CHƯƠNG 16:

Lần này Thổ Thành bị vây, Hách Liên tướng quân vốn đã dự liệu đến tình huống xấu nhất là thành bị phá người bị giết, ai ngờ con trai của mình chỉ mang theo hai người bằng hữu cùng với một trăm tử sĩ mà có thể chém được đầu Liêu tướng Bối Hải Thanh. Vốn Bối Hải Thanh cũng là một danh tướng tiếng tăm lừng lẫy, ai ngờ lần này bị trảm vu trước trận, thật sự là một trận thắng mấy năm nay mới có được một lần.

Hách Liên tướng quân đích thân mang theo thân binh tướng tá, đốt pháo tấu nhạc, xếp thành hàng ở ngoài thành đón chào. Chúng bách tính cũng tụ ở xung quanh thành, mang theo rượu ngon nhà làm, dâng cho đoàn quân để ủy lạo công ơn.

Thích Thiếu Thương hảo tửu, có người kính rượu liền không chối từ, tiếp nhận uống ngay. Cố Tích Triều tự biết tửu lượng không tốt, nhưng không sao từ chối được, nên cũng nhận lấy, nhưng chỉ uống qua một ngụm rồi lại đưa cho Thích Thiếu Thương.

Trong đám người thì chỉ có Mục Cưu Bình là tỏ vẻ sầu não nhất. Thật vất vả theo Thích Thiếu Thương tới tận biên quan, lại gặp ngay một trận đánh lớn, nhưng ngay cả một tên Liêu binh chạy trốn cũng không giết được.

Mạc Lung đi bên cạnh hắn, cười nói: “Mục đại ca, có thể ra trận giết giặc đã là không tầm thường rồi, đừng cãi lại Thích đại hiệp nữa.”

Mục Cưu Bình than thở: “Nàng không biết, Đại đương gia của chúng ta bây giờ coi như bị quỷ ám rồi, cái gì cũng nghe theo tên đại ma đầu Cố Tích Triều kia thôi.”

“Cũng không phải a, Thích đại hiệp rất có chủ kiến mà. Huynh cũng đừng cãi vã với Cố công tử nữa, Thích đại hiệp sẽ tự nhiên giúp huynh.”

Mục Cưu Bình giương mắt nhìn thấy Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều sóng vai nhau mà đi, lại thở dài gục đầu xuống.

Mạc Lung mỉm cười kéo Sơ Cửu qua bên cạnh nói: “Sơ Cửu, tỷ tỷ ngươi biết ngươi thông minh nghe lời nhất, thúc thúc của ngươi cũng thích ngươi nhất, Sơ Cửu nói với thúc thúc còn hiệu nghiệm hơn sư phụ nói với thúc thúc nữa, vả lại Sơ Cửu hiền lành như vậy, chắc chắn cũng muốn giúp người khác mà đúng không?”

Tiểu hài tử thích nghe lời ngon ngọt, Sơ Cửu nghe xong lâng lâng, gật đầu liên tục.

Mạc Lung lại nói: “Vậy tiểu Sơ Cửu, ngươi giúp Mục thúc thúc một lần có được hay không, nha, ngươi đi xin với thúc thúc, lần sau đánh trận nhớ cho Mục thúc thúc đi cùng với, có được hay không? Ngươi giúp Mục thúc thúc, tỷ tỷ cho ngươi thật nhiều kẹo ngọt, nha?”

Sơ Cửu nhìn Mục Cưu Bình một chút, lại nhìn sang Mạc Lung, cuối cùng gật đầu nói: “Được rồi Mục thúc thúc, cháu sẽ nói với thúc thúc cho.”

Mục Cưu Bình đại hỉ, không biết nói gì nữa, bèn lấy một xâu mứt quả trong đám người hai bên đường nhét vào tay Sơ Cửu.

Hách Liên tướng quân mở tiệc lớn, thay mọi người tẩy trần và mừng công. Thích Thiếu Thương từ ba năm trước đã đại danh đỉnh đỉnh anh hùng kháng Liêu, Hách Liên tướng quân đã sớm nghe thấy. Mà Cố Tích Triều năm đó thiên lý truy sát, bức vua thoái vị, hành thích hoàng đế, cũng là một nhân vật thiên hạ biết tiếng. Hách Liên tướng quân thấy y phong thái tựa ngọc, kiến thức trác việt, đã có lòng thưởng thức, lại nghe Hách Liên Xuân Thủy nói, hôm nay giải vây cho Thổ Thành toàn bộ là nhờ y túc trí đa mưu, càng có ý ưu ái. Chính là vì như người ta nói, “con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng”.

Hách Liên tướng quân để Hách Liên Xuân Thủy đem hai người bọn họ vào doanh lý dưới trướng hắn. Thích Thiếu Thương là tướng tiên phong, Cố Tích Triều làm mưu sĩ. Tất cả huynh đệ Liên Vân trại, cũng để Hách Liên Xuân Thủy điều khiển.

Thích Thiếu Thương tới nơi này là để trả nợ, không quan tâm đến danh phận chức tước. Nhưng nhìn thấy Hách Liên tướng quân để Cố Tích Triều làm mưu sĩ, đoán rằng tướng quân vẫn còn có ý phòng bị, không dám để cho y đích thân cầm binh. Hắn sợ Cố Tích Triều mất hứng, ngày thứ hai mới sáng sớm đã đến phòng Cố Tích Triều.

Vào phòng, nhìn thấy một bản vẽ y còn để trên án. Nhìn qua, đúng là bản vẽ của Thần Khốc Tiểu Phủ, kích thước, trọng lượng, cấu tạo từng phần nhỏ, nhất thanh nhị sở không sót chút nào.

Cố Tích Triều không hề có ý định giấu hắn: “Đang định sau khi vẽ xong rồi sẽ đi tìm ngươi. Ngươi hiện tại là tướng tiên phong rồi, quyền lực không nhỏ, giúp ta tìm trong doanh lý có thợ rèn nào giỏi thì dựa vào bản vẽ rèn nó cho ta, có cái gì không rõ thì trở lại hỏi ta.”

Thích Thiếu Thương tiếp nhận bản vẽ, chăm chú xem một lúc, hơi nhíu mày nói: “Thần Khốc Tiểu Phủ của ngươi vô cùng bá đạo cực đoan, nên ít dùng một chút.”

Cố Tích Triều trừng mắt liếc hắn, đưa tay định đoạt lại bản vẽ, Thích Thiếu Thương bèn hấp tấp nói: “Ta cũng đâu có nói không cho ngươi dùng.” Lại với tay lấy Nghịch Thủy Hàn, đưa cho Cố Tích Triều: “Ngươi cũng không thể không có kiếm, trước hết cứ dùng Nghịch Thủy Hàn của ta đi. Ta biết ngươi thực ra rất thích thanh kiếm này, sẽ không từ chối đâu hả.”

Khi Thích Thiếu Thương cầm Nghịch Thủy Hàn đưa cho y, sắc mặt Cố Tích Triều đột nhiên trở nên khó chịu. Thấy Thích Thiếu Thương còn chưa phát hiện ra, còn đang nhét Nghịch Thủy Hàn vào tay mình, y nhất thời tức giận trong lòng, bèn đoạt lấy Nghịch Thủy Hàn vứt thẳng qua cửa sổ ra ngoài.

Chỉ nghe bên ngoài một tiếng “Ối”, chính là giọng của Hách Liên Xuân Thủy. Thích Thiếu Thương sợ làm bị thương người khác, vội vàng chạy ra nhìn.

Hách Liên Xuân Thủy mang theo người đến đưa sa bàn địa đồ cho Cố Tích Triều, vừa vào đến sân thì thấy Nghịch Thủy Hàn bay vèo từ trong phòng ra, thiếu chút nữa đâm trúng đầu hắn, lại càng hoảng sợ. Sau đó thấy Thích Thiếu Thương vẻ mặt đau khổ chạy ra, liền biết người này lại phạm lại lỗi lầm ngày hôm qua, không khỏi lắc đầu thở dài, nhân sinh sao mà lắm kẻ ngu ngốc đến thế, thật sự bất trị mà.

Hách Liên Xuân Thủy gọi người mang sa bàn vào nhà trước, còn bản thân thì lưu lại ngoài sân, kéo kéo ngón tay Thích Thiếu Thương mà hỏi: “Ngươi muốn biết vì sao Cố Tích Triều tức giận không?”

Dù biết Hách Liên Xuân Thủy chưa từng nói ra được câu nào dễ nghe, nhưng Thích Thiếu Thương vẫn không tự chủ được mà gật đầu.

Hách Liên Xuân Thủy cười nói: “Ta hiện tại càng lúc càng yên tâm với ngươi, bởi vì ngươi thực sự quá ngu ngốc, ngươi nha, sau này đừng tự xưng là Cửu Hiện Thần Long nữa, thẳng thắn tự nhận là Cửu Hiện Bổn Trư (heo ngốc ^^) đi?”

Thích Thiếu Thương lười cãi, chỉ thẳng chân đá cho hắn một cái.

Hách Liên Xuân Thủy nghiêng người tránh, thở dài nói: “Nghịch Thủy Hàn đúng là một thanh hảo kiếm, đáng tiếc, ngươi lúc đó định đưa cho Hồng Lệ làm sính lễ, nay lại muốn trao cho Cố Tích Triều, ngươi nghĩ y chịu nhận sao?”

Thích Thiếu Thương lập tức ngầm hiểu ra, suy nghĩ một chút, ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm Hách Liên Xuân Thủy: “Tiểu Yêu, chúng ta theo ngươi tới tận biên quan xa xôi như vầy, về công về tư ngươi cũng không nên quá keo kiệt đâu hả?”

“Hô, đường đường là Cửu Hiện Thần Long mà cũng học được cách cướp của nữa hả, bất quá ta nói thật với ngươi, nhà chúng ta hảo trường thương có vô số, nhưng hảo kiếm thì một thanh cũng không có. Hay ngươi bảo Cố Tích Triều làm đồ đệ ta đi, ta sẽ đem Kinh Diễm Nhất Thương truyền hết cho y.”

Hai người còn đang nói, Cố Tích Triều đứng sau cửa sổ nhô đầu ra nói: “Tiểu Yêu, các ngươi đang nói cái gì đó, có giỏi thì đến đây nói cho ta nghe?”

Sa bàn đã dọn xong, để tại phòng Cố Tích Triều, chiếm cả nửa gian nhà. Cố Tích Triều đứng bên cạnh, ngón tay thon dài chầm chậm lướt qua, vạn lý non sông phảng phất đều như ở trong lòng bàn tay của y. Một thân thanh sam tuấn tú nhã nhặn, lúc này nhìn giống như Chu lang Tam quốc tái thế.

Cố Tích Triều chỉ vào một trạm kiểm soát cách Thổ Thành không xa, hướng Hách Liên Xuân Thủy hỏi: “Đây không phải là Quỷ Cốc Quan trứ danh đó sao?”

“Đúng vậy.”

Quỷ Cốc Quan cách Thổ Thành hơn hai trăm dặm, vây quanh bởi núi cao, địa thế cực kỳ hiểm trở. Kéo dài mấy trăm dặm, bên kia núi lại có bình nguyên với đồng cỏ rộng và nguồn nước dồi dào, chính là nơi phân cách Tống Liêu. Muốn đi qua chỉ có một con đường quanh co mà nhỏ hẹp. Quỷ Cốc Quan dễ thủ khó công, chính là một nơi chỉ cần một người là đủ giữ vững quan ải – ngược lại vạn quân cũng khó có thể công phá.

“Thổ Thành tuy là trọng trấn, nhưng nếu như phía trước không có một lá chắn hiệu quả, thì khi quân Liêu mang đại binh tiếp cận, Thổ Thành cũng sẽ phải chống giữ vất vả. Nếu như Quỷ Cốc Quan vào ta chúng ta, thì coi như có thêm nhiều thành trì kiên cố, cho dù Liêu quân có mang toàn lực ra đánh cũng không làm gì được Đại Tống.”

“Ý ngươi là muốn hạ Quỷ Cốc Quan?” Hách Liên Xuân Thủy có chút nghi ngại, Quỷ Cốc Quan đâu phải là nơi dễ dàng tấn công.

“Trước đây Quỷ Cốc Quan là do Hách Liên gia trấn thủ kia mà, một nơi quan trọng lại hiểm yếu như vậy, làm thế nào mà thất thủ đơn giản vậy chứ?” Thích Thiếu Thương xen vào hỏi.

Hách Liên Xuân Thủy tức giận giải thích: “Quỷ Cốc Quan nếu như là mất trên tay Hách Liên gia chúng ta, thì cho dù có tru di cửu tộc ta cũng tuyệt không kêu oan. Nhưng ba năm trước đây, thánh thượng và Liêu quân nghị hòa, nhượng ra Quỷ Cốc Quan. Cha ta thảo vài đạo tấu chương đến tâu rõ lợi hại, nhưng đều như đá chìm đáy biển cả.”

“Quỷ Cốc Quan chính là lá chắn thứ nhất của Đại Tống, vậy mà chỉ một chữ một câu của hoàng đế đã dễ dàng nhường ra, tên hoàng đế này cũng thực rộng lượng a. Lòng rộng rãi độ lượng này, so với Thích đại hiệp e chỉ có hơn chứ không kém đâu.” Cố Tích Triều cười lạnh đầy ý trào phúng. Một kẻ như thế, nếu sinh ra ở nhà đại hào phú, làm một công tử không lo cơm áo, may ra còn được coi như một kẻ phong nhã. Nhưng với tư cách đế vương một nước, không chửi hắn ngu ngốc không được.

“Ngươi có kế sách gì hay không?” Thích Thiếu Thương coi như không nghe thấy câu nói mỉa mai của Cố Tích Triều, vì dù sao thà bị y tổn hại vài câu vẫn còn hơn y lãnh đạm không thèm nói gì. Chỉ là không hiểu vì sao, những từ “Thích đại hiệp”, “Đại đương gia” người khác nói nghe xuôi tai biết bao nhiêu, vậy mà từ miệng y đi ra thế nào cũng nghe thật chói tai.

“Tạm thời còn chưa nghĩ ra. Tiểu Yêu, để ta suy nghĩ thêm vài ngày, vài ngày sau, ta đi nói chuyện với cha ngươi. Thu phục Quỷ Cốc Quan cũng không phải là ta người si nói mộng đâu!”

Hách Liên Xuân Thủy than thở: “Không phải ta không tin ngươi, chỉ là trước đây ta cũng từng nói với cha ta, nhưng chuyện thu phục Quỷ Cốc Quan, cha ta nghĩ không có mấy phần chiến thắng, không đáp ứng ta hao binh tổn tướng vô ích.”

Cố Tích Triều mỉm cười: “Nếu ngươi mang binh thì chắc chắn không thắng rồi, nhưng ta không giống với ngươi.”

Hách Liên Xuân Thủy mặt chảy dài xuống: “Cố Tích Triều, ngươi có thể khiêm tốn một chút được không!”

Thích Thiếu Thương ngửa mặt lên trời thở dài: “Muốn vậy, Tiểu Yêu, ngươi cứ từ từ chờ đi.”

“Chờ tới lúc nào?”

“Một ngày nào đó…” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play