Lâm Vi Lam nghiến răng ken két, kìm nén hết mức mới không nhảy thẳng xuống đập chết Dương Bách Lợi. Lão béo khốn kiếp chết tiệt kia, mấy ngày nay lão sống rất thoải mái phải không!!!
Ánh mắt sắc bén của Dương Bách Lợi quét qua một vòng, nói với năm gã trong phòng: “Sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?”
Một gã đàn ông tay xăm hình rồng cười ha ha, vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, ông chủ Dương, có Ngũ bá Tây Giao chúng tôi ở đây, thì một con muỗi cũng không lọt vào được.”
“Tốt nhất là như thế. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, tao không nghĩ bọn nó nhịn được nữa. Hẳn là tối nay sẽ tới.” Dương Bách Lợi lướt ánh mắt hiểm độc của mình qua năm gã đàn ông kia, không hề giấu diếm sát khí, sau đó, lão nhìn về phía góc tường, cười lạnh: “Làm cho hắn tỉnh lại đi, một lát nữa còn cần hắn làm nhân chứng đấy, hôn mê như thế thì sao dùng được!”
“Ông chủ Dương, nếu không chữa trị, hắn sẽ chết mất.” Nghe Dương Bách Lợi nói vậy, gã đàn ông xăm rồng xanh hơi ngừng lại, không đành lòng phải nói ra. Tuy bọn gã làm rất nhiều chuyện ác, nhưng vẫn rất cảm phục những gã đàn ông chân chính. Không thể phủ nhận, người đàn ông trong góc phòng kia thực sự rất khí phách, không ngờ hắn thoạt nhìn có vẻ rất gầy gò yếu ớt, nhưng năm người bọn gã phải mất rất nhiều sức lực mới có thể bắt được hắn.
“Tao chỉ cần một lát nữa nó chưa kịp chết là được. Đừng nói nhảm nữa, mau dựng hắn dậy đi!” Dương Bách Lợi bực bội phẩy tay, trong mắt lão, chỉ có tập đoàn Dương thị là quan trọng nhất, sự sống chết của người khác thì liên quan quái gì đến lão.
Gã đàn ông xăm rồng xanh vừa nghe câu nói không chút nể nang nào của Dương Bách Lợi, trong mắt thoáng nổi lên sát khí, nhưng Dương Bách Lợi là ông chủ của bọn gã, ông chủ chính là cha mẹ cơm áo của bọn gã, dù không muốn gã cũng phải nghe theo sự sắp đặt của lão.
Gã hừ lạnh một tiếng, cầm gáo múc nước lên, múc một bát định hất vào mặt Lâm Thần Hàn.
“Dừng tay, tôi xem xem ai dám làm càn!” Lâm Vi Lam không nhịn được nữa, bất chấp hậu quả hét to một tiếng, nhảy thẳng từ trên mái nhà xuống.
“Mày vào bằng đường nào?” Nhìn thấy Lâm Vi Lam, Dương Bách Lợi thoáng kinh hãi, rồi lại nhếch môi cười nhạt: “Đến rất đúng lúc, mày còn có ích hơn Lâm Thần Hàn nhiều.”
“Tự tin gớm nhỉ? Ông nghĩ tôi không chuẩn bị gì mà tới đây à?” Hiện giờ Lâm Vi Lam cũng chỉ có thể câu giờ chờ Thẩm Ngạn Vân nhanh chóng đến, nếu không, mọi chuyện sẽ hỏng hoàn toàn mất. Bây giờ cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình quá lỗ mãng rồi.
“Hừ, tao cũng rất muốn nhìn xem mày chạy đường nào!” Dương Bách Lợi lùi về sau, nói với năm gã đàn ông bên cạnh: “Bắt nó cho tao!”
“Lão già thối không biết xấu hổ, lão nghĩ tôi sợ lão chắc!” Nghe thấy Dương Bách Lợi nói vậy, lửa giận trong lòng Lâm Vi Lam bốc lên bừng bừng, hừ lạnh một tiếng, rồi nhắm thẳng về phía Dương Bách Lợi ngay khi năm gã đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng.
Lão không ngờ Lâm Vi Lam lại giỏi võ như thế, không kịp phòng ngừa đã bị Lâm Vi Lam đạp ngã xuống đất.
“Chúng mày còn ngẩn ra đấy làm cái gì. Bắt lấy nó, bắt lấy nó!” Dương Bách Lợi ôm ngực đau đớn, hung dữ quát nam gã đàn ông bên cạnh đang đứng ngẩn người, chết tiệt, lão nhất định sẽ không bỏ qua cho con đĩ Lâm Vi Lam này!
Năm gã kia nghe tiếng quát của Dương Bách Lợi cũng hoàn hồn, nhìn đối phương lại chỉ là một cô gái, hơn nữa còn là cô gái có khuôn mặt rất xinh, trên mặt mấy gã liền xuất hiện vẻ tà dâm, cười hi hí nói: “Cô gái, nếu em ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, mấy anh đấy sẽ rất biết thương hương tiếc ngọc!”
“Hừ, bớt nói nhảm đi!” Lâm Vi Lam cũng không phải kẻ ngốc. Mấy gã này đều là côn đồ tay nhuộm đỏ máu tươi, nói nhảm cùng với bọn họ chỉ lãng phí nước miếng.
Lâm Vi Lam chọn trực tiếp động thủ. Ngay từ đầu, năm gã kia căn bản không để Lâm Vi Lam vào mắt, chỉ có một gã xăm hình hổ trắng ra tay với cô, nhưng khi Lâm Vi Lam tung một cước đá gãy tay gã, thì sắc mặt bốn gã kia đều trở nên căng thẳng. Năm anh em bọn gã tung hoành ở Tây Giao chưa từng có ai khiến anh em bọn gã bị thương! Vậy mà hôm nay lại bị một cô gái đánh bại.
“Con đĩ này, muốn chết à!” Vừa nhìn thấy gã xăm hổ trắng bị thương, một gã xăm hình kỳ lân lập tức tham gia cuộc chiến.
Một đấu hai, hơn nữa, hai gã này cũng không phải đồ bỏ đi, Lâm Vi Lam thực sự muốn khóc. Mẹ kiếp, ức hiếp người ta vừa vừa thôi chứ. Thẩm Ngạn Vân, chị sắp không trụ nổi nữa rồi!
“A!” Gã xăm hình kỳ lân tung một đấm vào thẳng bụng Lâm Vi Lam, gã đấm rất mạnh khiến Lâm Vi Lam bật lùi về sau mấy bước mới đứng vững được. Không chờ cô kịp thở, gã xăm hình hổ trắng mang theo hơi thở nguy hiểm, tung chân đá về phía dưới thắt lưng của Lâm Vi Lam, nếu cú này trúng, không chết cũng tàn phế.
Lâm Vi Lam không kịp nghĩ nhiều, chật vật lách người ngay tại chỗ, khó khăn lắm mới tránh được cú đá của gã, nhưng Lâm Vi Lam không tránh được cú đấm đang lao tới của gã xăm hình kỳ lân.
Cú đấm của gã đấm thẳng vào má cô, khiến cô lăn trên đất vài ba vòng mới dừng lại được.
Trong miệng cô đầy mùi máu tanh, trước mắt như biến thành màu đen, Lâm Vi Lam nhổ ngụm máu trong miệng ra, không hổ là Tây Giao hỗn loạn, sự bạo lực của bọn gã khiến Lâm Vi Lam phải nể phục.
Nhưng cô phải cứu anh trai cô ra, chắc Ngạn Vân đã phát hiện sự biến mất của cô, chắc là anh sẽ mau chóng đến đây! Cô phải kéo dài thời gian.
Hai gã kia nhìn thấy Lâm Vi Lam bị đánh thê thảm lại lảo đảo đứng dậy liền cười to: “Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói không phải là tốt hơn à, sao lại thích chịu khổ thế chứ? Làm một cô gái yểu điệu thế này bị thương, khiến các anh đây đau lòng lắm.”
“Hừ, đừng nói nhảm nữa!” Lâm Vi Lam lắc mạnh đầu cho đỡ mơ hồ, siết chặt nắm tay, lao thẳng tới, dù đánh không lại thì cô cũng phải kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt.
Lâm Vi Lam không biết mình đã trúng bao nhiêu đòn, dù sao, toàn thân cô bây giờ cũng vô cùng đau nhức, khiến cô chỉ muốn chết luôn cho xong.
Gã xăm hổ trắng vô cùng điên tiết với dáng vẻ dây dưa không chịu thôi của Lâm Vi Lam, đạp mạnh một cước vào vai cô, nắm tay to xẹt qua không khí, vung về phía đầu Lâm Vi Lam.
“Lão Tứ.” Gã xăm rồng xanh vừa nhìn thấy vậy vội hét lên, cô gái này không thể chết được.
Nhưng lão hổ trắng đang tức giận bừng bừng, làm sao có thể nghe lọt tai lời khuyên của gã kia, hiện giờ, gã chỉ nghĩ muốn đập nát đầu cô gái này.
Nhìn thấy nắm đấm càng lúc càng đến gần, Lâm Vi Lam thực sự muốn chửi um lên. Mẹ kiếp! Mấy người ức hiếp chị đây không có quân cứu viện phải không!
Ngay khi Lâm Vi Lam chuẩn bị sẵn tinh thần chờ chết, một bóng người nhào tới trước mặt cô, gắng gượng hứng chịu toàn bộ nắm đấm của gã hổ trắng kia.
Tiếng xương vỡ răng rắc vang lên bên tai cô, Lâm Vi Lam ngẩn người nhìn Lâm Thần Hàn trước mặt mình, không nói nên lời.
Lâm Thần Hàn mạnh mẽ phun ra một dòng máu ấm áp khiến cô vô cùng sợ hãi, tay đang đỡ hắn cũng run lên: “Anh, anh, anh đừng làm em sợ!”
Lâm Thần Hàn mở to mắt, nhìn Lâm Vi Lam không sao, khóe môi hơi cong lên, muốn nói gì đó, nhưng vừa há miệng, máu đã từ miệng chảy ra không ngừng.
“Anh, anh đừng nói gì cả, anh đừng nói, anh sẽ không sao đâu.” Lâm Vi Lam dùng tay lau loạn vết máu trên khóe miệng Lâm Thần Hàn, không ngờ càng lau lại càng nhiều. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, cuống quít của cô, Lâm Thần Hàn rất muốn nói với em gái, hắn không sao, chỉ cần cô không sao là tốt rồi, nhưng cơn đau kịch liệt kéo đến khiến Lâm Thần Hàn không còn duy trì được tỉnh táo nữa, hoàn toàn ngất lịm.
“Anh, anh, anh đừng làm em sợ mà!” Thấy Lâm Thần Hàn nhắm mắt lại, lòng Lâm Vi Lam như chìm xuống, không đâu, không đâu, Thẩm Ngạn Vân, anh mau đến đi, mau đến đây đi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nhìn thấy Lâm Vi Lam cuối cùng không còn gây ra sóng gió gì được, Dương Bách Lợi mạnh mẽ rút súng ra, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu cô, tiện tay tát bốp một cái vào mặt cô, khuôn mặt nhăm nhúm dữ tợn hét: “Mày đánh đi! Đánh tiếp đi! Con nhóc chết tiệt này, ông mày giết chết chúng mày.”
“Đừng có làm bừa. Tôi nhất định sẽ đạp ông vào tù. Ông vênh váo không được bao lâu nữa đâu.” Lâm Vi Lam ngẩng vụt đầu lên, ánh mắt sắc bén đầy sát khí trừng lên nhìn thẳng vào Dương Bách Lợi mắng to. Dương Bách Lợi chết tiệt!
“Hừ, con đĩ này, bây giờ mày còn kêu được, nhưng chỉ một lát nữa thôi, mày cũng chỉ có thể khóc lóc kêu gào thôi.” Dương Bách Lợi hừ lạnh một tiếng, cười với năm gã đàn ông kia, nói: “Thưởng cho chúng mày vui đùa một chút, nhưng không được làm nó chết!”
Hết chương 51.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT