Ký ức ấn tượng nhất của Cố Tích Triều về tiệc rượu này không phải là hình ảnh các tướng sĩ thay nhau kính rượu y, cũng không phải pháo hoa nở bùng cả nửa đêm, mà là chuyện của sáng hôm sau khi tỉnh lại. Thực ra y vẫn nằm trong trướng bồng của chính mình, nằm trên giường của chính mình, chỉ có điều trên giường lại còn thừa thêm một người, chính là Thích Thiếu Thương, cánh tay mạnh mẽ của hắn đang ôm ngang người y, nửa ôm nửa đè sát một bên. Vạt áo của mình thì bị mở rộng ra, lộ ra một phần ngực trắng như tuyết, trên ngực còn có hai ba dấu vết cực kỳ khả nghi.
Cố Tích Triều nhìn thấy cảnh hai người bọn họ quấn quít một chỗ, nhất thời hoảng loạn, so với nỗi sợ ngày hôm ấy tỉnh lại thấy bị trói còn muốn hơn vài phần. Muốn đẩy cánh tay của Thích Thiếu Thương ra, nhưng đẩy không được, ngược lại còn bị ôm chặt hơn. Khó khăn muốn đứng lên, lại nghe “roạt” một tiếng nhỏ, y phục của y bị kẹt dưới thân Thích Thiếu Thương bị xé rách một lỗ nhỏ.
“Thích Thiếu Thương, ngươi hỗn đản!!!” Cố Tích Triều không nhịn được nữa, nắm lấy cái lỗ tai của Thích Thiếu Thương, dùng hết sức mà nhéo. Thích Thiếu Thương kêu to một cái tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn y.
“Ngươi gào lên làm gì, tránh ra một bên mau!” Pháo Đả Đăng gì chứ, tất cả đều là biện pháp tính toán y chứ còn gì! Cố Tích Triều tức giận đến điên người, nghĩ thầm uổng cho bản thân mình thông minh cả đời lại mơ hồ một khắc, lại để cho con cọp đội lốt heo này ăn sạch.
“Ta? Ta làm gì?”
“Đây mà là chỗ ngủ của ngươi sao?!”
“Đúng là chỗ ta hay ngủ mà.” Thích Thiếu Thương vẫn còn nghi nghi hoặc hoặc, thế nhưng đã nhanh chóng minh bạch nguyên nhân vì sao Cố Tích Triều tức giận, bèn nói: “Là ngươi bắt ta ngủ ở đây mà, ngươi ngày hôm qua uống say, bắt ta phải ngủ ở đây.” Nhớ đến ngày hôm qua Cố Tích Triều say rượu thập phần khả ái, Thích Thiếu Thương nhịn không được ha ha cười không ngừng.
“Ngươi còn cười!” Cố Tích Triều không chút khách khí đá hắn một cú, nói: “Ta uống say thì say chứ, ngươi làm chuyện thế này còn dám xưng đại hiệp?!”
“Ta có làm cái gì đâu?” Thích Thiếu Thương ủy khuất giải thích: “Ngươi tửu lượng kém còn đòi đấu rượu với người ta, uống say rồi còn không chịu nằm yên một chỗ, cứ nhào tới ôm cứng ta, ta muốn giãy cũng giãy không ra, Tiểu Yêu có thể làm chứng! Ta mang ngươi về ngủ xong rồi, tính quay lại uống tiếp, là ngươi giữ ta lại. Ngươi xem!” Thích Thiếu Thương giật áo ra, trên cổ hắn quả nhiên có vết móng tay. Sự ủy khuất của hắn cũng không phải giả vờ, chính hắn biết được đêm qua nhẫn nhịn có bao nhiêu khốn khổ, dù sao không phải ai cũng là Liễu Hạ Huệ cả đám, chỉ có điều nhìn Cố Tích Triều uống say túy lúy, nếu bản thân ra tay thì quả thực không khác gì cường bạo với cưỡng gian. Mà Thích Thiếu Thương còn chưa đến mức mê muội đến thế.
Thấy vẻ mặt của Cố Tích Triều thoạt trắng thoạt đỏ, Thích Thiếu Thương trong lòng mừng rỡ, cho tới giờ chưa từng bao giờ thấy y lúng túng tới vậy, bèn cười xấu xa tiến đến bên tai y, nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như ta không nhân cơ hội làm gì lại khiến ngươi thất vọng thì phải?” Dứt lời còn cố tình thổi nhẹ vào tai y, Cố Tích Triều nhất thời đỏ mặt, vội vã muốn tránh đi, lại bị Thích Thiếu Thương ôm gọn vào lòng.
Thích Thiếu Thương một thân cậy mạnh, Cố Tích Triều đương nhiên giãy không ra, sẵng giọng: “Buông ra! Còn không buông tay ta sẽ giận!”
“Buông hay không buông thì ngươi cũng giận rồi. Trước sau gì cũng chết, chi bằng…”
“Còn nói bậy, ta sẽ giận thật đấy!” Cố Tích Triều cao giọng đe dọa.
Thích Thiếu Thương bị y quát một cái, có chút sợ hãi, nhìn lén y, tâm liền không tự chủ được mà cuồng lên, chỉ thấy Cố Tích Triều sắc mặt đỏ rực như ráng chiều, hàng mi thật dài run rẩy, trong đáy mắt cũng không phải là tức giận, mà là một biểu cảm thật khó nói rõ, là đồng tình? Là cự tuyệt? Hay là…dụ dỗ?
“Tích Triều…”
“Ân?” Cố Tích Triều buột miệng đáp, ngẩng đầu lên nhìn Thích Thiếu Thương sắc mặt thay đổi, chất giọng khàn khàn của hắn không giấu được đã động tình, Cố Tích Triều vội vã đẩy cánh tay đang ôm chặt mình ra: “Thích Thiếu Thương…”
Thích Thiếu Thương cổ họng như khô lại, chăm chú ôm lấy y, cả hai ngã xuống giường, nói: “Tích Triều, từ nay gọi là Thiếu Thương thôi, có được không?”
“Thiếu Thương…” Thanh âm mềm mại vừa thoát khỏi miệng, Cố Tích Triều đã nghi ngờ không biết bản thân có phải đã trúng tà hay không, cư nhiên lại đi nghe lời hắn như vậy, đang định lấy lại tinh thần răn dạy hắn vài câu. Nhưng Thích Thiếu Thương đã cúi đầu hôn lên môi y, nhẹ nhàng liếm mút. Đôi môi y ôn nhuận mềm mại, cả người lại mang theo một mùi hương thơm ngát, ngọt ngào lại nhẫn nhẫn cay.
Cố Tích Triều cũng là huyết khí phương cương, làm sao có thể chống lại sự khiêu khích của hắn, đầu “oanh” một tiếng như muốn nổ tung, cảm giác tựa như lần đầu tiên uống Pháo Đả Đăng thì cả đầu đầy yên hà liệt hỏa, chỉ có điều nụ hôn này so với Pháo Đả Đăng còn muốn kích thích hơn nhiều lắm. Cả người như lọt vào sương mù, chỉ cảm thấy cơ thể bủn rủn vô lực, cái lưỡi của Thích Thiếu Thương không kiêng nể gì lướt qua trên môi y, mở ra hai hàm răng, mang theo hương thơm nồng nàn của rượu bá đạo mà mềm mại cuốn lấy môi y, đôi tay nóng ấm càng to gan trượt vào y phục, lướt trên da thịt y thanh lương mát lạnh, nơi nào bàn tay ấy lướt qua liền đỏ hồng lên, trận trận run rẩy.
Hai người từ lâu tình trong như đã, chỉ là cùng ẩn nhẫn chịu đựng, lúc này củi khô lửa bốc, đều mê man đến không biết đang ở nơi nào. Trong trướng một mảnh thiên hôn địa ám, nhưng bên ngoài đột nhiên có tiếng binh sĩ vội vã chạy tới, cước bộ dừng lại bên ngoài trướng, lớn tiếng thưa vào: “Bẩm báo Cố tiên sinh, Thổ Thành có thư khẩn cấp đưa tới!”
Lần này đừng nói tới Cố Tích Triều, ngay cả Thích Thiếu Thương cũng tỉnh táo lại, tỉnh ngộ nơi đây chính là trướng bồng quân doanh kháng Liêu, chứ không phải Liên Vân trại nhà hắn. Nhưng hắn vẫn cố hôn vài cái nữa lên đôi môi đỏ tươi ướt át của Cố Tích Triều, còn lưu luyến chưa muốn buông tay. Cố Tích Triều khẽ đẩy Thích Thiếu Thương còn chưa muốn dứt ra, trâm lơi áo lỏng từ trên giường ngồi dậy, trên mặt đỏ bừng nóng rực. Y da mặt mỏng, trăm triệu cũng không dám cứ như thế đi ra ngoài gặp người, bèn sai Thích Thiếu Thương ra ngoài mang thư vào. Thích Thiếu Thương mặt dày, ngay cả vạt áo tán loạn cũng không thèm che lại, liền bị Cố Tích Triều đá một cái vào chân, ôm chân cà nhắc cà nhắc cắn răng đi ra.
Cố Tích Triều mở thư, đọc nhanh như gió, chỉ thấy cả gương mặt đột nhiên tái lại vì giận, một mặt gọi người đưa tin đến, một mặt mời Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ tới.
“Làm sao vậy?” Thích Thiếu Thương hỏi.
“Triều đình đã biết ta đang ở trong quân doanh của Tiểu Yêu, đã sai khâm sai khởi binh tới vấn tội. Cả Tức Hồng Lệ thân là gia quyến mà theo ra trận cũng là tội lớn.”
Người đưa tin nói hco mọi người biết, khâm sai đại thần triều đình phái tới đã sắp đến Thổ Thành, có khả năng hai ngày nữa sẽ đến nơi. Quân doanh của Hách Liên tự ý thu nạp tên ác đồ dám bức vua thoái vị, lại còn một mình dám mang theo gia quyến ra trận. Trong kinh đã có một vài đại thần liên minh cùng dâng tấu chương, may mà trong kinh có một vị đại thần có quan hệ tốt với nhà Hách Liên, đã cản không để cho khâm sai tới Thổ Thành trước, lại còn sớm cho người truyền tin cho Hách Liên lão tướng quân để ông sớm chuẩn bị.
“Hồng Lệ có lần cứu hoàng thượng, hẳn là sẽ không bị định tội.” Với tội danh của Tức Hồng Lệ, Thích Thiếu Thương thực ra không hề lo lắng, tuy là mang nữ quyến ra trận, nhưng cũng là bậc anh thư tái thế, cũng chỉ xem tâm tư của hoàng thượng ra sao mà thôi. “Chuyện ngươi đang ở tại quân doanh hoàng thượng làm thế nào biết được? Ở đây xa phủ xa tỉnh, mà tấu chương báo công cũng đâu có đề cập đến tên của ngươi?”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Đế vương đệ nhất vô tình, chỉ sợ hoàng thượng đã sớm quên Tức Hồng Lệ là ai mất rồi. Còn về phần làm thế nào đại danh của ta lại đến được điện Kim Loan thì còn phải xem lại một chút.” Y suy nghĩ cẩn thận một hồi, nói: “Là Mạc Lung, ả ta có nói qua, kinh thành có người của bọn chúng, có thể là chính bọn chúng để tin tức truyền ra ngoài. Liêu quân không làm gì được ta, chỉ còn nước mượn tay hoàng đế đến giết ta. Hanh, mệnh của Cố Tích Triều ta còn để cho tên họ Triệu kia tùy ý định đoạt hay sao?!”
“Ta hiểu rồi. Quỷ Cốc Quan đã đoạt lại được, vì thế không nhất thiết phải là Hách Liên gia, mà một tên võ tướng tùy tiện nào đó cũng có thể trấn thủ cả biên quan của Đại Tống, hoàng đế là phòng ngừa Hách Liên gia cầm binh sẽ có thế lực lớn. Hừ, được chim quên ná, đặng cá quên nơm. Tự nhiên trút những tội danh này lên đầu chúng ta không chỉ để đối phó với ngươi, Cố Tích Triều, mà còn là muốn tước binh quyền của Hách Liên gia chúng ta!” Luận thông minh tài cán, Hách Liên Xuân Thủy đương nhiên kém xa Cố Tích Triều, nhưng hắn xuất thân thế gia, đối với những trò mèo chốn quan trường, hắn so với bất kỳ ai có mặt ở đây cũng tường tận hơn.
“Mấy loại chuyện này ở triều đình các ngươi cũng đâu cần quan tâm? Tướng chốn biên thùy thì đâu có câu nệ quân mệnh cho lắm! Mấy lời này, các ngươi nghe rồi thì bỏ ngoài tai, không cần để ý tới bọn họ là được.”
“Khâm sai triều đình cử tới hiện có khả năng đã đến được Thổ Thành, có không muốn để ý cũng không được!” Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu cười khổ, đúng là vạn sự bất lợi.
“Chúng ta cứ quay về Thổ Thành cái đã, chờ gặp tên khâm sai kia xong thì tùy cơ ứng biến. Cùng lắm thì ta một lần nữa bức cung, Thiếu Thương, lần này đừng có lý do lý trấu mà cản ta.” Cố Tích Triều hời hợt nói. Hiện nay là lúc y đang cực kỳ quý trọng sinh mệnh mình, cũng là lúc y đang muốn hưởng thụ cho hết sinh mệnh mình có, ai cũng đừng nghĩ tới việc đến cản chân y, bằng không y thực sự sẽ ngộ tổ thí tổ, ngộ phật sát phật.
“Lúc này là lúc nào còn nói đùa được?” Thích Thiếu Thương vẻ mặt đau khổ, hắn không sợ người triều đình tới bắt tội Cố Tích Triều, mà chỉ sợ Cố Tích Triều ngứa tay, tóm khâm sai đại thần ra luyện Thần Khốc Tiểu Phủ mà thôi.
Hách Liên Xuân Thủy nghi hoặc nhìn hai người, từ lúc nào mà xưng hô thân mật đến vậy? Trận say rượu đêm qua có tác dụng thật không nhỏ a, chỉ tiếc, hiện tại có chuyện quan trọng hơn, không rảnh đùa bỡn hai người bọn họ.
“Nếu như chúng ta không có ở đây, Liêu binh nhân cơ hội tới tấn công phải làm sao?” Tức Hồng Lệ cũng không quá quan tâm đến những tội danh này, nhưng Quỷ Cốc Quan phải vất vả khổ cực lắm mới đoạt lại được. Nhưng Hách Liên Xuân Thủy đã để ý từ trước chu toàn.
“Quỷ Cốc Quan là nơi hiểm yếu, muốn tấn công trực diện thì cho dù Liêu binh có dùng thi thể chồng lên nhau cũng không sao vào được. Chỉ cần quân ta không ra khỏi quan, Liêu quân nhất định không làm gì được ta. Cứ làm y theo ý Cố Tích Triều, trước tiên về Thổ Thành gặp cha ta thương lượng làm sao đối phó với khâm sai cái đã!”
Cố Tích Triều an bài các tướng lĩnh giữ nghiêm Quỷ Cốc Quan, sau khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương, Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ dẫn theo một đội nhân mã quay về Thổ Thành. Thích Thiếu Thương rốt cuộc vẫn lo lắng cho Mục Cưu Bình, ép hắn cùng quay về.
Mấy tháng không gặp, Sơ Cửu đã cao thêm mấy phân, nhìn thấy Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều trở về, cực kỳ vui sướng. Nhưng hai người cũng không có thời gian hỏi thăm nó, vội vã đi tìm Hách Liên tướng quân.
Quả nhiên kẻ do triều đình phái tới đã đến Thổ Thành trước bọn họ vài canh giờ.
Cố Tích Triều quen thói cả gan làm loạn, hơn phân nửa là muốn tránh mặt không gặp, bèn cười lạnh nói: “Người triều đình phái tới thì sao nào, nếu biết điều, phân rõ phải trái thì mọi người ở đây có thể đồng ý, còn bằng như không biết điều…hừ, Cố Tích Triều ta vốn không phải là một kẻ cần giảng đạo lý gì cả!”
Hách Liên tướng quân nói: “Cố tiên sinh cứ yên tâm chớ vội nóng nảy, sự tình cũng chưa tới mức không thể cứu vãn được. Chờ gặp người ở kinh thành tới thương lượng trước cái đã, ta đã sai người mời hắn tới rồi.”
Quả nhiên có tiếng bước chân truyền tới, Cố Tích Triều hơi kinh ngạc, dõi theo tiếng bước chân, ngẩng đầu gọi to: “Đại ca?” Từ trong phòng bước ra một người, chính thị là Thiết Thủ khí vũ hiên ngang, anh vũ bất phàm. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT