Thích Thiếu Thương đã thầm hạ quyết tâm, liền không nhắc lại chuyện lui binh khỏi U Đô nữa, chỉ quay đầu lại hỏi thăm Truy Mệnh: “Thần Hầu lão nhân gia có khỏe không? Vì sao lần này lại phái ngươi đi?”
“Vì ta chạy nhanh nhất!” Truy Mệnh cười hì hì đáp lại: “Vốn dĩ Lãnh Huyết cũng đi cùng, nhưng đại sư huynh không cho…đại sư huynh nói…a, chỉ có một đạo thánh chỉ lui binh mà thôi, cần gì nhiều người đi như vậy!”
Cố Tích Triều trong lòng minh bạch, lạnh lùng nói: “Là Gia Cát Thần Hầu sợ Cố Tích Triều ta tham công liều lĩnh, bất tuân thánh chỉ sao?”
Truy Mệnh cười đáp: “Thảo nào đương sơ ngươi có khả năng khiến cho cả nửa Đại Tống không được an bình, đúng là gian giảo hơn hẳn người khác.” Một câu này không hề có ý phản bác, tức là đã ngầm thừa nhận. Cố Tích Triều cảm thấy tức giận, nhưng thần sắc vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên: “Làm sao bì được với Gia Cát Thần Hầu diệu kế an thiên hạ chứ!”
Truy Mệnh không nghe ra ý trào phúng trong câu nói của Cố Tích Triều, còn tưởng y thực tâm tán thưởng Gia Cát Thần Hầu, bèn đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, người người trong thiên hạ đều nói, chỉ cần có Thần Hầu phủ, toàn bộ kinh sư đều được bình yên!”
“Kinh thành luôn luôn không yên ổn, mỗi phe một ý, nhưng nhờ hồng phúc của Thần Hầu đại nhân mà biên quan lại một phen thái bình, Gia Cát Thần Hầu lại có công bảo trụ Hách Liên tướng quân, được lòng toàn bộ tướng sĩ kháng Liêu rồi còn gì. Không những có thể làm tiêu tan tâm lý đề phòng của triều đình đối với Hách Liên gia, mà trong triều còn trở thành đại thần trung liệt tiết nghĩa số một, trên từ vua dưới tới dân, từ nay có ai còn dám dị nghị Gia Cát Thần Hầu nào? Dưới chân bệ rồng, ai mới thực sự là đáng gờm, ai mới thực sự là đáng kiêng kị, chỉ e hoàng đế kia quá ngu muội không biết mà thôi!”
Cố Tích Triều nói một hơi không nghỉ, nhưng Truy Mệnh chỉ biết mở to đôi mắt cười toe toét nhìn y, chính xác là không hiểu được bao nhiêu. Cố Tích Triều thấy Truy Mệnh không cùng “đẳng cấp” với mình cũng không muốn nói nữa, dù sao có nói mấy cũng vô ích, cứ như đánh vào cái gối bông, thế nào cũng không có cảm giác gì.
Hách Liên Xuân Thủy đột nhiên phì cười: “Thích Thiếu Thương, ngươi xem hai người bọn họ giống hệt nhau chưa kìa!”
Thích Thiếu Thương đã ở Lục Phiến Môn ba năm, thấy Truy Mệnh hàng ngày, nhưng chưa bao giờ thấy hắn cùng một chỗ với Cố Tích Triều, hai khuôn mặt này đứng bên cạnh nhau quả thực có sáu bảy phần tương tự. Nhưng Truy Mệnh chưa nói đã cười, tựa như xuân phong tươi mát rạng rỡ, chỉ cần nụ cười xán lạn đủ làm cho người đối diện chói mắt. Còn Cố Tích Triều luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị cao ngạo, như mưa thu băng lãnh tới xương, rồi lại không biết từ lúc nào khiến người ta phải âm thầm kinh diễm.
Truy Mệnh quay sang nghiêng đầu nhìn Cố Tích Triều một chút cười nói: “Đâu có đâu, ta không cảm thấy giống chút nào. Được rồi, Thích đại ca, thế bá còn có một phong thư nhờ ta giao cho ngươi, suýt chút nữa quên mất tiêu. May mà nhớ ra, không mang nguyên xi về, không sẽ bị Lãnh Huyết cười cho chết mất!” Hắn lè lè lưỡi, vẻ mặt thập phần khả ái, ngay cả Cố Tích Triều cũng không nhịn được phải mỉm cười.
Thích Thiếu Thương tiếp phong thư Gia Cát Thần Hầu chính tay viết bằng mực đen bóng, nhìn một chút, chỉ đạm đạm cười nhạt: “Đại Tống bấp bênh, lòng ta hiểu rõ, không phải không muốn đền đáp, chỉ có điều dấn thân vào chốn triều đình như vậy, trói chân trói tay, không thể làm được điều mình muốn.”
Thiết Thủ lẫn Truy Mệnh đều mong muốn hắn quay về Lục Phiến Môn, lập tức vây lấy hắn nhao nhao khuyên giải. Nhưng Hách Liên Xuân Thủy thì hiểu rõ, ngày hôm nay Cửu Hiện Thần Long muốn đi con đường nào chỉ sợ ngay cả hắn cũng không làm chủ được, còn phải để cho Cố Tích Triều định đoạt.
Quả nhiên, Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương bị Thiết Thủ và Truy Mệnh khuyên giải, trong lòng có chút cảm giác bất lực, nét mặt lạnh đi, không nói lời nào chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Thích Thiếu Thương vội vơ lấy bức thư đuổi theo.
Truy Mệnh không hiểu được, hỏi: “Thích đại ca làm sao vậy?”
“Chẳng sao cả, thần long biến thành giun mà thôi.” Hách Liên Xuân Thủy cũng không biết phải nói gì khác.
Truy Mệnh ngơ ngác nhìn về phía Thiết Thủ. Thiết Thủ gương mặt không có lấy một gợn sóng, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì. Hắn chỉ nhớ tới trước đây khi hắn còn chiếu cố Cố Tích Triều, y nổi giận bỏ đi, hắn cũng là như vậy gấp gáp đuổi theo. Bây giờ, Cố Tích Triều vẫn là Cố Tích Triều, nhưng người đi tìm y đã đổi thành Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương không những có thể tìm được người, còn có thể tìm được tâm của Cố Tích Triều, mà hắn, thì cái gì cũng không có nữa, ngoại trừ hồi ức…
Thích Thiếu Thương gấp gáp chạy tới doanh trướng của Cố Tích Triều đã thấy y tìm được một cái bao vải, đang chuẩn bị thu thập y phục. Hắn kêu một tiếng ngạc nhiên, vội vã lôi tay y hỏi: “Tích Triều, làm gì vậy?”
“Hiện tại không còn chiến tranh, Tiểu Yêu cũng muốn quay về Trung Nguyên rồi, ta đương nhiên không cần ở lại biên quan nữa chứ sao!” Cố Tích Triều cũng không giận Thích Thiếu Thương vì sao không kiên quyết từ chối Gia Cát Thần Hầu, vì nếu đổi lại là y Cố Tích Triều, cũng chưa chắc có đủ kiên quyết mà chối từ, vì thế phải nhân dịp Thích Thiếu Thương đang bất mãn với triều đình hiện tại, nhân dịp hắn còn chưa đối với Lục Phiến Môn quá nặng tình, phải tiên hạ thủ vi cường thu thập mọi thứ rời đi ngay. Y không tin Thích Thiếu Thương để cho y phải đi một mình.
“Muốn đi ngay bây giờ sao?” Thích Thiếu Thương vốn có ý đi, nhưng nhanh như vậy đã bỏ đi sao được, dù sao cũng đã ở đây lâu như vậy, sao có thể nói đi là đi ngay? Thế nào cũng phải nói một tiếng với Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ mới được, hơn nữa còn có nhiều chuyện chưa thể bỏ qua.
“Đúng vậy!” Nếu hiện tại mà không đi, một ngày nào đó tâm tư ưu quốc ưu dân cảu Thích đại hiệp mà phát tác, không chừng sẽ nhận lời theo Thiết Thủ Truy Mệnh quay về Lục Phiến Môn, hay quay lại Liên Vân trại thì sao? Cả hai nơi này đều là hai nơi Cố Tích Triều không muốn đến nhất.
Thích Thiếu Thương chần chừ: “Thương thế của lão Bát còn chưa ổn?”
“Không phải đã có quân y sao?”
“Còn hôn lễ của Tiểu Yêu và Hồng Lệ?”
“Bọn họ cũng không bái đường thành thân giữa biên quan này, từ đây tới kinh thành, xét hành trình của bọn họ còn phải mấy tháng nữa!”
“Nhưng mà…”
“Thích Thiếu Thương! Ngươi đi hay không đi, ta không có hứng thú khuyên nhủ ngươi!” Cố Tích Triều trừng mắt nhìn hắn. Cố Tích Triều y không phải là nữ nhân, không có khả năng khóc lóc năn nỉ “Ngày xưa ngươi đã hứa” thế này thế kia. Còn về phần hứa hẹn cả đời, Thích Thiếu Thương nếu thực sự dám không tuân theo, cùng lắm thì quay lại một tràng thiên lý truy sát!
Nửa đêm. Trăng non vành câu, sao trời lấp lánh. Tiếng vó ngựa thanh thoát. Hai người phi ngựa không tiếng động rời khỏi quân doanh. Lên đến lưng chừng núi, Thích Thiếu Thương quay đầu lại nhìn về phía Tống quân doanh đông nghịt cách đó không xa, thở dài một tiếng. Không phải vì báo quốc không thể, mà là cảm xúc buồn thương khi phải chia tay mà thôi.
Cố Tích Triều cười: “Làm sao vậy, luyến tiếc sao?” Chính là y kiên trì không chịu nói lời chia tay với Hách Liên Xuân Thủy. Mấy vạn tướng sĩ Quỷ Cốc Quan cùng một câu “Tiên sinh bảo trọng” đã quá đủ khiến cho y xúc động không thôi, nếu Hách Liên Xuân Thủy đòi mở tiệc tiễn biệt, đừng nói chi những tướng sĩ đã cùng mình xuất tử nhập sinh quyến luyến không rời, ngay cả chính y cũng không chắc có thể kiềm chế cảm xúc hay không. Thiết Thủ Truy Mệnh chỉ sợ cũng khó bỏ qua cho Thích Thiếu Thương. Người mà Lục Phiến Môn thiếu chính là một người như Thích Thiếu Thương vậy. Nhưng “nhân chi cam lộ, ta chi thạch tín”, đạo lý này bọn Thiết Thủ còn chưa hiểu.
“Cũng không phải, ta chỉ nghĩ chúng ta chưa nói tiếng nào với Tiểu Yêu đã đi, không biết bọn họ có tức giận hay không.”
“Ta không lo lắng Tiểu Yêu có thể khó dễ chúng ta, ta không muốn ngươi quay về chỗ của đám Thiết Thủ. Lục Phiến Môn…hanh, ta rất ghét!” Cố Tích Triều không chút che giấu vui buồn của bản thân, đơn thuần như một đứa bé con.
Thích Thiếu Thương cười nói: “Kỳ thực ngươi nói không sai, tên hoàng đế thay đổi xoành xoạch này, phải nghe lời hắn chẳng bằng quay về chốn giang hồ trời cao biển rộng, chim bằng thẳng cánh, được rồi, Tích Triều, ta đáp ứng ngươi, suốt đời cùng ngươi, cũng không buông tha hùng tâm tráng chí của Cửu Hiện Thần Long này!”
“Ta cũng không muốn khốn long tại uyên, thần long dài như vậy, bị câu thúc tay chân, chẳng phải sẽ biến thành cá chạch sao?!” Cố Tích Triều nhẹ nhành cười, dưới ánh trăng muộn, bầu trời đầy tinh quang chiếu vào đáy mắt Cố Tích Triều, chung hoặc mị nhân.
Thích Thiếu Thương không nhịn được ghé mặt sang, đưa tay kéo nhẹ cổ của Cố Tích Triều lại, sẽ hôn một cái. Cố Tích Triều mỉm cười đáp lại, hai đôi môi đang muốn tương tiếp, đột nhiên phía sau gốc cây vang lên tiếng cười khẽ, trong đêm tĩnh lặng đạc biệt chói tai.
“Là ai!” Thích Thiếu Thương giơ Nghịch Thủy Hàn ra, là ai mà lại không biết điều như vậy?! Có biết quấy rối uyên ương sẽ bị ngựa giày hay không?!
Từ đàng sau gốc xây cao to, hai bóng người bước ra, một là thanh lệ thoát tục tựa thiên tiên Tức Hồng Lệ, một là phong độ phiêu nhiên ngọc thụ lâm phong Hách Liên Xuân Thủy.
Tức Hồng Lệ cười nói: “Thiếu Thương, ngày trước tới biên quan là do ngươi thiếu nợ ta, hiện nay muốn đi mà cũng không thèm nói một tiếng, sợ chủ nợ ta không tha người sao?”
“Hồng Lệ.” Thích Thiếu Thương làm mặt khổ, thu hồi Nghịch Thủy Hàn: “Triều đình cũng đã hạ thánh chỉ lui binh, các ngươi sắp quay về Trung Nguyên. Chúng ta đương nhiên cũng muốn thực hiện dự định của mình.”
“Vậy cũng đâu cần nửa đêm lén lút rời đi? Hay phải nói, Cố Tích Triều gan dạ hơn người lại phải sợ hai bộ đầu nho nhỏ của Lục Phiến Môn?” Hách Liên Xuân Thủy nói như trêu tức.
Thích Thiếu Thương cũng cười: “Gia Cát Thần Hầu chỉ khuyên ta trở lại Lục Phiến Môn, cũng không phải muốn ép ta. Ngày sau nếu Lục Phiến Môn có chuyện, ta cũng sẽ không ngồi yên. Tích Triều chỉ là không thích không khí ly biệt chúng ta mới chọn ra đi nửa đêm, hơn nữa, đâu phải sẽ không thể gặp nhau nữa. Mai này hai người thành hôn, chúng ta dù cách thiên sơn vạn thủy cũng sẽ tìm đến.”
“Rượu mừng thì ngày sau sẽ thông báo cho hai ngươi, chỉ là hôm nay, rượu tiễn biệt này các ngươi cũng đừng chối từ.” Hách Liên Xuân Thủy ném sang hai vò rượu, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều mỗi người một vò tiếp lấy. Vừa mở nắp ra, một mùi hương quen thuộc tràn ngập không khí xung quah, đúng là yên hà liệt hỏa Pháo Đả Đăng.
Tức Hồng Lệ cười tươi như hoa: “Thiếu Thương, uống xong vò Pháo Đả Đăng này, ước hẹn biên quan của chúng ta coi như thanh toán xong. Bất quá, ta trước hết thật muốn nhìn thấy thần long biến thành cá chạch say rượu đây!”
(HOÀN)
. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT