo lắng cho cha ta, cả đời cương trực không a dua nịnh hót không kết giao quyền quý, tuy rằng lần này ở kinh thành có Thần Hầu phủ chiếu ứng, cũng chỉ sợ không tránh khỏi chuyện bực mình, không nuốt giận được thôi.”

“Tiểu Yêu, ta cũng hiểu ý ngươi, chỉ có điều Hạc Dực trận này, ta cũng chỉ mới nghe nói qua, ngay cả binh thư cũng rất ít đề cập tới.” Cố Tích Triều lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ.

Hách Liên Xuân Thủy vội vã nói: “Ta cũng không phải muốn ép ngươi! Phá trận đành nhờ một mình ngươi phải vất vả, chúng ta đều thong thả thôi mà. Đại ân của ngươi ta không thể cảm tạ hết được, nói gì cũng giống như coi khinh Cố Tích Triều ngươi mà thôi. Tình thế này ta biết ngươi minh bạch hơn bất cứ ai… Quên đi quên đi, không nói chuyện này nữa, mắc công tức giận thêm.” Hách Liên Xuân Thủy thở dài, không nói thêm gì nữa, ba người chỉ nhàn nhạt nói chuyện phiếm với nhau, sau đó Hách Liên Xuân Thủy một mình quay về doanh trước. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play