CHƯƠNG 17:

Vài ngày kế tiếp, Cố Tích Triều đều đóng cửa không ra, chỉ ở trong phòng nghiên cứu địa đồ binh thư. Sau khi tính toán xong xuôi, Cố Tích Triều và Hách Liên Xuân Thủy đến gặp mặt Hách Liên tướng quân, đưa ra đề xuất thu phục Quỷ Cốc Quan, bảo vệ bình an cho Đại Tống.

Hách Liên tướng quân đáp ứng, điều ra mười vạn quân, tùy ý Hách Liên Xuân Thủy xuất chinh, xuất phát đến Quỷ Cốc Quan. Mục Cưu Bình từ lâu đã cho người báo tin lên Liên Vân trại kéo thêm huynh đệ tới Thổ Thành hội hợp, cũng được gần một nghìn người. Tức Hồng Lệ cũng theo Hách Liên Xuân Thủy xuất chinh, đoàn tiên tử Hủy Nặc thành của nàng lập thành một đội quân. Tức Hồng Lệ mặc dù không có ý trở thành một Mộc Quế Anh thứ hai, nhưng vẫn rất muốn mặc giáp trụ ra trận, trợ giúp cho Hách Liên Xuân Thủy một tay.

Từ trước tới nay, Liêu Tống giao chiến đều lấy Thổ Thành, Quỷ Cốc Quan làm trọng tâm chiến địa. Quỷ Cốc Quan có ưu thế về địa lý, nếu lấy làm doanh trấn đóng quân thì khi tiến có thể công, khi thối có thể thủ, khiến cho toàn bộ Tống quân đóng ở Thổ Thành phải ra sức chống cự, từ lâu đã trở thành một gánh nặng khó kham, khổ không chịu nổi. Nghe nói đi thu phục Quỷ Cốc Quan, mỗi người sĩ khí đều dâng cao.

Đại quân một đường Bắc tiến, trên đường hễ thấy những doanh trấn tạm bợ của Liêu quân nằm giữa Thổ Thành và Quỷ Cốc Quan đều liên tục đánh thắng, thế tiến như chẻ tre, Liêu quân toàn bộ phải lui về giữ Quỷ Cốc Quan. Tất cả những trận thắng đó đều là do Cố Tích Triều đích thân chỉ điểm, đừng nói Hách Liên Xuân Thủy, ngay cả Mục Cưu Bình cũng không còn nhiều địch ý với y như trước nữa. Hơn nữa Cố Tích Triều thực sự an bài hắn làm tiên phong giết địch, càng cảm thấy thống khoái phi thường, chỉ trông ngóng đến ngày đánh một trận suốt tới Liêu Kinh. Về phần các tướng sĩ lại càng tôn kính Cố Tích Triều, mở miệng liền gọi “Cố tiên sinh”. Thích Thiếu Thương cũng thực lòng thay y vui vẻ, cuối cùng cũng không uổng công dẫn y đến biên quan.

Liên quân trấn thủ Quỷ Cốc Quan cũng không có nhiều, chỉ có mấy vạn nhân mã, thế nhưng tướng giữ thành cũng chính là tỷ phu (anh rể) của Bối Hải Thanh, quý tộc Liêu quốc Tiêu Thúc Hàn.

Tống quân tuy rằng số binh mã nhiều, nhưng cả hai bên Liêu Tống đều minh bạch, nếu như cố tấn công trực diện, đừng nói mười vạn binh mã, coi như là trăm vạn hùng binh cùng nhau tiến công, đem thi thể chất lên nhau cũng đừng hòng lên được Quỷ Cốc Quan.

Liêu quân nhìn thấy Tống binh tiếp cận, bèn đóng cửa thành không ra, không có việc gì làm còn lên núi chửi bậy khiêu khích, ý muốn kích Tống quân tấn công.

Hách Liên Xuân Thủy sớm biết Cố Tích Triều là một thiên tài hiếm có, bèn đem toàn bộ chuyện quân cơ giao hết cho y, còn bản thân rảnh rỗi thì đến tìm Tức Hồng Lệ. Thích Thiếu Thương thầm mắng Hách Liên Xuân Thủy bất lương, nhưng Cố Tích triều tâm tình cực tốt, ngày này qua ngày khác làm không biết mệt. Toàn bộ sự vụ trong quân y một mình điều đình, ngay đến cả soái trướng vốn của Hách Liên Xuân Thủy cũng đa số thời gian là để cho Cố Tích Triều dùng.

Lúc này mùa thu đang chuyển dần sang mùa đông, khí trời dần dần chuyển hàn, Cố Tích Triều cho quân hạ trại dưới chân Quỷ Cốc Quan ngày ba mươi tháng chạp, nhượng toàn quân tướng sĩ tại Quỷ Cốc Quan thái thái thường thường mừng năm mới. Mỗi tối, ánh nến trong trướng của Cố Tích Triều luôn luôn thắp khuya nhất, còn ban ngày, y hoặc là cùng Thích Thiếu Thương, hoặc là cùng binh sĩ đi kiểm tra chung quanh.

Một ngày nọ, Cố Tích Triều sau khi mang theo binh sĩ đi kiểm tra bên ngoài trở về thì một mặt bảo Hách Liên Xuân Thủy chuẩn bị một bộ quần áo nữ nhân chăn dê, một mặt cho người thỉnh Tức Hồng Lệ tới.

Tức Hồng Lệ có chút không hiểu. Nàng tuy võ công không kém, cũng biết bố trí bộ phận bẫy rập, nhưng nếu so với Cố Tích triều, thì nàng đúng là phải gọi một tiếng sư phụ. Huống chi hành quân bày binh bố trận nàng càng dốt đặc cán mai, vì thế suốt dọc đường đi, nàng cũng chưa từng vào soái trướng bao giờ.

Cố Tích Triều cười nói: “Lần này không giống bình thường, không thể làm cách nào khác hơn là phiền Tức thành chủ tự thân xuất mã thôi.”

Cố Tích Triều suy tính suốt mấy ngày, nếu như quyết ngạnh công, Tống quân nhất định hao binh tổn tướng, tử thương vô số, mà không chắc có kết quả. Biện pháp tốt nhất là phải có người lọt được vào trong quan nội, nội ứng ngoại hợp. Cách Quỷ Cốc Quan không xa có một cánh đồng cỏ rộng, những mục dân ở gần đó cũng thường to gan lớn mật chăn dê ở đó. Cố Tích Triều định cho Tức Hồng Lệ hóa trang thành cô gái chăn dê, để Liêu binh bắt nàng vào trong quan nội. Đại tướng dưới trướng Tiêu Thúc Hàn là Ba Minh Đông vốn có tiếng là quỷ háo sắc, đã nhiều ngày phải trấn thủ trong Quỷ Cốc Quan, chắc chắn mắc mưu. Kế này tuy rằng cực kỳ hung hiểm, nhưng nếu Tức Hông Lệ tùy cơ ứng biến, hẳn cũng có thể tiếp cận được Ba Minh Đông.

Hách Liên Xuân Thủy mặt mày trắng bệch, lắp bắp nói: “Cố Tích Triều, ách… cái này… chúng ta… chúng ta… chúng ta còn có thể… nghĩ lại… nghĩ lại biện pháp khác?”

Nhưng Tức Hồng Lệ nói: “Hách Liên, biện pháp này cũng không có gì không tốt.”

Hách Liên Xuân Thủy chưa bao giờ dám cãi lời Tức Hồng Lệ, nhưng việc này không phải chuyện đùa, rất sợ Tức Hồng Lệ có cái gì sơ xuất.

Tức Hồng Lệ đã có phần nóng lòng muốn thử, cùng Cố Tích Triều bàn lại một ít chi tiết, rồi tiến vào gian trong thay quần áo.

Váy hoa bằng vải thô màu lam, áo chẽn bằng lông cừu. Tóc búi sơ thành một cuộn, buông dài sau lưng. Tuy là váy thô trâm gỗ, nhưng vẫn không nén được thiên tư quốc sắc.

Hách Liên Xuân Thủy uổng xưng văn võ song toàn, lúc này tuy có đầy mình ngôn từ để ca ngợi, nhưng một chữ cũng không thốt nên lời. Chỉ có Thích Thiếu Thương cảm thán nói: “Hồng Lệ, nàng quả là đẹp không ai sánh bằng.”

Tức Hồng Lệ thản nhiên cười, tựa như phảng phất xuân phong tháng ba, nước xanh màu ngọc bích vun đầy hồ, như cánh hoa đào mềm mại được ánh dương quang ấm áp khẽ hôn.

Cố Tích Triều nhíu mày: “Tức Hồng Lệ, cô hiện tại không phải thành chủ, cũng không phải võ lâm đệ nhất mỹ nữ, hiện giờ cô chỉ là một cô nương chăn dê bình thường ở nông thôn, có vài phần tư sắc đúng là không giả, nhưng cũng không phải cái khí chất nghi thái vạn phương này.”

Tức Hồng Lệ quay đầu lại cười nói: “Khí chất của ta không thể giả được. Năm đó ở Ngư trì tử đi nữa thì ta cũng là khí chất này.”

Hách Liên Xuân Thủy than thở: “Cố Tích Triều, không phải ta luyến tiếc cho Hồng Lệ mạo hiểm, chỉ có điều ngươi cũng thấy rồi đấy, cho dù thay đổi y phục đi nữa thì khí chất của Hồng Lệ cũng không hợp a, chủ tướng Liêu quân Ba Minh Đông cũng là một tay khôn khéo giảo hoạt đấy.”

Cố Tích Triều đánh phải thừa nhận, đám tiên tử Hủy Nặc thành cho giả trang cũng được, nhưng võ công không được cao, không thể nội ứng ngoại hợp được, thậm chí còn khó bảo toàn được an nguy cho bản thân.

Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều phiền muộn, đột nhiên nhớ ra chuyện lúc xưa, bèn nói: “Không có nữ tử hợp thì để nam giả trang cũng được mà. Tiểu Yêu trước đây cũng từng giả trang thành nữ đó thôi.”

Lời còn chưa dứt, Cố Tích Triều đã nhìn chằm chằm Hách Liên Xuân Thủy.

Hách Liên Xuân Thủy vội vã nói: “Không được! Ta là đại tướng cầm đầu, ta đi rồi lấy ai điều động ba quân đây?!” Ánh mắt chuyển động, chuyển tới trên người Cố Tích triều, vẻ mặt cười xấu xa nói: “Chi bằng Cố Tích Triều đi giả trang đi. Dù sao kế sách cũng là của y nghĩ ra, nội ứng ngoại hợp thế nào y chính là kẻ rõ hơn ai hết, hơn nữa võ công của y cũng cao…”

Cố Tích Triều lạnh lùng móc trong túi ra Thần Khốc Tiểu Phủ mới làm còn chưa thử qua, không nói không rằng nhẹ nhàng xoa lên thân búa màu bạc sáng loáng, Hách Liên Xuân Thủy bèn rất biết thức thời ngậm miệng lại ngay, nhưng cứ nghĩ đến bộ dạng của y khi giả thành nữ nhân chăn dê thì khóe miệng không nhịn được cứ nhếch lên, tiếu ý vô pháp ngăn cản.

Thích Thiếu Thương sợ Cố Tích Triều thực sự ném Tiểu Phủ ra, bèn kéo kéo tay y, cười nhẫn nhịn: “Tiểu Yêu nói cũng không phải không có đạo lý. Chúng ta từ từ nghĩ cách nghĩ cách.”

Cố Tích Triều tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Suy nghĩ cái gì, ta chưa nói gì cả mà!”

“Không phải cũng chính ngươi là người đã nói ‘Sang đầu năm mới nhất định hạ cả Quỷ Cốc Quan’ đó sao?” Hách Liên Xuân Thủy không sợ chết hỏi thêm một câu.

“Ngươi——-”

Cố Tích Triều tức uất, ngồi yên cả nửa ngày, cuối cùng hung hăng ôm đống y phục đi vào phòng trong. Đánh Quỷ Cốc Quan là chủ ý của y, y cũng không thể quay đầu lại, hơn nữa y cũng không thể chịu nổi việc thất bại quay về. Y tâm tính kiêu ngạo, vẫn tự than thở có tài mà không gặp thời, khó khăn lắm mới có được một cơ hội dương oai nơi sa trường, không thể để cơ hội này bị hủy ở Quỷ Cốc Quan trước mặt được. Kế sách suy nghĩ cả mấy ngày, ngoài cách này ra, cũng đã vô phương rồi.

Trong khi Cố Tích Triều còn đang tự thuyết phục bản thân bên trong, thì Hách Liên Xuân Thủy tâm tình sảng khoái vô cùng, cho dù là dưới ánh mắt uy hiếp của Thích Thiếu Thương cũng nhịn không được cười đến tâm hoa nộ phóng. Hắn thật không tin Thích Thiếu Thương không muốn ngắm Cố Tích Triều giả trang thành cô gái chăn dê.

Sau một loạt âm thanh tất tất tác tác thay quần áo, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Ba người bên ngoài nhìn nhau, đều rất muốn tới trước xem thử, nhưng ai cũng sợ chết không dám vào.

Một lát sau, chợt nghe “Ba” một tiếng gãy gọn, sau đó thanh âm đầy oán hận của Cố Tích Triều lần thứ hai vang lên: “Cái lược chết tiệt! Tức Hồng Lệ, vào đây.”

Tức Hồng Lệ đoán là Cố Tích Triều nổi cơn thịnh nộ, không sao chải được mái tóc, ngược lại còn làm gãy lược, cần nàng vào hỗ trợ, bèn cố gắng nén cười tiến vào. Hách Liên Xuân Thủy theo nàng đi tới, muốn rình xem trộm một phen, bị Thích Thiếu Thương nắm lấy kéo ngược lại.

Một lúc lâu nữa, Tức Hồng Lệ lôi kéo một Cố Tích Triều đã phục trang xong bước ra. Lúc này đây, tới phiên Thích Thiếu Thương nói không nên lời. Hách Liên Xuân Thủy nhịn không được chua vào: “Ông trời đúng là không có mắt mà, đem một đại ma đầu sinh thành một dung nhan như vậy, muốn cho người khác phải chết vì xấu hổ sao!” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play