CHƯƠNG 36:

Bốn người bọn họ chờ đến ba ngày sau, khi Hách Liên tướng quân rời đi, mới an bài quân ở lại trấn thủ Thổ Thành cẩn thận rồi quay về Quỷ Cốc Quan, Thiết Thủ cũng cùng đi.

Lúc này băng tuyết phong sơn, Liêu quân cũng không dám mạo muội tấn công. Nhưng Hách Liên tướng quân quay về kinh, Liêu nhân cũng nhanh chóng thu được tin tức, chờ đến lúc xuân về hoa nở, nói không chừng Liêu quân sẽ mở một cuộc tấn công quy mô. Vì thế Cố Tích Triều ngày đêm vất vả, gia tăng luyện binh, không dám lơi lỏng. Còn Hách Liên Xuân Thủy ngày đêm lo lắng cho an nguy của phụ thân, tuy ông có tử sĩ âm thầm bảo hộ, nhưng nếu triều đình thực muốn giáng tội, với tính tình của Hách Liên tướng quân chắc chắn chỉ biết theo lý lẽ mà bày tỏ, chứ quyết không bao giờ liều mạng phản kháng. Mỗi khi nghĩ đến đây, Hách Liên Xuân Thủy đều cảm thấy đau như đao cắt. May mà có đám Tức Hồng Lệ và Thích Thiếu Thương, cũng có phần thoải mái. Thiết Thủ võ công tuy cao, nhưng đối với việc luyện binh cũng không mấy am tường, cho nên việc luyện binh ở đạo tràng hết thảy đều giao vào tay Thích Thiếu Thương, còn hắn thì suốt ngày chỉ ở trong doanh trướng, lấy thân phận là giám quân mà xử lý quân vụ cùng với Cố Tích Triều.

Vốn dĩ kể từ khi Cố Tích Triều thụ thương tới nay, Thích Thiếu Thương vẫn cùng y ở một trướng, có thể chiếu cố đến nhau. Tuy không phải đồng giường mà ngủ, nhưng đêm đêm có thể nghe thấy khí tức bình ổn của đối phương dần dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng luôn cảm thấy vừa yên tâm vừa hạnh phúc. Nhưng hiện tại Thiết Thủ thường theo bên cạnh Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương cũng không còn lý do gì ở trong trướng của Cố Tích Triều được nữa. Hai người ngày ngày đều nhìn thấy mặt nhau, nhưng ngay cả thời gian riêng tư để nói với nhau một hai câu cũng không có được, Thích Thiếu Thương trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ mong ngóng tới ngày Thiết Thủ quay về kinh.

Hơn một tháng sau, bọn Cố Tích Triều rốt cuộc nhận được tin tức của Hách Liên tướng quân. Hách Liên tướng quân dám ngang nhiên trước triều đình che chở cho nghịch tặc Cố Tích Triều, nhưng thánh thượng “nhân từ”, xét tướng quân từng nhiều lần có công lao, nên hiện tại bị quản thúc ở trong kinh, lại ra lệnh cho Hách Liên Xuân Thủy chỉ huy bắc tiến, chiếm lấy U Đô để chuộc tội, còn Thiết Thủ tiếp tục ở lại trong quân giữ chức giám quân cho đến lúc Hách Liên Xuân Thủy đánh hạ được U Đô.

“Tại sao có thể như thế chứ?!” Hách Liên Xuân Thủy nhận lấy thánh chỉ màu vàng rực làm từ tơ lụa thượng đẳng kia, ngẩn ngơ kinh hãi đến khó tin. Đây mà là thánh ân cuồn cuộn đứng trên chỉ huy trăm vạn tướng sĩ hay sao, ngay cả an nguy của Đại Tống cũng ngu dốt không hiểu như vậy!

Xét thực lực của Đại Tống lúc này, chỉ có thể dựa vào Quỷ Cốc Quan địa thế hiểm trở để giằng co với Liêu quân mới là thượng sách, vì không những Liêu quốc có dã tâm, mà còn có Kim quốc đang từ từ lớn mạnh bên cạnh đó. Kim quốc đã từng nhiều lần phái sứ giả tới Biện Kinh thương lượng với Đại Tống liên minh để đánh Liêu, là bởi vì Kim quốc muốn mở rộng lãnh thổ, chỉ có thể tấn công Liêu quốc, ngoài ra không còn cách nào khác. Mà Đại Tống lúc này thế đứng bấp bênh, đang lẽ ra nên giữ vững thế “tọa sơn quan hổ đấu”, chờ ngư ông đắc lợi, chứ không phải không biết lượng sức xông vào một trận chiến một mất một còn thế này, chẳng khác nào ngây ngốc để cho người ngoài chiếm hết thế thượng phong.

Thích Thiếu Thương cũng không hiểu nổi, chuyện ban đầu vốn là Liêu quốc muốn mượn tay hoàng đế tiêu diệt Cố Tích Triều, tước binh quyền của Hách Liên gia, tại sao bây giờ lại hóa ra cục diện đánh Liêu thế này? “Hoàng thượng đầu óc bị hỏng rồi sao, tại sao lại tiền hậu bất nhất thế này?”

“Hoàng thượng làm gì có chủ ý. Tất cả đều là Đồng Quán thao túng cả triều đình mà thôi. Tên gian tướng này không biết đã được Kim quốc cho ăn lễ hậu tới mức nào, dám ngang nhiên đem mấy vạn tướng sĩ Đại Tống chúng ta ra hi sinh để mở đường cho Kim quốc!” Thiết Thủ đưa cho Thích Thiếu Thương một phong thư do Gia Cát Chính Ngã gửi tới. Hoàng thượng trước đây muốn tước binh quyền của Hách Liên gia là thực, nhưng bây giờ muốn trọng dụng Hách Liên gia cũng là thực nốt. Vốn trong triều nhiều thế lực, rắc rối khó gỡ, nhưng cuối cùng Đồng Quán chiếm thế thượng phong, so với khốn long tại uyên thì chi bằng lợi dụng Hách Liên gia đánh Liêu, vừa có thể lấy lòng Kim quốc, vừa có tiếng khoan dung độ lượng. Dù sao Hách Liên tướng quân nay đã bị giam lỏng trong kinh thành, cũng không sợ Hách Liên Xuân Thủy dám trở mặt.

“Nếu bây giờ mạo hiểm bắc thượng, hưởng lợi chỉ có giặc Kim mà thôi, một đạo lý đơn giản như vậy, hoàng thượng vì sao không chịu hiểu?!” Hách Liên Xuân Thủy tức giận đến mức trường thương trong tay cũng bị chuyển hết từ tay phải sang tay trái, rồi lại từ tay trái sang tay phải.

“Hắn chỉ biết công bút hoa điểu, mỹ nhân ca múa mà thôi.” Cố Tích Triều cười lạnh, “không biết trừ những cái đó ra, trong đầu hắn có còn gì khác hay không!”

Tức Hồng Lệ nhìn Thích Thiếu Thương, lắc đầu cười khổ. Nếu sớm biết hoàng đế ngu dốt vô năng đến thế này, thì tội gì ngày đó phải phá hủy kế hoạch bức vua thoái vị của Cố Tích Triều làm gì, chi bằng cứ để y chiếm được thiên hạ còn hơn? Thích Thiếu Thương đương nhiên hiểu ý Tức Hồng Lệ, cũng không nói gì, chỉ cười khổ nhìn Cố Tích Triều hỏi: “Tích Triều, nếu chuẩn bị từ bây giờ thì bao lâu có thể hạ được U Đô?”

“Không biết.” Cố Tích Triều đi tới trước sa bàn địa đồ, vừa chỉ vào đồ hình vừa giảng giải: “U Đô là thủ đô thứ hai của Liêu quốc, quân đóng dày đặc, so với số binh mã ở Thượng Kinh e rằng còn có phần nhiều hơn. Ít nhất bây giờ cũng có tám mươi vạn. Chúng ta không có khả năng vây kín chỗ này nổi. Mà hiện tại chúng ta chỉ có thể điều động tối đa năm mươi vạn quân, nếu một trận giáp công, mặc kệ ai thua ai thắng, đối với cả hai bên đều là tổn thất nặng nề. Cho dù có hạ được U Đô đi nữa, chúng ta cũng không có đủ quân lực để trấn thủ U Đô. Cho nên, với binh lực của chúng ta hiện tại, tấn công là một nước đi không sáng suốt, ngược lại, U Đô cách Kim quốc quá gần. Hừ, triều đình không phải là muốn chúng ta hạ U Đô để sau đó dâng cho Kim quốc làm lễ vật cầu hòa đó chứ?!”

Hách Liên Xuân Thủy và Thích Thiếu Thương cùng trắng bệch cả mặt, những lời của Cố Tích Triều nghe ra cũng không phải là không có khả năng. Nhưng Thiết Thủ vội nói: “Sẽ không có chuyện đó, cho dù hoàng thượng có ý đó đi nữa thì trong triều còn những trọng thần như thế bá sẽ kiên quyết phản đối tới cùng. Từ xưa tà bất thắng chính, Đồng Quán chỉ là nhất thời đắc ý mà thôi, thiện ác thế nào, sẽ có ngày hoàng thượng minh bạch!”

Cố Tích Triều chán chẳng buồn cãi lại, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng sắc mặt thì lạnh lẽo dần đi, tựa như mặt sông đóng băng, vừa lạnh lùng vừa tràn đầy hàn khí dọa người.

“Ngươi có kiến nghị gì không?” Hách Liên Xuân Thủy hỏi.

“Tiểu Yêu, nếu ngươi nguyện bỏ đi phong hào tướng quân, ta cùng ngươi đến kinh thành, đừng nói chi Hách Liên tướng quân chỉ là bị giam lỏng trong biệt viện nhà họ Hách Liên, mà cho dù có là đại lao Hình bộ đi nữa ta cũng có cách giúp ngươi cứu lão tướng quân ra!” Cố Tích Triều sắc mặt âm trầm, ánh mắt hướng về phía Thiết Thủ. Thiết Thủ biết y đang nói cho mình nghe, Cố Tích Triều là loại người gì chứ, những gì y đã muốn làm, Lục Phiến Môn đừng hòng ngăn cản, tường đồng vách sắt cũng không giữ chân được y. Ngẫm lại Thích Thiếu Thương vẫn là lợi hại hơn cả, cái chức Thần Long danh bộ kia, bảo không làm là thực sự có thể không làm, chỉ xét riêng tính quyết đoán này thôi, cũng đã đủ cho Thiết Thủ một phen mặc cảm.

Hách Liên Xuân Thủy cười khổ lắc đầu: “Không phải ta luyến tiếc hư danh tướng quân, nhưng tính tình của cha ta, các ngươi cũng biết mà. Những chuyện phạm thượng tác loạn thế này ông không bao giờ làm đâu. Hơn nữa quan niệm của cha ta thế nào, ngày đó các ngươi cũng đã nghe, chúng ta nếu mạo muội rời biên quan lúc này, trăm vạn tướng sĩ chỉ sợ cũng sẽ hoang mang, một trận Quỷ Môn Quan chẳng phải là hao tốn tâm huyết của ngươi vô ích hay sao?”

Tức Hồng Lệ nói: “Vậy chỉ còn cách suy nghĩ làm sao hạ được U Đô mà thôi.”

Cố Tích Triều than thở: “Ta không phải là muốn đả kích các ngươi, chỉ có điều cho dù có hạ được U Đô thành thì sao chứ. Hách Liên gia công lao càng cao càng khiến cho triều đình tị hiềm nghi ngờ mà thôi. Trước đây các ngươi chỉ trấn thủ Thổ Thành thôi cũng đã bị chỉnh đến như vậy, chưa nói hiện nay lão tướng quân còn nằm trong tay hoàng đế nữa. Cá nằm trên thớt.”

Thiết Thủ đáp: “Nhưng một trận này cũng không phải không đánh được. Cố Tích Triều am hiểu dụng binh, Hách Liên công tử và Thích Thiếu Thương cầm quân ra trận, nếu có thể hạ U Đô cũng sẽ khiến Kim quốc gờm Đại Tống chúng ta nhân tài lớp lớp, khiến chúng bỏ đi ý niệm trong đầu.” Hắn thân là giám quân, đương nhiên không thể theo bọn họ ngăn cản, ngược lại buộc bọn họ hạ U Đô mới là chức trách của hắn.

“Kết cục có khả năng con cọp không trấn trụ nổi còn bị thương!” Cố Tích Triều thẳng thừng nói: “Kim quốc ngày hôm nay có thể mượn tay Đồng Quán, không cần tốn nhiều sức cũng có thể mượn đao giết người khiến chúng ta và Liêu quốc trai cò tranh chấp, thì ngày sau cũng có thể mượn tay hôn quân đem cả nửa giang sơn Đại Tống sáp nhập vào bản đồ Kim quốc! Các ngươi nếu có thể học ta công phu “bất trung bất nghĩa” thì đâu có chuyện đáng giận thế này!”

Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ nói: “Nhưng giờ này lão tướng quân còn bị giam lỏng, chúng ta nếu như chậm chạp không chịu nhúc nhích, e rằng thực sự ông ấy sẽ bị tống vào thiên lao!”

“Tiểu Yêu, quay về Biện Kinh và tiến đánh U Đô thành, ngươi chọn bên nào?” Cố Tích Triều quay lại hỏi Hách Liên Xuân Thủy. So với đánh U Đô thành, bỏ trốn vẫn có vẻ đơn giản hơn, chỉ có điều Hách Liên Xuân Thủy chọn bên nào vẫn là quyền của hắn.

Nửa tháng sau, tiết trời dần vào xuân, trăm hoa đua nở, chim ca thánh thót, cả bầu không khí đều tràn đầy hương thơm cỏ cây um tùm sum suê. Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, Hách Liên Xuân Thủy nắm giữ ấn soái, dẫn theo Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương và Tức Hồng Lệ cùng với năm mươi vạn đại quân hướng về phía bắc.

Nơi đây cách U Đô cũng chỉ vài trăm dặm, dọc theo đường đi cũng có Liêu binh chặn đường, nhưng Tống binh ngoại có Thích Thiếu Thương chư tướng chi dũng, nội có Cố Tích Triều mưu kế chi kỳ, cho nên đều có thể gặp nguy không sờn thẳng tiến tới gần U Đô.

Một ngày kia, Tống quân dừng lại ở vùng Lang Sơn, dựng doanh trại. Cách đó khoảng hơn mười dặm chính là nơi năm mươi vạn đại quân Liêu quốc đồn trú.

Thám tử rất nhanh hồi báo về, thống lãnh của năm mươi vạn Liêu quân chính là người bọn họ đã từng gặp qua tại Quỷ Cốc Quan nhưng chưa từng đích thân giao chiến, Tiêu Thúc Hàn. Trước trận của Tiêu Thúc Hàn có một nữ tướng, cũng là người quen cũ———–Mạc Lung. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play