Một lúc lâu sau, Cố Tích Triều vô tình ngẩng đầu lên, thấy ba người kia còn đang đứng im phăng phắc ở đó, ba cặp mắt đều chăm chú theo dõi y, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười: “Đêm đã khuya, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, ta đã có đối sách, chỉ cần suy nghĩ thấu đáo thêm chút nữa là được.”
Hách Liên Xuân Thủy lên tiếng: “Được rồi, Cố Tích Triều, có muốn ngày mai ta cho mấy người đến canh gác trướng của ngươi không?”
“Không cần. Hơn nữa cứ coi như chuyện đêm nay chưa từng phát sinh. Ta hiện tại cũng muốn bắt chước học Chu công, các ngươi cũng không được làm gì để đả thảo kinh xà.” Sự việc hệ trọng, ba người đều biết không được phạm lại sai lầm ngày hôm nay, nếu không ai cũng không giữ được mạng cho các cô nương Hủy Nặc thành, bèn gật đầu lia lịa, nghe lời lui xuống.
Ba người ra khỏi trướng bồng của Cố Tích Triều thì trời đã sang canh ba. Gió đêm thổi tới, Hách Liên Xuân Thủy chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh. Nhớ tới chuyện vừa rồi, chỉ cảm thán một câu không đầu không đuôi: “Ác ma vẫn hoàn ác ma.”
Thích Thiếu Thương trừng mắt với hắn: “Ai là ác ma, ngươi đang nói ai vậy.”
“Ai là thì tự mình ngươi minh bạch.” Hách Liên Xuân Thủy đảo mắt, lôi Tức Hồng Lệ đi được vài bước, Thích Thiếu Thương còn mơ hồ nghe được một câu vẳng lại: “Không biết là bị ngu hay bị mù nữa.”
Thích Thiếu Thương còn muốn chạy tới giải thích vài câu, nhưng cắn răng suy nghĩ lại, vẫn là không cần phải nói thêm cái gì. Nhìn Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ cùng nhau biến mất vào bóng đêm, bèn lắc lắc đầu quay về trướng của mình. Nhìn thấy giáp tơ vàng còn để trên giường, Thích Thiếu Thương không khỏi cười khổ, tiện tay đem giáp tơ vàng bỏ vào rương. Dù sao giáp này cũng là của Thiết Thủ cho Cố Tích Triều, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy ngực khó chịu chứ đừng nói chi là mặc. Thích Thiếu Thương vốn được xem là người rộng rãi hào sảng, bằng không trước kia khi Tiểu Yêu bắt đầu dây dưa với Tức Hồng Lệ cũng không thể chỉ cười mà bỏ qua như thế, không đến nỗi bây giờ cô đơn lẻ bóng. Thế nhưng, lúc này đây vừa nghĩ đến Thiết Thủ đối với Cố Tích Triều, hắn lại cảm thấy trong lòng không thể yên ổn được. Mà hiện tại việc khiến hắn càng phiền não chính là, Cố Tích Triều đến tột cùng vẫn không bỏ được cái cá tính để đạt được mục đích thì ngoan lệ dữ tợn ngộ tổ thí tổ, ngộ phật sát phật của y.
Một đêm hôm đó, ánh nến trong trướng của Cố Tích Triều sáng đủ một đêm. Sáng sớm, Cố Tích Triều đã ra lệnh triệu tập các tướng lĩnh nghị sự. Y dù một đêm không ngủ, hai mắt vẫn như cũ lấp lánh hữu thần, chỉ là trong ánh mắt trong trẻo có mơ hồ tơ máu.
Y trước hết bảo Hách Liên Xuân Thủy sai hai thủ hạ thân tín cầm bức thư chính tay Tức Hồng Lệ viết, dùng tốc độ nhanh nhất vượt tám trăm dặm chạy về Hủy Nặc thành lấy bản vẽ của Song Phi Dực mang về. Mặt khác sai người về những thôn làng bên cạnh Thổ Thành tìm thợ có tay nghề giỏi đến.
Quỷ Cốc Quan bốn phía đều là núi cao, kỳ tựu kỳ tại, mặt núi hướng về phía quan nội khá bằng phẳng, nhưng hướng núi hướng ra ngoài đều là vách đá lởm chởm, không có cách nào vượt qua. Trong số dãy núi này có một ngọn so với các nơi khác thấp hơn một chút, được dân địa phương gọi là Liên Bồng Phong (đài sen), Liên Bồng Phong có dáng dấp tựa như một đài sen cao, núi bốn phía cao vút phong yểm Liên Bồng Phong ở chính giữa, Liên Bồng Phong cũng không quá xa Quỷ Cốc Quan. Liêu quân coi núi này như chỗ sửa chữa công sự, nhưng quân coi giữ cũng không quá nhiều.
Ý tứ của Cố Tích Triều chính là huấn luyện một số binh sĩ để cho bọn họ thao tác Song Phi Dực bay lên Liên Bồng Phong, cùng với những nơi khác tiến công vào trong cốc, nội ứng ngoại hợp, có thể để cho quân binh bên ngoài tràn được vào Quỷ Cốc Quan.
Các tướng sĩ sau khi nghị luận ồn ào một hồi, Cố Tích Triều lại một lần nữa giải thích thấu đáo, lại bố trí nhiệm vụ chu đáo cẩn thận. Chúng tướng đều tán thưởng, mọi người lĩnh mệnh phân công nhau đi chuẩn bị.
Bản vẽ của Song Phi Dực đã rất nhanh trở về. Người giỏi tay nghề cũng lục tục tìm về. Cố Tích Triều đem tất cả nhóm người này tương cùng một chỗ, dùng trọng binh bao vây kín xung quanh, ngoại trừ chính y có thể tự do xuất nhập ra thì bất luận kẻ nào cũng không được phép ra vào tùy tiện.
Mục Cưu Bình nghe nói lại sắp chiến đấu, theo kì kèo với Thích Thiếu Thương cả nửa ngày, Thích Thiếu Thương đành phải đi thương lượng với Cố Tích Triều, Cố Tích Triều cũng rất thoải mái đáp ứng hắn, ra lệnh cho hắn cùng với các huynh đệ Liên Vân trại chuyên cần luyện tập, đến lúc đó sẽ cho phép bọn họ xung phong lên Liên Bồng Phong. Thậm chí y còn đích thân đi chỉ điểm hắn làm cách nào để luyện binh.
Liên tiếp mấy ngày, Tống doanh bên này đều sôi sục, bày ra một cảnh tượng bận rộn cực kỳ. Trong giáo tràng là nơi huấn luyện binh sĩ, lâu lâu có tiếng người thét to, có tiếng ngựa hí vang, các màu cờ xí tán loạn, đao thương kiếm kích loang loáng. Lại có một toán lính ngày đêm khai sơn làm đường, móng ngựa chấn động cả mặt đất, bụi bặm tung trời, tiếng hét hò ra uy hòa cùng với tiếng vó ngựa chạy chồm hòa thành một đám đông hỗn loạn. Bất luận là nơi huấn luyện bộ binh hay kị binh, lúc nào cũng đầy tiếng động ồn ào, truyền vào trướng bồng.
Thích Thiếu Thương cũng ngày đêm thao luyện, mặc kệ trong đầu Cố Tích Triều có chủ ý như thế nào, mà hắn khẳng định là có, thì thao luyện binh sĩ cũng không bao giờ là thừa thãi cả.
Lúc này khí trời chuyển hàn, nước sông đều đóng thành một lớp băng dày. Nếu thêm một trận đại tuyết nữa thì cả dãy núi sẽ bị tuyết giá phong kín không còn lối vào. Chuyện tấn công Quỷ Cốc Quan có lẽ phải chờ đến tháng ba năm sau khi xuân về hoa nở tuyết tan thì mới có thể tiến hành được. Hách Liên Xuân Thủy không biết chủ ý của Cố Tích Triều là cái gì, rất là nóng ruột, nếu cứ thế này không tấn công nổi Quỷ Cốc Quan mà quay về Thổ Thành, hắn thân làm chủ soái có thể nói là cực kì mất mặt. Hắn không dám đi tìm Cố Tích Triều lải nhải, chỉ biết hết lần này tới lần khác tìm Thích Thiếu Thương hỏi dò. Nhưng ngay cả Thích Thiếu Thương cũng không biết kế sách của Cố Tích Triều là gì, hắn nghĩ cái màn hưng sư động chúng làm Song Phi Dực này hết phân nửa chỉ là làm màu dụ địch mà thôi, thế nhưng ngoại trừ mượn Song Phi Dực, Thích Thiếu Thương thế nào cũng không nghĩ ra cách nào khác để lên được Liên Bồng Phong được nữa.
Nửa đêm hôm đó, Thích Thiếu Thương vừa đi vào giấc ngủ thì bị vài tiếng gọi nho nhỏ bên tai đánh thức. Thích Thiếu Thương mấy ngày nay thực sự mệt mỏi, ân a vài tiếng trong mũi nhưng còn chưa muốn mở mắt, đột nhiên cảm thấy lỗ tai căng ra, bị người nào đó nhéo nhéo vài cái, âm âm đau đau. Mở mắt ra nhìn, bên cạnh giường là một người tuấn nhan như họa, tóc quăn tung bay, chính thị Cố Tích Triều.
Không đợi hắn lên tiếng, Cố Tích Triều đã thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng, theo ta ra ngoài.” Thích Thiếu Thương nhu nhu xoa cái lỗ tai đã đỏ lên, thay quần áo chỉnh tề theo y đi ra ngoài. Bên ngoài binh sĩ qua lại kiểm tra, Cố Tích Triều hiển nhiên không muốn kinh động bất cứ ai, bèn núp phía sau trướng mà đi. Thích Thiếu Thương tuy không biết trong hồ lô của y có cái gì, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ theo sát y mà đi.
Hai người thần không biết quỷ không hay ra khỏi quân doanh rồi, thấy ngay một tên lính tùy thân của Cố Tích Triều dắt theo hai con ngựa ở ngoài đó chờ sẵn, xem ra là đã có dự tính từ trước. Thích Thiếu Thương rốt cục nhịn không được hỏi: “Chúng ta đi đâu đây, sao phải thần thần bí bí như vậy? Đi tìm gian tế sao?”
Cố Tích Triều cười nói: “Ngươi theo ta đi là được, tìm gian tế thì để sau khi đánh Quỷ Cốc Quan xong cái đã mới tính, gấp cái gì.”
Hai người giục ngựa về phía Tây, đi hơn mười dặm đường. Tới trước một ngọn núi cao chót vót trong mây, Cố Tích Triều mới dừng ngựa. Ngọn sơn phong này ngày thường thập phần hiểm trở, giống như giữa đất bằng đột ngột nhô lên một khối cự thạch thiên nhiên, dốc dựng đứng, tất cả đều là đá cứng trơn nhẵn, cây cỏ không mọc nổi, ngay cả vượn và khỉ cũng khó lòng leo lên. Thứ làm Thích Thiếu Thương trầm trồ không ngớt chính là một dòng thác rộng chừng mười mễ (thước) từ trên đỉnh núi chảy xuống, chỉ là lúc này đã đóng băng, tựa như sáo ngọc treo giữa bầu trời, dưới ánh sáng trăng trong suốt như nước, chính là một dòng sông băng u lan bích bạch, trong suốt chói mắt.
Cố Tích Triều xuất ra hai sợi dây thừng có móc câu, nói: “Chúng ta cùng lên đỉnh núi ngắm cảnh.” Nhai thạch ở đây đích thực vô cùng kiên cố, dây thừng móc câu cũng không có cách nào lên, nhưng thác nước đóng băng kia lại không trơn nhẵn, có những nơi gập ghềnh, lại còn rất cứng rắn. Hai người nương theo thác nước dùng dây thừng dần dần leo lên được đỉnh núi.
Trên đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, thác nước kia chính là băng tan thành nước tạo thành. Đỉnh núi rộng mênh mông, hàn băng ngàn vạn năm đã được thiên nhiên tinh xảo khắc thành một mảnh băng sơn trải dài trăm nghìn thước, tựa như một thế giới xây nên từ vạn khối gạch bằng bạc, vạn khe sông băng lững lờ trôi, đứng giữa nơi này tựa như đang đặt chân vào dao thai tiên cảnh. Có bối cung ngọc khuyết (cung vàng điện ngọc), có ngân đái băng kiều (lầu bạc cầu băng), có ngọc nhị thương tùng (nụ ngọc tùng biếc), có ngân hoa xuy liễu (hoa bạc liễu rủ), khắp nơi nơi ngọc đoàn cẩm tú, tinh xảo đặc sắc. Dõi mắt trông về phía xa, dưới ánh trăng, hàng dặm dài núi non mờ ảo, không có tận cùng. Trên sườn núi, cây cỏ mọc thành bụi, phản chiếu ánh trăng non bàng bạc, tiếng thông reo từng trận từng trận theo nhau.
Cố Tích Triều xác định rõ phương hướng, lại tiếp tục rảo bước về phía trước. Thích Thiếu Thương theo phía sau, nhìn thấy Cố Tích Triều lướt qua băng thanh ngọc trụ, tay áo tung bay, phảng phất tựa như trích tiên xuất trần, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy không thể phân biệt rõ bầu trời nhân gian.
Tới bên vách núi, Cố Tích Triều ngừng lại, gọi Thích Thiếu Thương đến bên xem. Thích Thiếu Thương từ vách đá nhìn xuống, Liên Bồng Phong cư nhiên ở ngay dưới chân, chỗ này trong vùng chính là đỉnh núi cao nhất, chỉ có điều xung quanh đó đều là núi cao dốc thẳm, không thể từ trên đỉnh núi này xuống được Liên Bồng Phong phía dưới được. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT