CHƯƠNG 34:

“Ngươi đã gặp phải chuyện gì? Vì sao lại gầy như vậy?!” Câu nói đầu tiên Thiết Thủ thốt ra khiến Thích Thiếu Thương chỉ biết câm lặng cười khổ. Nhưng Thiết Thủ không hề có ý muốn buông tha, quay đầu lại nhìn hắn hỏi: “Trước đây ở Hủy Nặc thành không phải ngươi đã nhận lời ta sẽ chiếu cố Cố Tích Triều thật tốt hay sao? Vì sao y lại có vẻ như vừa mới bị thương nặng như thế này?!”

Thích Thiếu Thương không còn cách nào khác, buộc phải kể lại cho Thiết Thủ chuyện Cố Tích Triều không ngừng bị thương, còn xém chút nữa mất mạng. Hắn không muốn Thiết Thủ lo lắng nhiều, trước mặt Cố Tích Triều làm ra vẻ khẩn trương vì y như vậy. Chuyện này với chuyện lòng dạ rộng rãi hay hẹp hòi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!

Đúng như sở liệu của Hách Liên Xuân Thủy, chuyện triều đình cố kỵ nhất không phải là một Cố Tích Triều đã mất tích ba năm, mà chính là Hách Liên tướng phủ hiện đang trấn giữ biên quan, dưới tay có trăm vạn đại quân. Hay nói cách khác, chính là sợ họ Hách Liên “lòng tham không đáy thì không từ bất kỳ một tội ác nào”. Nhìn thấy thanh danh của họ Hách Liên càng ngày càng cao, mà từ trước tới giờ chuyện những kẻ quyền cao lộc hậu quay lại chiếm ngôi cũng không phải chưa từng xảy ra, cho nên so với việc chờ người tới chiếm ngai vàng, triều đình là muốn nhanh chóng có mới nới cũ. Nhờ có Gia Cát Thần Hầu mạnh mẽ can thiệp, mới để cho Thiết Thủ có cơ hội đến biên quan, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Tình thế trong thiên hạ hiện nay, Gia Cát Chính Ngã so với Triệu Cát minh bạch hơn nhiều, đừng thấy Quỷ Cốc Quan chiếm về được trên tay mà vội mừng rỡ lơ là, địch nhân của Đại Tống quá nhiều, cho dù diệt được Liêu quốc thì vẫn còn Kim quốc – một thế lực trẻ trung mà mạnh mẽ đó, đây không phải là lúc tước binh quyền của người cầm quân. Đi cùng với Thiết Thủ còn có một thái giám tâm phúc bên cạnh hoàng đế, nhưng hắn ta không quen với biên quan phong tuyết, khi đến Thái Bình trấn cách Thổ Thành hơn trăm dặm thì đã đổ bệnh, vì thế để cho Thiết Thủ một mình đến Thổ Thành trước.

Nghe Thiết Thủ nói xong, Cố Tích Triều cười lạnh nói: “Tiểu Yêu, đây chính là hoàng đế mà gia tộc các ngươi trung thành tận tâm liều mạng che chở đấy ư!” Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều biến sắc, nhưng Thích Thiếu Thương và Hách Liên Xuân Thủy đều làm như không nghe không biết. Một kẻ hễ hứng lên là nói tới chuyện đi bức vua thoái vị như y, ai còn trông mong y coi đạo vua tôi là cái gì nữa đâu.

“Hoàng thượng chỉ là gửi gắm tình cảm vào thi họa, nên mới bị gian thần bưng tai che mắt mà thôi, không phải Phó Tông Thư chết rồi thì thiên hạ có thể thái bình được. Không có Phó Tông Thư thì lại xuất hiện ra một tên Đồng Quán, từ cổ chí kim, có triều đại nào mà không có gian thần hôn quan?” Thiết Thủ đáp lại.

“Đúng đúng, thì miếu nào mà chẳng có oan hồn dã quỷ!” Cố Tích Triều thuận miệng thêm một câu đầy vẻ trào phúng, nhưng thật ra câu này so với câu y định nói, “triều đại nào mà chẳng có vua mất nước” đã là nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi. Y quay đầu lại nhìn Hách Liên tướng quân hỏi: “Vậy Hách Liên tướng quân định làm thế nào đây?”

Hách Liên tướng quân nghiêm sắc mặt đáp lời: “Đây là một việc hệ trọng. Thật ra tội danh mang theo nữ quyến, Hách Liên gia hoàn toàn có thể gánh vác, thế nhưng Cố tiên sinh nếu bị áp giải về kinh sẽ khiến cho toàn quân bàng hoàng căm giận. Một chuyện khiến người khác đau lòng, làm dân tình oán hận như vậy, Hách Liên gia chúng ta tuyệt không thể làm được!”

“Ta hiện tại không sợ triều đình truy nã, nhưng lo lắng vì ta mà làm liên lụy tới Hách Liên tướng quân phủ mà thôi!” Cố Tích Triều cười mà đáp. Quan tâm đến chuyện sống chết của y quả nhiên không chỉ có một mình Thích Thiếu Thương, cho nên dù là bất kỳ sự quan tâm nào cũng khiến y cảm thấy ấm áp như mộc xuân phong.

Thiết Thủ trong lòng hơi chấn động, những lời thế này lại thốt ra từ miệng Cố Tích Triều khiến hắn có chút không quen, còn tưởng bản thân nghe lầm, vừa không tới nửa năm, Cố Tích Triều đã không còn là Cố Tích Triều mà hắn trước đây ngày đêm bảo vệ nữa.

“Ngươi yên tâm, có Hách Liên gia ở đây, nhất quyết không để cho ngươi phải chịu bất kỳ ủy khuất nào!” Hách Liên Xuân Thủy đứng một bên cười nói.

Thiết Thủ biết rõ vị công tử xuất thân thế gia này cũng có một vài phần cổ quái mà không để ý thì không biết, nếu không hắn đã chẳng có biệt danh Tiểu Yêu, chỉ có điều cái vẻ thực lòng muốn bảo vệ Cố Tích Triều này thật không thể tưởng tượng ra được. Chỉ có nửa năm ngắn ngủi vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Vất vả bôn ba hơn hai trăm dặm quay về, Cố Tích Triều cũng đã mệt mỏi hết hơi, cũng không muốn giả vờ chịu đựng trước mặt những người này nữa, nhưng mình thì cứ mệt mỏi mà nói, vậy mà Thích Thiếu Thương cứ còn bàn bạc dài dòng mãi chưa chịu thôi. Bèn lên tiếng nói muốn về phòng nghỉ ngơi trước. Mới vừa bước vào phòng, lại nghe có người gõ cửa, Cố Tích Triều tưởng Thích Thiếu Thương theo mình về, không nhịn được vội mở cửa, lại thấy đứng trước phòng là Thiết Thủ.

Sau khi ngồi xuống, Thiết Thủ đem ra một bả Thần Khốc Tiểu Phủ trao cho Cố Tích Triều: “Ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết gọi người làm thử vài cái, cái này là có vẻ tương tự nhất, ngươi xem thử xem, có thuận tay hay không.”

“Cảm tạ.” Cố Tích Triều thử kiểm tra phân lượng, cũng thấy không sai biệt lắm, làm ra được cái này hẳn Thiết Thủ phải rất khổ cực.

“Kỳ thực nhìn thấy bên hông của ngươi có bao vải nhỏ, ta cũng biết ngươi đã có lại Thần Khốc Tiểu Phủ rồi, nhưng thứ này ta có giữ lại cũng không biết dùng làm gì.” Ngừng lại một chút, Thiết Thủ hỏi tiếp: “Trong khoảng thời gian này, ngươi có sống tốt không?”

“Tốt.” Cố Tích Triều gật đầu, không chút chần chờ mà đáp lời. Trước đây y chưa hề nghĩ đến sẽ có một ngày thế này, có thể làm bằng hữu với Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ, sẽ được tướng sĩ toàn quân thực lòng kính nể, còn có thể có được Thích Thiếu Thương, những năm gần đây, chưa có khoảng thời gian nào vui vẻ thoải mái được thế này… Nhưng sau này chắc chắn sẽ còn có, thậm chí, so với bây giờ sẽ còn thư thái hơn nhiều nữa. Nghĩ đến Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều không ngăn được trên môi một tia tiếu ý ngọt ngào.

“Có đúng là ngươi thụ thương rất nặng không?”

“Đã không sao nữa.”

Thấy Cố Tích Triều không hề có ý định đem chuyện bị thương nói cho mình biết, Thiết Thủ nhất thời cũng không biết phải nói gì tiếp theo. Trầm mặc một lúc lâu, hắn thêm vào: “Ta nghĩ…ngươi đừng nên ở lại biên quan nữa. Trước hết là triều đình còn muốn truy cứu, mà lúc này chiến tranh liên miên thật khiến cho người ta không an lòng. Nếu như ngươi thực sự có sơ suất gì, ta…ta cũng…ta cũng không có cách nào nhìn mặt Vãn Tình. Ta đã tìm được một căn phòng, rất thanh tĩnh lại gần Lục Phiến Môn, ta có thể chiếu cố ngươi cẩn thận.”

Lại “chiếu cố”, Cố Tích Triều đã muốn nổi giận: “Hoàng thượng lần này chỉ đích danh muốn bắt ta, ngươi làm sao báo cáo lại lên trên? Gia Cát Chính Ngã cũng không đời nào đáp ứng ngươi!”

“Chuyện lần này, trên đường đến đây ta đã nghĩ ra, muốn báo cáo lên trên thì cứ nói là ngươi nghe phong thanh tin tức đã sớm bỏ chạy, người ta cũng sẽ tin. Chuyện của thế bá ngươi cũng yên tâm, chỉ cần ta trở lại Lục Phiến Môn ông đã rất vui vẻ. Để Thích Thiếu Thương chiếu cố ngươi ta thật lo lắng, làm sao mà ngươi lại gầy đến không ra hồn người thế này!” Thiết Thủ thực ra không dám nghĩ tới việc Gia Cát Chính Ngã sau khi biết tình cảm hắn dành cho Cố Tích Triều sẽ phản ứng thế nào nữa, nhưng bệnh chung của con người chính là có mất đi rồi mới biết quý trọng, Thiết Thủ cũng không phải là ngoại lệ. Hắn không muốn lại phải cảm nhận nỗi tương tư đau khổ như cắn như xé này thêm nữa.

Cố Tích Triều nhướn nhướn mày, nhìn lại Thiết Thủ, thầm nghĩ tên này quả thực không hiểu gì về y cả: “Ta không thích kẻ khác chiếu cố.”

“Thế nhưng Vãn Tình…”

“Vãn Tình cũng sẽ không muốn tướng công của nàng bị người ta chiếu cố cả đời, hơn nữa hiện nay ta ở lại biên quan cũng rất tốt. Nếu triều đình còn nhớ tội của ta, thì cùng lắm là hễ có biến động gì ta lại quay về Quỷ Cốc Quan mà thôi.”

“Những lời ngươi nói hôm nay không giống như những gì mà tính cách của ngươi sẽ nói.” Thiết Thủ nhíu mày, cảm giác lạ lùng. Cố Tích Triều chưa bao giờ là một người biết tránh sóng tránh gió như thế này cả.

“Vậy sao? Nhưng ta nghĩ như vậy đó, ta nghĩ cái gì thì nói cái ấy.”

Thiết Thủ trong lòng nhàn nhạt cười khổ, đó chính là vì tâm tính cũng đã cải biến hay sao? Là ai có bản lĩnh lớn như vậy, chuyện hắn nỗ lực suốt ba năm cũng không làm được, lại có thể làm được trong vòng vài ba tháng ngắn ngủi, là Thích Thiếu Thương ư? “Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ngươi thay người khác lo lắng, sợ liên lụy đến người khác, cũng chưa từng thấy ngươi biết tránh đầu sóng đầu gió như thế này, là cái gì cải biến ngươi?”

“Đại ca, ngươi muốn nói gì? Hay phải hỏi là, ngươi muốn biết cái gì?”

Cánh cửa phòng “kẹt” một tiếng bị đẩy ra, Thích Thiếu Thương bưng một chén canh đi đến: “Tích Triều, Tiểu Yêu tính tình đúng là cẩn thận, cố tình bảo nhà bếp đun cho ngươi một chén canh…” Giương mắt lên nhìn thấy Thiết Thủ trong phòng, nhất thời nửa câu còn lại nghẹn lại ở cổ không nói tiếp được, bầu không khí thoáng một cái trở nên ngại ngùng.

Tích Triều? Thiết Thủ tim chợt nảy lên đau nhói, vô số lần hắn cũng muốn xưng hô với Cố Tích Triều như vậy, chỉ có điều không sao nói được thành lời, mà người trước mặt hắn đây, con người từng cùng Cố Tích Triều có huyết hải thâm cừu này lại có thể gọi trơn tru lưu loát đến như vậy. Cảm giác thất bại trước đây lại một lần nữa ập tới, Thiết Thủ chỉ biết miễn cưỡng cười cười, nói thêm một hai câu rồi buồn bã rời khỏi phòng. Đi ra đến cửa lại quay đầu nhìn Thích Thiếu Thương: “Thế bá có lời nhắn muốn ta chuyển cho ngươi, khi nào ngươi rảnh rỗi?”

Thích Thiếu Thương nói: “Được, chờ Tích Triều uống xong chén canh, ta sẽ đến tìm ngươi.”

Nhưng sau khi Thiết Thủ ra ngoài rồi vẫn không vội rời khỏi tiểu viện, hắn còn muốn chứng minh vài thứ. Đứng dưới tàng cây một lúc sau, trong phòng truyền đến tiếng cười trong trẻo của Cố Tích Triều, mang theo thanh âm tiếng nói của Thích Thiếu Thương, đứng quá xa không biết Thích Thiếu Thương nói gì, nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười của Cố Tích Triều. Ba năm nay, Thiết Thủ chưa từng nghe Cố Tích Triều cười như vậy bao giờ, tiếng cười đơn thuần mang theo tâm tình vui sướng, tựa như xuân phong ấm áp phủ qua muôn nơi, nhưng trong lòng hắn lại như bị một đôi bàn tay vô hình chậm rãi cắm châm nhọn càng lúc càng thêm sâu, càng lúc càng thêm đau nhói. Vãn Tình đã mất, mà năm đó nếu như không phải hắn không quả quyết thì đã không mất đi nàng, hắn thật không muốn lịch sử lại lập lại, nhưng chuyện lần này cũng không phát triển theo như hướng hắn vẫn tưởng tượng, mặc cho những gì hắn đã tưởng trong đầu thật mỹ lệ, thật hạnh phúc thế nào đi nữa.

Người con gái có thể hiểu được Cố Tích Triều kia đã không còn ở nhân thế, không ai có thể nói cho hắn biết, hắn rốt cuộc đã sai ở đâu? Vì hắn chưa từng thẳng thắn đối diện với y? Vì hắn đã bỏ lỡ cơ hội ở bên cạnh Cố Tích Triều? Hay chính là đối với Cố Tích Triều mà nói, toàn bộ cơ hội này đều chỉ là hắn một mình đơn phương? Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play