Trong trướng bồng của Cố Tích Triều đốt mấy cây đuốc, khiến cho một căn phòng nho nhỏ sáng rực như ban ngày. Cố Tích Triều mặt mày tái xanh đứng ở chính giữa, lửa giận còn ẩn nhẫn chưa bộc phát, nhưng lại càng làm cho người khác sợ hãi. Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ nhanh chóng tiến đến, vừa nhìn thấy bộ dạng của Cố Tích Triều thì đều kinh hãi.
“Có người dám lén lẻn vào trướng của ta.” Không chờ bọn họ mở miệng hỏi, Cố Tích Triều đã lạnh lùng nói.
Ba người còn lại liền bị dọa đến kinh hãi, Hách Liên Xuân Thủy đem quân vụ giao cho Cố Tích Triều, mà Cố Tích Triều chính là đệ nhất quân sư trong quân, trong trướng của y có rất nhiều công văn công báo, nếu bị gian tế của Liêu quân lẻn vào, hậu quả thật không dám nghĩ đến.
“Khi ta vừa ở chỗ Tiểu Yêu trở về, đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng sau khi tỉ mỉ xem xét cũng không thấy mất cái gì, chỉ có thanh kiếm này có chút sai biệt.” Cố Tích Triều cầm thanh kiếm ban ngày vừa mới cướp về được giao cho Tức Hồng Lệ. Tức Hồng Lệ lật qua lật lại nhìn một lần, thấy không có gì dị thường, Tiểu Yêu lại đến xem kĩ một lần nữa.
Cố Tích Triều nói: “Không bảo các ngươi dùng mắt nhìn, thử cẩn thận ngửi nó xem. Có mùi son phấn.”
Tức Hồng Lệ theo lời tinh tế nghe thử, quả nhiên có một mùi son phấn nhàn nhạt, chỉ là rất nhạt, nếu không phải Cố Tích Triều trước đó có nói thì cũng không thể phát hiện ra.
Hách Liên Xuân Thủy nửa tin nửa ngờ nói: “Chỉ bằng vào một mùi son phấn nhạt như không thế này, Cố Tích Triều, ngươi cũng có thể là trông gà hóa cuốc chăng.” Trướng bồng của Cố Tích Triều tuy không có quân liên tục canh gác, nhưng nó nằm ở trung tâm doanh trại, nếu có kẻ còn dám tùy ý ra vào thì coi như binh lính của Hách Liên Xuân Thủy là một lũ vô năng sao.
“Kiếm của ta không thích lưu lại mùi của kẻ khác, cho nên buổi chiều ta đã dùng rượu rửa qua kiếm rồi. Vả lại khi ta đi ra ngoài, sơ đồ hành quân tác chiến còn để lại trên bàn. Trong trướng thì ngọn nến bên kia là sáng nhất, khi địch nhân lẻn vào, để nhìn được rõ ràng đã mang thêm hai ngọn nến nữa tới bên bàn, cho nên trên này còn lại vết khói nhàn nhạt.” Cố Tích Triều mở sơ đồ ra, đem một vết ám khói nhạt đến mức hầu như không thể nhìn thấy chỉ cho Hách Liên Xuân Thủy xem.
“Ngươi hoài nghi người của Hủy Nặc thành chúng ta?” Tức Hồng Lệ cả kinh, hỏi thẳng vào vấn đề.
Bên khóe môi của Cố Tích Triều, một nụ cười âm lãnh nhẹ nhàng tràn ra, trong thoáng chốc đã không thấy tăm hơi, y lấy lại dáng vẻ đạm nhiên chân thật nói: “Toàn bộ quân doanh chỉ có đám tiên tử Hủy Nặc thành là nữ nhi mà thôi. Tức Hồng Lệ, cô đừng nói với ta là dưới trướng của Hách Liên Xuân Thủy còn có một Hoa Mộc Lan giả trai thay cha tòng quân.”
Tức Hồng Lệ không nói gì cả. Toàn bộ quân doanh, thì doanh trướng của Hách Liên, Tức Hồng Lệ, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều bốn người được đặt ở ngay chính giữa, bên trái là trướng của các tiên tử Hủy Nặc thành. Các nàng cùng với tướng sĩ và huynh đệ Liên Vân trại tách biệt hẳn, vì thế nếu như trong Hủy Nặc thành có gian tế, thì việc ra vào trướng của Cố Tích Triều cũng không phải việc gì khó khăn.
“Chuyện Nữ Nhi Hồng hẳn cô còn nhớ. Ta rốt cục minh bạch, Nữ Nhi Hồng đó là để buộc cô ra khỏi Hủy Nặc thành, nếu như chúng ta không đến, kẻ đó cũng có cách khác buộc cô ra khỏi nơi đó. Cô rời Hủy Nặc thành rồi, Tiểu Yêu và Thích Thiếu Thương sẽ không thể nào để mặc cô lưu lạc giang hồ, nói cách khác, cô chỉ có hai nơi khả dĩ có thể đặt chân đến, một là Lục Phiến Môn, hai là Hách Liên phủ, mà cả hai nơi này đều là chủ lực quân kháng Liêu. Người Liêu suy tính nhiều như vậy, mục đích cũng chỉ là thu thập tình báo, khống chế quân tình. Nhưng hai nơi này lại không phải là dễ dàng có thể trà trộn vào được. Chỉ có điều nếu là người do Tức Hồng Lệ đưa đến, thì ai có thể hoài nghi, ai còn dám hoài nghi?” Cố Tích Triều ánh mắt lóe lên, trong mắt tràn đầy sự thông minh hút hồn. “Lúc ta nam phẫn nữ trang Liêu quân cũng nhận được tin, chỉ tiếc Tiêu Thúc Hàn quá mức cẩn thận, hắn nếu như lúc đó phái thêm nhiều Liêu binh tới nữa, thì ta và Thích Thiếu Thương lúc này chắc chắn là một thân gông cùm xiềng xích rồi.”
Tức Hồng Lệ cắn cắn môi, gian nan hỏi: “Ngươi muốn thế nào? Thẩm tra từng người một?”
“Đại chiến gần như lửa sém chân mày, cần phải phiền phức đến vậy không? Giờ này đi thẩm tra tất cả? Hanh! Ai nhận thì nhận, ta không có thời gian rảnh đến thế!” Cố Tích Triều lạnh lùng trả lời. Cả người y tỏa ra sát khí dày đặc, khiến ba người còn lại lạnh buốt cả xương sống, rợn hết da gà. Khí tức ngoan lệ đó đã tiết lộ quyết sách của Cố Tích Triều: thà là giết chết hết, chứ không buông tha ai.
“Ngươi dám!” Tức Hồng Lệ sắc mặt biến trắng bệch.
Cố Tích Triều thiêu mi cười, thanh âm trầm trầm: “Tức thành chủ, ngươi cho là trên đời này còn có việc gì Cố Tích Triều ta không dám làm?”
“Ta có thể cho các nàng lui về phía sau trăm dặm đóng ở đó, chờ xong trận này, chúng ta quay lại tìm gian tế sau có được không?” Hách Liên Xuân Thủy khó khăn hỏi. Nghĩ đến kẻ địch tiếp cận bọn họ gần như vậy, ngay cả Tức Hồng Lệ và Hủy Nặc thành cũng dám tính toán tới, Hách Liên Xuân Thủy thực sự tức giận, thế nhưng nếu chiếu theo tính tình của Cố Tích Triều, đem hết đám nữ tử này giết hết không để lại một ai, hắn cũng không đành lòng. Dù sao gian tế chỉ có một, còn lại đều là vô tội.
“Ngươi chỉ cần bảo các nàng lùi về phía sau trăm dặm thì gian tế có tật giật mình, chờ cho đến lúc ngươi đánh xong quay lại thì e là kẻ đó đã trốn mất dép rồi. Biết rõ gian tế ở trong đám bọn họ mà còn thả ra, có phải là tác phong của Cố Tích Triều ta không chứ?”
“Các nàng đều có nhân thân rõ ràng, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ. Ngày hôm nay rút về, ngày hôm sau chưa thể trốn ngay. Ngươi rốt cục thế nào mới chịu hiểu?” Thích Thiếu Thương vừa tức vừa giận, từ lúc gặp lại nhau tới nay, hắn nhìn thấy Cố Tích Triều cứu người hết lần này đến lần khác, thẳng thắn thoải mái, trong lòng vô cùng cảm phục, thế nhưng y chính là thâm tâm độc ác như vậy. Không ai so với hắn hiểu rõ mức độ ngoan độc của Cố Tích Triều. Khi mục đích và đạo đức không cùng hướng, vĩnh viễn cũng đừng mơ y sẽ chọn đạo đức.
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô, những lời này Thích đại hiệp có hiểu hay không?”
“Nếu như công lao đó là được xây nên trên sinh mệnh của những nữ hài tử vô tội thì ta thà không cần công lao.”
“Nói như vậy, ngươi không muốn tấn công Quỷ Cốc Quan nữa? Mạng sống của những cô gái này, so với cả giang sơn Đại Tống có đáng là gì?” Giang sơn Đại Tống gì đó Cố Tích Triều cũng không thèm để vào mắt, nhưng với Thích Thiếu Thương lại rất quan trọng.
“Ta rất muốn đoạt lại Quỷ Cốc Quan, nhưng cũng không phải là bằng cách này. Trong sáu mươi nữ hài tử đó có thể chỉ có một gian tế, cũng có thể còn không có người nào. Mà nay vì suy đoán của riêng ngươi không có chứng cứ rõ ràng mà phải bồi thượng tính mạng, ta làm không được, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào được làm!”
“Ta đúng là không có chứng cứ, thế nhưng có chuyện không cần phải có chứng cứ. Nói như vậy, chuyện sáu cao thủ kia còn chưa đủ là chứng cứ có gian tế sao? Thích đại hiệp, ngươi đừng mềm lòng như đàn bà, nếu như không phải Tiêu Thúc Hàn đề phòng thái quá thì hôm nay mạng của ta và ngươi đều đã bỏ lại ở Quỷ Cốc rồi!”
“Cố Tích Triều, không lạm sát người vô tội và lòng dạ đàn bà không liên quan gì đến nhau!” Thích Thiếu Thương cuồng nộ quát lớn, Cố Tích Triều bị hắn quát đến sửng sốt, nhìn hắn đôi mắt to tròn lửa giận bừng bừng, đáy lòng cảm thấy khổ sở, vì một đám người không có liên quan gì mà hắn lại phát hỏa lớn như vậy.
Tự biết cơn tức quá đà, Thích Thiếu Thương dịu giọng lại, nhưng ngữ điệu thì vẫn kiên quyết không lay chuyển nổi: “Nếu một ngày ngươi tra ra gian tế, muốn chôn sống hay phân thây, tùy ngươi. Nhưng trước khi điều tra ra, ta sẽ không để cho ngươi tùy tiện thương tổn đến bất kì người nào trong các nàng.”
“Thích đại hiệp, bây giờ là chiến tranh.” Cố Tích Triều biết rõ tính quật cường của Thích Thiếu Thương, chỉ đơn giản lạnh lùng nói một câu, sau đó không nói thêm gì nữa. Y đã tốt bụng tới mức giải thích luôn cả lý do đại khai sát giới rồi, tự vấn cũng thấy đã làm đủ bổn phận. Nêu đổi lại là ba năm trước đây, Thần Khốc Tiểu Phủ nếu như khát máu, ai cũng đừng hòng ngăn nổi y.
“Chiến tranh thì thế nào. Chiến tranh vốn đã chết rất nhiều người rồi.” Thích Thiếu Thương minh bạch, Cố Tích Triều không cãi nữa cũng không có nghĩa là y bị thuyết phục. Nếu như không sớm làm y bỏ đi ý niệm này trong đầu thì mấy cái mạng nhỏ của đám cô nương đó sẽ mất lúc nào không biết. Cố Tích Triều mỗi lần giết người cũng không nhất thiết phải gióng trống khua chiêng cho mọi người cùng hay, mà chuyện bất hảo chờ cho đến lúc người khác biết được thì e là chỉ còn mấy cỗ thi thể lạnh lẽo mà thôi. “Ta không đọc sách nhiều bằng ngươi, nhưng ta cũng biết thời Tam Quốc, Chu Du biết rõ Tương Kiền là thủ hạ Tào Tháo phái tới, nhưng vẫn lớn gan lưu lại hắn, kết quả còn có thể mượn tay hắn sử kế phản gián, ngươi thế nào chỉ biết đánh biết giết vậy, không nghĩ tới việc mượn gian tế truyền tin tức giả sao?”
Cố Tích Triều tâm thần khẽ động, trong mắt tỏa lên một ngọn lửa, nhưng không lên tiếng. Ba người còn lại ngực đều căng ra, ai cũng không dám thở, ngay cả tiếng gió thổi tinh kì phần phật bên ngoài cũng đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Hách Liên Xuân Thủy nhìn thấy Cố Tích Triều nét mặt lạnh băng, ngực thấp thỏm bất an, Tức Hồng Lệ tuyệt đối sẽ không tha cho Cố Tích Triều đại khai sát giới với người của Hủy Nặc thành, đến lúc đó chắc chắn sẽ trở mặt thành thù. Kinh Diễm Nhất Thương và Thương Tâm Tiểu Tiễn đấu với Thần Khốc Tiểu Phủ sẽ không thể tránh khỏi, chỉ là phần thắng thì…
Nhưng Thích Thiếu Thương lại biết sự tình đã có cơ xoay chuyển, những nữ hài tử này coi như tạm thời an toàn. Bèn len lén thở phào, cả người trầm tĩnh lại, nhưng ngay cả bản thân cũng không khỏi một tia sợ hãi. Nếu như Cố Tích Triều cố tình đại khai sát giới, hắn phải làm sao? Nghịch Thủy Hàn có ra khỏi vỏ, chỉ sợ bản thân không xuống tay được.
Qua một hồi lâu nữa, Cố Tích Triều đột nhiên quay lại nhìn Thích Thiếu Thương, đôi môi loan thành một nụ cười sung sướng. Y nắm chặt lấy cổ áo của Thích Thiếu Thương, tiến đến sát trước mặt hắn nói: “Thích Thiếu Thương, ngươi nguyên lai tuyệt không ngốc chút nào a. Sau này còn có ai dám chửi ngươi là heo, ta giúp ngươi cho hắn một phủ vào đầu!” Thích Thiếu Thương chưa kịp phản ứng, Cố Tích Triều đã buông hắn ra, quay đầu lại hỏi Tức Hồng Lệ: “Tức Hồng Lệ, có mang theo bản vẽ Song Phi Dực của cô không?”
Tức Hồng Lệ ngây người ngẩn ngơ, suy nghĩ một lúc mới trả lời được: “Không có.”
Cố Tích Triều nhàn nhạt nga một tiếng, không rõ có thất vọng hay không, sau đó lại tiến đến bên cạnh địa đồ, lần thứ hai xuất thần. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT